Tảng đá cùng rêu xanh - Hoài niệm vô thường -
Giọt nắng chiều thu - Tưởng rằng sẽ quên
Thơ Tế Luân
Tảng Đá Cùng Rêu Xanh
Rêu
xanh tri kỷ cùng đá
Mảng
phối hợp thời gian là thiên thu
Hồi
sinh sức sống âm u
Tiếng
vô thanh ấy đến từ hư vô.
Đá
cùng rêu nghĩa hải hồ
Hoàng
triều châu thổ Đại Cồ lên ngôi
Đem
công chúa gả bán thôi
Bậc
quân vương muốn đổi dời tình nhân.
Đá
bàng hoàng kiếp phù vân
Rêu
tha thiết thử xoay vần u mê
Cố
ôm ấp tình phu thê
Trò
đùa vương giả bộn bề nối ngôi.
Thời
gian xanh mãi bồi hồi
Rêu
xanh thương nhớ ngàn lời hỏi han
Công
chúa ơi! Đừng than thân
Cuộc
hôn phối ấy ngại ngần phương xa.
Đá
cùng rêu tình đậm đà
Hồi
sinh phế tích chia tà áo bay
Vui
đùa một thoáng mưa mây
Vĩnh
hằng duyên kiếp đọa đầy trần gian.
Tế
Luân
Hoài Niệm Vô Thường
Ngoài kia hoa lá vẫn xanh tươi
Không có ai buồn lá rụng rơi
Đời vẫn qua từ những điểm hẹn
Vui mừng đón bước, em về chơi.
Đã quên hết rồi chuyện chia ly
Đừng tiếc ngày xưa được những gì
Thương nhớ chỉ thêm toàn nước mắt
Lâu rồi trời đất cũng quên đi.
Thời gian dấu ấn dài vô tận
Rồi cũng qua nhanh những đổi dời
Một cõi trần gian cơn gió thoảng
Lá vàng rơi rụng, vầng mây trôi.
Lặng nghe tiếng vọng từ xa xăm
Bài thánh ca buồn như hỏi thăm
Nghe tiếng chuông ngân nơi tháp cổ
Tưởng chừng tiếng vọng từ trăm năm.
Lang thang một cõi bụi hồng trần
Một đoá mai vàng nở trước sân
Thầm báo tin mừng xuân sắp đến
Thì ra trời đất vẫn xoay vần.
Cuộc đời sẵn có không gian mở
Hạt bụi bay vào tận góc trong
Chồng chất nơi này bao kỷ niệm
Xá gì tạo hoá thoáng hư không.
Tế Luân
Một thoáng cảm nhận về lẽ vô thương
Giọt
nắng chiều buông chạm dấu son
Lá
thu trải chiếu đón em nằm
Phù
vân trên đỉnh xuôi dòng chảy
Một
nhánh mai vàng nảy lộc non.
Nỗi
nhớ mở đầu chuyện có không
Tặng em một đoá cánh hoa hồng
Thương từng nhịp thở hương nồng ấm
Cạn chén rượu đào tình nhớ mong
Em
giấu buồn vào trong tiếng thơ
Nào
ngờ người đến lại buông tơ
Làm
rung động vỡ hồn cô quạnh
Lót
lá mời em vào giấc mơ.
Ngọn
gió vô tình thổi áo bay
Thu
mang lá đến che thân gầy
Sợ
người nhìn thấy lòng e thẹn
Thẹn
với người tình má đỏ hây.
Xin
giữ hồn nhau thuở ngọt ngào
Gót
hồng duyên dáng bước vào nhau
Tình
nồng thắm thiết duyên tiền định
Trên
đỉnh vàng thu, hoá nhiệm mầu.
Tế Luân
Cứ tưởng quên rồi khi bước đi
Mùa thu năm cũ tuổi xuân thì
Nào ngờ lá rụng đem niềm nhớ
Kỷ niệm trong lòng vẫn khắc ghi.
Em đến rồi đi buồn xa nhau
Mùa thu vàng úa những khung màu
Giận hờn thơ viết theo dư lệ
Ngôn ngữ còn vương những giọt sầu.
Từ đó người buồn theo núi sông
Lời thơ giá lạnh như mùa đông
Những lời hoa mỹ chôn tình chết
Để lại trong lòng khoảng trống không.
Tình đã xa rồi dấu biệt tăm
Nhuộm màu nâu xám áo già lam
Lời kinh sám hối còn vang vọng
Em nhớ hay quên đừng ghé thăm.
Một thoáng tàn phai còn nhớ nhau
Càng khơi càng thấy luỵ lòng đau
Mùa hoa năm cũ phai màu nhớ
Tóc điểm sương phai bạc mái đầu.
Tế Luân
Người nghệ sĩ lang thang
trong tâm tưởng để viết những bài
tình thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét