Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2023

Cuồng Phong Bất Ngờ - Lời Tâm Sự Của Nữ Sĩ Hồng Thủy

 Cuồng phong bất ngờ, bài viết của Hồng Thủy Chủ tịch VBVNHN - ĐBHK    

                                             CUỒNG PHONG BẤT NGỜ



Anh yêu dấu,

Hôm nay là ngày 26 Tháng 5, anh bỏ em đi đúng 45 ngày rồi. Theo đạo PHẬT còn 4 ngày nữa là 49 ngày. Hồn anh sẽ đi và rời xa em vĩnh viễn. Coi như mình chẳng còn duyên nợ gì với nhau nữa. Nghe sao đau đớn và buồn quá anh ơi, nước mắt em lại chảy.

Em đang ngồi bên cạnh giường của chúng mình trong phòng ngủ, nhìn qua cửa sổ, khu vườn sau nhà mình cây cối xanh tươi quá, mà sao lòng em héo úa, nát nhàu.
Chúng mình đang ở thời kỳ hạnh phúc nhất:tuổi vàng bên nhau, ngày nào cũng là những ngày vàng ngọc. Chúng mình sống thật vui, không hề cãi vã hay bất đồng ý kiến mà còn trân quí từng giờ từng phút bên nhau, vì biết rồi một ngày nào đó cũng phải chia xa. Không ngờ cái ngày đau đớn đó bất ngờ vụt đến, như một trận cuồng phong không được báo trước.

Cho đến bây giờ, em vẫn không thể tin được là em đã mất anh vĩnh viễn, là anh sẽ không bao giờ trở về ngôi nhà hạnh phúc thân yêu của chúng ta nữa. Em sẽ không bao giờ được nấu cho anh những món ăn anh ưa thích, được săn sóc anh, được nắm tay anh đi bộ mỗi buổi chiều, được trách cứ anh khi anh cứ thích ăn vặt những thứ không tốt cho sức khỏe.

Anh sống thật hiền hòa, vui vẻ, thích giúp người. Không buồn phiền, thù hận ai kể cả những người không tốt với anh. Anh luôn nói với em : Trên đời chả có gì là quan trọng, sống sao cho lương tâm thoải mái và Thượng Đế thương mình là đủ. Anh sống thật vô tư, chịu chơi hết mình, yêu đời, yêu người. Những năm tháng cuối đời anh là một người chồng thật toàn hảo, anh thương yêu, lo lắng cho em từng li từng tí. Vui vẻ và nhiệt tình hỗ trợ hết mình những công việc em làm cho Văn Bút. Chưa bao giờ anh ngại ngùng hay than mệt mỏi khi phải giúp em bất cứ việc gì. Bạn hữu từ xa đến chơi ở trong nhà cả tuần, anh luôn vui vẻ đón tiếp thật chu đáo. Anh chưa bao giờ nghĩ đến ngày anh phải lìa xa em và các con để mà phải lo dặn dò trăn trối những điều cần thiết.

Anh luôn nghĩ anh sẽ sống thọ, ít nhất là 95 tuổi, dù sau này anh hay mệt khi đi bộ nhiều. Em nhắc anh nên đi khám tim. Anh cứ sợ đi khám tim họ lại "bới bèo ra bọ", rồi nhỡ họ bắt anh phải mổ hay thông tim thì sao?
Em không hiểu tại sao anh lại sợ phải thông tim như vậy. Em nghe nói anh Lê Minh Thiệp mới đi thông tim và có vẻ rất khỏe. Em khuyến khích anh nói chuyện với anh Thiệp để lấy kinh nghiệm. Sau khi nói chuyện với anh Thiệp anh có vẻ yên tâm hơn và hẹn BS đi khám tim. BS Tim cho biết tim anh bóp hơi yếu, nên làm anh hay mệt. BS nói trường hợp anh có 3 giải pháp:1 là thông tim, 2 là uống thuốc, và 3 là không làm gì hết. Anh mừng quá nói với BS: Vậy thì tôi không làm gì hết. Ông BS gật gù: Tôi là ông tôi cũng không làm gì hết, vì ông ngoài 90 tuổi rồi, cứ đi khám tim thường xuyên là ô kê. Rồi BS cho anh cái hẹn tiếp theo là ngày 7 tháng 4 vừa qua.

Thứ ba ngày 4 tháng 4 chúng ta mới tiễn 7 người khách ở trong nhà về lại CALI. Anh còn khỏe mạnh tiếp khách suốt cả tuần và lái xe đưa khách ra phi trường.

Thứ 6 ngày 7 tháng 4 anh thơ thới lái xe đi BS tim. Em chờ anh về để hai vợ chồng ra MALL ăn trưa và đi bộ. Mấy giờ sau anh gọi về nói BS bảo kết quả thử nghiệm máu anh hơi bị đặc. BS muốn gửi anh vào nhà thương để họ cho thuốc làm loãng máu và sẽ thông tim cho anh. Viêc làm rất đơn giản và không có gì đáng lo ngại, anh chỉ phải ở nhà thương tối đa là 2 ngày. BS còn nói đùa: sau đó anh sẽ khỏe và sống đến cả trăm tuổi.

Vào nhà thương, họ cho thuốc loãng máu vào nước biển và truyền vào cánh tay anh. Anh vẫn khỏe và ngồi nói chuyện như người bình thường. Ngày chủ nhật họ bắt anh nhịn đói để thứ 2 thông tim. Chiều chủ nhật anh đi đại tiện ra phân đen, họ cho biết anh bị chảy máu bao tử. Sau đó anh tiểu tiện rất khó khăn, họ phải cho ống vào lấy nước tiểu ra làm anh bị đau và chảy máu ở vết thương, do đó nước tiểu có mầu nâu vì bị lẫn máu. Họ lại la hoảng lên là có thể anh có vấn đề ở ruột vì trong nước tiểu có máu.

BS Tim tuyên bố tạm ngừng vụ thông tim và chuyển anh sang cho ông BS CHUYÊN VỀ RUỘT VÀ BAO TỬ.Ông này không hề xuất hiện khám cho anh hay xem xét gì hết, chỉ cho y tá vào nói ông ta muốn soi ruột và yêu cầu anh nhịn đói ngày thứ 2.
Tội nghiệp anh phải nhịn đói tới 2 ngày. Ngày chủ nhật tưởng là để thông tim nhưng lại không làm. Ngày thứ 2 lại nhịn đói để soi ruột.

Chiều thứ 2, y tá đưa vào nửa galon nước có pha thuốc, nói anh phải uống hết trước 11 giờ đêm. Anh uống 2 ly nhỏ rồi nhăn nhó kêu không uống được vì vị của nước khó uống quá. Lúc đó gần 8 giờ tối, sắp hết giờ thăm viếng, em nài nỉ xin ngủ lại để giúp anh uống cho hết nước thuốc đó.

Cuối cùng em được ở lại, anh rất mừng vì có em bên cạnh. Nhớ lại những giây phút cuối cùng quí báu đó em tiếc nuối vô cùng. Sao em lại cứ cố ép anh uống cái nước quỉ quái đó. Cái nước làm anh đi đại tiện liên miên và mệt gần như xỉu đi. Bao tử đang chảy máu mà họ không lo cứu chữa và tiếp máu. Họ còn bắt anh tẩy ruột khiến bao tử bị thương thêm và ra máu nhiều hơn. Áp xuất máu anh xuống quá thấp. Y tá hoảng lên gọi BÁC SĨ trực, ông ta vào còn tiếp tục lấy thêm máu để thử và nói sẽ tiếp máu cho anh. Anh còn tỉnh táo để than phiền: "sao họ lấy máu anh nhiều thế? Vào nhà thương có 2 ngày mà họ lấy 15 ống máu rồi, đang ngủ họ cũng dựng dậy lấy máu."
Em trấn an anh:" họ sẽ tiếp máu cho anh, anh sẽ khỏe."
Anh kêu chói mắt và nói em tất đèn đầu giường cho anh, em trả lời y tá đang tiếp tục đo máu cho anh, tắt đèn làm sao họ làm việc.

Sau đó tự nhiên anh nấc lên 2 tiếng rồi đột ngột ra đi. Em lay anh và gọi tên anh, anh vẫn nằm bất động. Em quá hốt hoảng, không tưởng tượng được anh có thể bỏ em ra đi một cách tức tưởi, nhanh chóng như vậy. Em đau đớn và kinh ngạc quá. Giữa sự sống và cái chết chỉ cách nhau có một tích tắc đồng hồ. Em không thể tin cảnh tượng trước mắt mình là sự thật. Anh đã bỏ em thật rồi sao, không thể nào chuyện đó có thể sẩy ra. Em ôm anh gào khóc như một người điên:" không thể nào, không thể nào, anh ơi!"

Em không học y khoa, nhưng nhìn những sự kiện sẩy ra trước mắt, em cũng kết luận ngay được là anh bị chết oan. Anh chết vì kiệt sức, máu ra nhiều quá mà họ không tìm cách cấp cứu. Họ còn hành thân xác anh cho bị kiệt quệ thêm, nhịn ăn, uống nước tẩy ruột cho hết nước trong người và làm máu chảy thêm nữa. Những giây phút cuối anh cứ than khát nước quá, y tá không cho anh uống vì nói ngày mai phải soi ruột nên không uống nước được. Họ chỉ cho anh ngậm cái que có chút bông ở đầu có nhúng nước chanh. Nghĩ đến anh phải chết khát em đau lòng quá.

Những điều em đã nghĩ không sai, tất cả các BÁC SĨ là bạn hữu và họ hàng của mình đều công nhận là anh chết oan. Bác sĩ nào cũng cho biết nguyên nhân bao tử bị chảy máu và đi tiểu khó khăn là do Thuốc Loãng máu dùng quá mạnh. Việc cần phải làm là phải đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu, lo tiếp máu chứ không phải lo chuyện soi ruột trong lúc bệnh nhân ngoài 90 tuổi, đang mệt tim, mất máu và yếu như vậy. Điều tệ nhất là BS vô trách nhiệm, không hề vào xem xét, khám bệnh cho anh mà dám ra lệnh điều trị như một người trẻ bình thường, vào nhà thương chỉ vì bị chảy máu bao tử.

Tất cả mọi người biết chuyện đều khuyên em nên đi Kiện Bác Sĩ và Nhà thương vô trách nhiệm, làm sai sót rất nhiều trong việc chữa trị nên anh bị chết oan. Nhưng các con không chịu, vì thưa kiện họ lại mang xác anh ra mổ xẻ, rồi tranh chấp qua lại, cứ phải nhắc về cái chết của anh cho thêm đau lòng, mà anh có sống lại được đâu?. "Phu tử tòng tử" nên em phải nghe theo các con.

Hôm đưa đám, hồn anh còn luẩn quẩn đâu đó, chắc anh rất vui khi nhìn thấy bao nhiêu là bạn hữu thân sơ đều đến thật đông thăm anh lần cuối. Đông đến nỗi 1 cuốn sổ ghi tên không đủ, các con phải mượn nhà quàn thêm một cuốn để khách thăm viếng ghi tên. Vòng hoa quá nhiều, để dọc theo cả hành lang ra đến cửa ra vào của nhà quàn và còn để lan sang phòng trống bên cạnh.

Em biết anh cũng rất hài lòng là em đã nhớ lời anh dặn từ rất lâu: Không làm Lễ Phủ Cờ, anh chỉ muốn được mang theo lá Quốc kỳ với anh thôi.
Anh yêu dấu, khi anh còn hiện hữu hay dù anh đã muôn trùng xa cách, em cũng vẫn luôn ghi nhớ và làm tất cả mọi điều theo ý muốn của anh. Cầu xin CHÚA đưa anh về Thiên đàng và theo đức tin của đạo CHÚA, chúng mình sẽ được hội ngộ ở Thế giới bên kia.


Hồng Thủy



EM VÀ NỖI NHỚ KHÔN NGUÔI

Mỗi buổi chiều, em thường đi qua đó
Nơi mình vẫn hẹn hò mà chả thấy anh đâu
Em nhớ ngày xưa anh cứ mãi lo âu
Sơ tình mình chẳng bền lâu mãi mãi

Em khờ dại chẳng băn khuăn nghĩ ngợi
Cứ lững lờ như gió thoảng mây bay
Để tình anh vuột ra khỏi tầm tay
Rồi từ đó đời cách chia đôi ngả

Chiều hôm nay trời trong xanh xanh quá
Nắng Cali vẫn làm má em hồng
Trời mùa Xuân mà em ngỡ mùa Đông
Sao em thấy lòng tràn đầy băng giá

Gió vờn tóc em bay, mà sao nghe rất lạ
Tưởng môi anh đang ghé xuống thật gần
Đôi mắt nhìn em vẫn say đắm âm thầm
Của một thuở xa xưa tình đắm đuối

Em đã lỡ để anh đi quá vội
Nay đành thôi vì quá đỗi muộn màng
Còn lại bên em chỉ những giọt nắng vàng
Đang rơi nhẹ trên hàng cây im vắng

Chung quanh em chiều nay sao quá lặng
Chỉ mình em và nỗi nhớ khôn nguôi…


Hồng Thuỷ


Người HạmTrưởng Bất Đắc Dĩ

Một ngày tang thương của 48 năm về trước, khoảng 8:30 tối ngày 29/4/1975 gia đình đại tá Hải Quân Bùi Cửu Viên vội vã xuống dương vận hạm HQ 801 trong Hải Quân Công Xưởng để rời khỏi Việt Nam. Chiến hạm đó đang trong tình trạng sửa chữa và chỉ chạy được một máy. Khi tàu chạy ra tới Nhà Bè thì các cơ khí viên của chiến hạm đã sửa tiếp được máy số

 2. Như vậy tàu đã có được hai máy để chạy ra biển.
Khi chiếc tàu đi tới ngã 4 Lòng Tảo (Lòng Tàu) và Soài Rạp thì thấy Soái hạm Trần Hưng Đạo 01 bị nạn đang đánh đèn và và gọi vô tuyến điện kêu cứu. Đại Tá Viên quá mệt mỏi sau một ngày biến cố dồn dập, anh ngồi trên sân cờ cùng một số Sĩ Quan di tản. Lúc bấy giờ Hạm Trưởng chiếc HQ 801 là Thiếu Tá Nguyễn Phú Bá từ trên đài chỉ huy chạy xuống hỏi Đại Tá Viên:
– Commandant, mình có cứu nó được không?
– Nếu anh quay lại, tôi có thể cứu được.

Lúc bấy giờ chiếc HQ 801 đã đi qua khỏi HQ Trần Hưng Đạo một hải lý rưỡi rồi. Đồng hồ chỉ lúc đó là 12:30 sáng , nếu quay lại cứu thì khi ra khỏi Vũng Tàu trời sáng tỏ có thể bị địch trên núi bắn xuống rất nguy hiểm cho mấy ngàn người ở trên tàu. Trong tình trạng khẩn cấp và nan giải đó Đại tá Viên nghĩ tới lời thề của mình trong thời gian huấn luyện trong quân trường. Các Sĩ Quan người Pháp luôn nhắc nhở: ” Nếu người Sĩ Quan Hải Quân gặp người lâm nạn trên biển cả mà không cứu thì các anh không xứng đáng là người Sĩ Quan Hải Quân” Anh nhìn Thiếu Tá Nguyễn Phú Bá và quyết định: “Phải cứu chiến hạm, Người ta gặp nạn thì mình phải cứu.” Hạm trưởng Bá đồng ý quay tàu và giao tay lái cho Đại tá Viên: ‘ Thôi! Đại Tá lái đi”

Chiếc HQ 801 quay đầu lại và ra lệnh cột dây để kéo chiếc tàu Trần Hưng Đạo ra giữa sông. Vừa kéo ra được một quãng, khi hai chiếc tàu cập sát nhau thì những người trên soái hạm HQ 01 đã nhảy sang tàu HQ 801. Chỉ trong vòng 5 phút đồng hồ mà có vài trăm người đã nhảy qua. Điều đó vô cùng nguy hiểm vì khi tàu ra tới giữa sông, hai tàu sẽ dang ra và người ta sẽ rớt xuống biển. Đại Tá Viên ra lệnh cho các thủy thủ bắn súng chỉ thiên để chấm dứt tình trạng vô cùng hung hiểm này.

Khi chiếc HQ 01 ra được giữa sông anh toát mồ hôi hột. Quyết định chí mạng của anh nếu không thành công hai tàu sẽ đụng vào nhau trong đêm tối có thể giết chết bao nhiêu mạng người trên cả hai con tàu. Vững tin vào tài điều khiển đầy kinh nghiệm của một sĩ quan Hải Quân 21 năm trên sông nước anh đã cứu được mấy ngàn người trong đường tơ kẽ tóc. Chiếc Trần Hưng Đạo HQ 01 ra khỏi vùng nguy hiểm bắt đầu chạy theo chiếc HQ 801 dẫn ra tới biển an toàn không bị phát hiện hay bị địch trên núi bắn xuống.

Lúc tàu HQ 801 gần tới Phan Thiết chiến hạm nhận được lệnh của Tư lệnh Hải Quân: ‘ Tất cả các chiến hạm phải tập trung tại Côn Sơn để chuẩn bị đi Subic Bay” Gia đình Hạm Trưởng Nguyễn Phú Bá không muốn đi và muốn ông phải lái tàu về lại Sài Gòn. Đại Tá Viên không đồng ý vì nếu tàu về Sài Gòn thì mấy mấy ngàn người di tản đang ở trên tàu phải kẹt lại hết. Ông quyết định nói chuyện trên vô tuyến với ngài Tư Lệnh Hải Quân. Cuối cùng Tư Lệnh quyết định cho một chiếc tàu dầu đến đón những người muốn trở về Sài Gòn vì gia đình còn kẹt lại và ra lệnh:
– Toi lái chiếc tàu đó đi . Toi làm hạm trưởng.

Đó là nguyên nhân của cái tên :”Hạm Trưởng Bất Đắc Dĩ” mà sau này anh Viên hay nói. Bởi vì anh đã không làm hạm trưởng 11 năm từ năm 1964 mặc dù anh vẫn giữ chức vụ chỉ huy ở trên bờ. Vậy mà đến phút chót của VNCH anh lại làm hạm trưởng lần cuối cùng với con tàu này. Anh nói: ” Đó là cái duyên của mình với Hải Quân.”

Tàu tiếp tục rời Côn Sơn đến Subic Bay. Tại đây tất cả quân nhân VNCH phải cởi bỏ hết quân phục và trao trả chiếc tàu lại cho Hải quân Mỹ. Tại đây cờ VNCH phải kéo xuống và người Mỹ kéo cờ của họ lên. Chính thể VNCH đã bị giải thể. Nước mắt của những người lưu vong rơi xuống như chia tay một trang chiến sử. Từ đây giữa một nơi không phải là VN họ là những người lưu vong không còn nơi chốn để về.
Đại tá Viên kể lại cuộc đời mình trong phần phỏng vấn của đài RFA trong ngậm ngùi. Anh nói:
– Lúc bấy giờ trong lòng tôi rất xúc động. Tôi không biết kể từ nay cuộc đời mình sẽ trôi nổi ra làm sao…Và khi tôi bỏ chiếc nón với cặp lon xuống dưới sàn tàu thì tôi nghĩ là từ nay mình có cuộc đời khác hẳn. Các sĩ quan cũng như các thủy thủ đến bên cạnh tôi, các anh em ôm lấy nhau cũng chỉ muốn khóc.

Một điều thật đẹp nữa là trong vòng 5 phút hai tàu cập sát vào nhau, 200 người đã nhảy từ HQ 801 sang HQ 01 có ông Nguyễn Văn Khanh hiện tại đang là Giám Đốc Ban Việt Ngữ Đài Á Châu Tự Do đơn vị phỏng vấn anh. Nếu lúc ấy Đại Tá Viên không quyết định cứu người thì có lẽ bây giờ không có một Nguyễn Văn Khanh.

Các bạn biết không? Vị cựu đại tá VNCH Bùi Cửu Viên đã cứu bao ngàn người trên soái hạm Trần Hưng Đạo HQ 01 mà mọi người yêu kính . Người hạm trưởng đầu tiên của con tàu HQ 501 mà anh nhận từ Mỹ năm 1962 cho VNCH lúc anh mới là Đại Úy. Anh đã yên bình ra đi lúc 1:20 sáng ngày thứ Ba 11 tháng 4 năm 2023 thọ 92 tuổi. Vị ân nhân của mấy ngàn người di tản năm 1975 đã thật sự ra khơi và mãi mãi không về.

Chúng tôi, nhóm Cô Gái Việt, Minh Châu Trời Đông và Văn Bút Hải Ngoại Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ gọi anh Viên là anh rể với tất cả kính trọng lẫn thương yêu. Anh là phu quân của Trưng Vương Hồng Thủy chủ tịch VBHNVĐBHK. Anh Viên là một người hiền lành, vui tính và hiếu khách. Anh canh cánh bên lòng tâm sự một người lưu vong. Sau khi về hưu, anh là hậu phương luôn hỗ trợ chị trong các công tác hoạt động cộng đồng và bảo toàn văn hóa. Ai gặp anh một lần là nhớ hoài vì sự tốt bụng và thân ái của anh.

Anh chị là chuyện tình đẹp giữa một hoa khôi Trưng Vương và một Sĩ Quan Hải Quân đẹp trai tài giỏi. Họ cưới nhau đã được 60 năm và sống rất đẹp. Chữ ĐẸP tôi dùng đầy đủ ý nghĩa cho một cuộc sống hôn nhân mỹ mãn. Anh chị yêu nhau tương kính như tân. Anh hiền hòa tế nhị, chị dịu dàng đoan trang. Các con đều hiếu thuận và có cuộc sống thành công ở xứ người . Anh chị hiện cư ngụ ở thành phố Gaithersburg, bang Maryland, Hoa Kỳ.

Chúng tôi thường gọi chị Hồng Thủy là Chị Yêu bởi vì ngoài dung nhan xinh đẹp, trẻ trung hơn số tuổi, chị còn là một nhà văn một người hết lòng để bảo toàn văn hóa Việt. Chị là chủ bút của Nguyệt San Kỷ Nguyên Mới, thành viên của Tủ Sách Tiếng Quê Hương, Nhà Việt Nam Vùng Hoa Thịnh Đốn. Đối với chúng tôi chị Hồng Thủy là một người chị luôn quan tâm lo lắng cho mọi người. Chị khéo léo và giải quyết những vấn đề gặp phải với sự tế nhị và cương quyết.

Nhà chị là nơi những người bạn thân thường đến dường như mỗi năm vào tháng ba, tháng tư để được anh chị hướng dẫn đi thăm thủ đô Hoa Thịnh Đốn, thưởng thức, ngắm hoa Anh Đào nở rộ xinh đẹp. Năm nay cũng đầu tháng tư nhóm chúng tôi tổ chức đi chơi. Tôi không tham dự vì đã có chuyến đi chơi Hy Lạp trùng với thời gian này. Khi các anh chị về kể lại là anh Viên tuy đã 92 mà trông rất khỏe. Anh trẻ đi trên 10 tuổi. Anh lái xe ra tận phi trường để đón mọi người dù đi về gần hai tiếng. Mỗi sáng anh dậy thật sớm pha cà phê, nước trà, chiên trứng làm điểm tâm cho từng người. Đó là phong thái và cách phục vụ khách lâu nay của anh. Nhà anh chị tràn ngập tiếng cười vì những câu pha trò duyên dáng, những thức ăn thật ngon do chị nấu và anh mời mọc chân thành. Mọi người trao đổi với nhau những mẫu chuyện vui ai ai cũng khen anh chị hiếu khách. Nhất là anh đã tiếp đãi khách của vợ một cách hết lòng.

Vậy mà khi những câu chuyện, những bài viết về chuyến đi chưa chấm dứt thì hung tin đã đến với mọi người. Chị Hồng Thủy gọi với tiếng khóc nức nở : “Em ơi! Anh đã đi rồi” Chỉ mới một tuần thôi, niềm vui chưa hết dư âm thì nỗi đau làm mọi người như đóng băng vì sửng sốt. Anh đi rồi, chị sẽ ra sao đây. 60 năm chồng vợ, anh chị quấn quít yêu thương nhau, căn nhà rộng thênh thang vì các con đều ra riêng tự lập, chị sẽ cô đơn và đau đớn lắm.
30/4/1975 người Việt lưu vong trên những xứ sở tự do vẫn nhớ hoài ngày tang thương đó. Ngày đất nước VN thay ngôi đổi chủ, lá cờ vàng bị kéo xuống vùi dập tả tơi. Ngày những người lính chiến VNCH oai hùng bị làm kẻ tội đồ dân tộc. Ngày của những vị anh hùng tuẫn tiết hy sinh. Ngày mà mọi người dân miền Nam rơi vào khủng hoảng.

Đại tá Bùi Cửu Viên đã rời khỏi VN trên chiếc HQ 801 và đã giúp soái hạm HQ 01 an toàn tìm về bến tự do Anh trở thành vị hạm trưởng bất đắc dĩ lần cuối cùng lái con tàu ra khơi tìm tự do. Bây giờ 48 năm sau cũng vào tháng tư anh bỏ lại tất cả để về nước Chúa.

Mấy hôm nay chúng tôi đã gửi đến chị Hồng Thủy và gia đình những lời chia buồn chân thành nhất. Trong thâm tâm tất cả mọi người chúng tôi anh Viên như một người anh rộng lượng và chăm chút em út. Anh ra đi để lại sự kính trọng lẫn thương tiếc cho biết bao người.

Chị ơi!
Hãy cố gắng vượt qua sự mất mát to lớn này. Chị hãy tin là anh được Chúa rước về thiên đàng vì nơi chốn này anh đã làm được nhiều điều tốt đẹp vui lòng Chúa.
Em không biết phải nói gì để chị biết em đang rơi nước mắt vì thương chị quá đổi mà không biết phải làm gì hơn.
Giữ gìn sức khỏe và bình an nha chị. Chúng em luôn bên cạnh chị và tin tưởng rằng chị Hồng Thủy của chúng em, người chị tài ba sẽ kiên cường đối diện với mọi tình huống.
Cầu nguyện linh hồn anh An Bình nơi nước Chúa
Nguyện ơn trên cho chị đủ sức mạnh để vượt qua tất cả

Nguyễn thị Thêm.
15/4/1975

Những chi tiết trong bài viết lấy ra từ cuộc phỏng vấn Cựu Đại tá Hải quân Bùi Cửu Viên của đài RFA do cô Hòa Ái phụ trách ngày 18/3/2015



                                                     CHỮ "TÌNH "

CAO MỴ NHÂN
Quý vị đã đọc nhiều lần trên các trang sách, báo về chữ ” Tâm ” .
Trong văn chương, trong ngôn ngữ bình thường dân gian, đại chúng, chữ ” Tâm ” hay đi đôi với chữ ” Tình ” . Tâm Tình, còn thể hiện ra lời: ” Có Tâm , có Tình lắm ” .
Hôm nay, tôi xin đề cập đến chữ ” Tình ” mà đôi khi tôi cảm thấy quan trọng hơn hoặc giá trị bằng với chữ ” Tâm ” qua lời tâm sự của một giới chức nữ lưu :
” Chị ấy có tình lắm, cái tình của chị ấy chan hoà tràn cả vào cái nghĩa nữa …”
A thế là tôi lại thấy ngoài Tâm Tình ra, còn một hợp chữ đơn giản, tình cảm vô bờ, đó là Tình Nghĩa, còn có thể nói ” Tình nghĩa ở đời ” quý vị ạ .
Tôi không dám đi sâu vào lý luận, chỉ muốn bày tỏ thôi.
Bày tỏ về Tình Nghĩa ở đời như trong những câu chuyện hiếm có , mà ít nhiều mấy hôm nay tôi trầm tư, suy ngẫm về một hiện trạng quý giá qua tang lễ của cựu ĐẠI TÁ HẢI QUÂN VNCH, ông BÙI CỬU VIÊN, phu quân của Nữ Văn Sĩ HỒNG THUỶ , nguyên Nữ Sinh trường Nữ Trung Học danh tiếng Trưng Vương, đương kim Chủ Tịch VĂN BÚT VÙNG ĐÔNG BẮC HOA KỲ .
Đã đành HẢI QUÂN ĐẠI TÁ BÙI CỬU VIÊN là một nhân vật danh tiếng trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà , đã từng chỉ huy chiến hạm, và phụ trách các vùng duyên hải vv…
Nhưng, hôm nay tôi muốn đề cập đến vai trò của phu nhân đại tá VIÊN , là Nhà Văn HỒNG THUỶ, người đã mang tới cho thân nhân và bằng hữu rộng lớn một không khí đầm ấm , thiết tha ngay trong ưu buồn đau khổ vì cựu HẢI QUÂN ĐẠI TÁ BÙI CỬU VIÊN mới mãn phần ngày 11 -4 -2023 ở miền đông Hoa Kỳ .
Ngoài hàng ngàn thân hữu , chiến hữu phân ưu trên nhiều diễn đàn, với cả trăm lời tâm tình thân mật chia buồn của các nữ lưu chi lan tỷ muội ở trong và ngoài trung tâm Văn Bút Vùng Đông Bắc Hoa kỳ, lời nào cũng chia sẻ niềm đau tang chế với Nhà Văn HỒNG THUỶ, phu nhân ĐẠI TÁ HẢI QUÂN BÙI CỬU VIÊN .
Nhà Truyền Thông, Nhạc Sĩ PHAN ANH DŨNG, vị chủ biên đặc san điện tử CỎ THƠM, đã nhật tu hoàn tất những tin chia buồn, cùng hình ảnh ông bà Đại Tá VIÊN sinh hoạt ở khắp các cơ quan hội đoàn, thật đầy đủ .
Tôi cứ suy nghĩ : ” Lấy được cảm tình của một người đã khó, nay có cả ngàn lần hơn mối thân tình bạn bè, đâu phải dễ , nhưng Nhà Văn HỒNG THUỶ đã có đủ Tình Nghĩa đó …”
Theo đạo Phật, phải có cái ” nhân ” to mới đạt được cái “quả ” lớn .
Những người theo triết học tổng quát thì nói rằng: ” Muốn người nào có cảm tình thân ái với mình, mình phải xây dựng tình cảm với họ trước đã …”
Thưa quý vị, Nhà Văn HỒNG THUỶ vốn vô tư , lạc quan, chân thực, chân thành, bà đã toát ra được lòng tốt với thân nhân, tha nhân… nên riêng tôi, tôi không lạ bạn ấy tự có ngay sự phản hồi ưu ái của bằng hữu, bạn chung đường, chung lý tưởng là vậy .
Quý vị đã đọc trên diễn đàn của Văn Bút Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ hẳn thấy rõ .
Các cụ ta xưa có câu : ” Giầu vì bạn …” , giầu đây không phải có bạn giầu có, mà là giầu có bạn, tức đông số bạn bè vậy .
Tôi vốn học cùng trường Nữ Trung Học Trưng Vương với HỒNG THUỶ, hiện nay lại tham gia Hội Văn Bút Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ do Nhà Văn HỒNG THUỶ là Chủ Tịch, tuy thân tình nhưng không gần vì cách trở, nhưng Nhà Văn HỒNG THUỶ luôn tha thiết thân giao lâu năm , trong hoàn cảnh Nhà Văn HỒNG THUỶ đang buồn thương tiếc nhớ đấng phu quân cũng là Vị chiến hữu của các huynh đệ chi binh HẢI QUÂN ĐẠI TÁ BÙI CỬU VIÊN mãn phần, tôi xin có ít dòng THÀNH KÍNH PHÂN ƯU với tất cả chân tình, trân kính, quý trọng vô cùng .
Xin cầu chúc người đi thanh thản, người ở an nhiên trong yêu thương, ân sủng của 

THƯỢNG ĐẾ TỐI CAO, TỐI ĐẠI .
CHỮ TÌNH TRÊN HẾT.

CAO MỴ NHÂN


Thương Nhớ
Đại Tá Bùi Cửu Viên
 

Trời vừa hừng sáng nhận hung tin
Như tiếng sấm sét nổ trong lòng
Một người nằm xuống buồn thương xót
Bùi Cửu Viên, đã chảy suôi dòng.

Tiễn người đi trời buồn như khóc
Tiếng nghẹn ngào nức nở thâu đêm
“Hồng Thuỷ”vợ hiền lòng thổn thức
Tan nát lòng đau cả nỗi niềm.

Người đi xa mãi không về lại
Ở tận cao xanh cõi hiển linh
Vẫn biết đời chỉ là cõi tạm
Nhưng sao nhớ mãi những ân tình.

Một mai lẻ bóng cõi lòng em
Đêm vắng chong đèn dõi mắt xem
Cái bóng bên tường anh hiện hữu
Bốn mùa thay lá rớt bên thềm.

Đơn lẻ mình em chiều phố vắng
Hẹn lòng ôm lấy mối tình riêng
Anh đi biền biệt phương trời rộng
Trên nước Thiên Đàng nơi cõi thiêng.

Lê Tuấn
Thắp nén nhang lòng khóc thương một người anh
Đại Tá Hải Quân Bùi Cữu Viên
Đã sớm vội ra đi bỏ lại người vợ hiền
Hồng Thuỷ tràn ngập nỗi niềm thương khóc
Cho một người đã vội ra đi.
04-11-23



Hội ngộ sau 60 mươi năm gặp lại.
Rồi vội vã chia tay

Lê Tuấn
Một quá khứ xa thật xa của một thời còn rất trẻ và hồn nhiên trong trắng, không sôi nổi lắm nhưng rất đẹp.
Bỗng nhiên trên 60 mươi năm sau sống lại trong một tình cờ hội ngộ. những kỷ niệm mờ mờ trong trí nhớ, bỗng kết nối thành hình như bức tranh mới phác hoạ trên khung vẽ, đang còn dang dở rồi bị bỏ quên từ lâu trong góc tối của căn nhà kho lâu ngày bụi bám, lớp bụi thờ gian thật cũ kỹ bám trên mặt bức tranh.
Như một phép mầu có một cơn gió thổi qua và lớp bụi đó bay đi, cho những khuôn mặt năm xưa ẩn hiện và dần dần rõ nét, sự nhẹ nhàng ấm áp sắc màu của đời sống nguyên thuỷ như đổ tràn trên bức tranh làm cho lớp bụi thời gian như được hồi sinh.
Đó chỉ là sự dạo đầu cho một câu chuyện, hơn một năm trước tôi được nữ sĩ Phương Hoa giới thiệu tham gia vào nhóm VBVNHN VDBHK chủ tịch là nữ sĩ Hồng Thuỷ, tôi có nói với Phương Hoa
– Tôi biết Hồng Thuỷ vì sự liên hệ họ hàng
– Phương Hoa nghe thế liền báo cho Hồng Thuỷ biết
Từ đó anh em chúng tôi gặp lại nhau sau hơn 60 mươi năm xa cách.
Sự liên hệ họ hàng là vì “Mẹ tôi và Mẹ của Hồng Thuỷ là chị em đôi bạn dì” Mẹ tôi lại ở vai trên nên được gọi là chị. Hơn nữa tôi thường xuyên chở Mẹ tôi đến thăm Mẹ Hồng Thuỷ khi bà còn ở Việt Nam do đó bà rất có cảm tình với tôi.
Đây cũng là cái duyên cho tôi trở thành một hội viên trong nhóm VBVNHN VĐBHK.
Dựa theo câu nói của người xưa
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng”
Có một nhóm 7 người từ California tổ chức chuyến đi thăm Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn vào ngày 29 tháng 4 đến ngày 4 tháng 4 năm 2023.
Đi thăm viếng mùa lễ hội Hoa Anh Đào Washington DC, tôi nghe nói rất nhiều về hoa anh đào Washington nhưng chưa một lần ghe thắm.
Trong chuyến đi lần này được sự đón tiếp rất chân tình của anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ.
Anh chị đã có lời mời phái đoàn chúng tôi đến ở tại nhà anh chị. đây là dịp hội ngộ giữa anh chị em California đối với sự đón tiếp thật chân tình của Anh Chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ.
Hơn thế nữa đối với tôi đây là sự gặp gỡ cần thiết để xoá tan lớp bụi thời gian của anh em chúng tôi. Vợ chồng Cửu Viên & Hồng Thuỷ.

Vừa xuống phi trường Washington Dulles chúng tôi đã nhận ra sự có mặt của Anh Viên đến đón, nhìn anh Viên tôi nhận thấy anh trẻ hơn 10 tuổi so với tuổi đời, anh rất nhiệt tình, tháo vác, năng nổ hướng dẫn chúng tôi.
Chúng tôi chia làm hai nhóm một nhóm đi theo xe anh Viên về nhà, còn nhóm của tôi và anh Thái Phạm đi thuê xe, chúng tôi sẽ về sau. Chúng tôi có một tuần lễ ở nơi này nên rất cần thuê một chiếc xen Van để làm phương tiện di chuyển.
Chúng tôi được anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ đón tiếp tại tư gia, sự chuẩn bị như một khách sạn 5 sao (Five Start Hotel). Mỗi cặp vợ chống hay riêng lẻ đều có một phòng ngủ riêng rất chu đáo.
Chị Hồng Thuỷ rất tâm lý vì chúng tôi bay đường dài, nên đã chuẩn bị một món phở bò rất ngon, mỗi người một tô phở bò thơm phức đậm đà tình cảm, ngày hôm sau chị Hồng Thuỷ còn thiết đãi chúng tôi món búm riêu cũng tuyệt vời.
Anh Viên còn ân cần khui chai rượi vang đỏ, tận tay rót từng ly mời chúng tôi, chất rượu nho thật ngọt ngào mang hương vị của Rượu Vang Sapa California. Tôi chợt nhớ một bài thơ viết đã lâu xin trích hai câu thơ viết ra đây cho vui:
Buồn uống ly rượu đỏ
Chết còn nhớ môi em.

Sự ân cần tiếp đón khách từ phương xa của anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ rất tuyệt vời, đã để lại trong tâm hồn anh chị em chúng tôi những chân tình thật vô giá.
Từ nơi anh tôi đã học được lòng nhiệt tình hiếu khách, một tâm hồn bao dung, hiền hoà, lúc nào anh cũng nở một nụ cười.

Mặc dù trong quá khứ anh Viên là Hải Quân Đại Tá Tư Lệnh Vùng Ba Duyên Hải. Nhưng ở nơi anh không thể hiện chút uy quyền nào, “dù chỉ là một chút thoáng hiện vì chức vụ trong quá khứ”, ở nơi anh tôi nhận thất một con người rất giản dị, thật đôn hậu, hiền hoà và hoà đồng với mọi người.
Tôi không biết nói gì hơn là:
– Cám ơn – Cám ơn thật nhiều

Tại nhà Anh Viên & Hồng Thuỷ tôi là người thức dậy sớm nhất, 6 giờ sáng là tôi đã ngồi tại cái bàn tròn trong gian bếp ấm cúng, tự pha cho mình một ly cà phê, Anh Viên có chỉ dẫn cách pha cà phề và dặn dò:
– Anh Viên nói: Ai thức sớm thì cứ tự nhiên như ở nhà.
Tôi nghe lời anh nên rất tự nhiên xuống gian bếp và ngồi tại cái bàn tròn
nhâm nhi tách cà phê, mở cái laptop mang theo để nghe thật nhỏ những bài tình ca thật lãng mạng, tôi thả hồn vào dòng nhạc và lang thang trong những vần thơ chợt đến, tôi đã viết nhiều bài thơ tại nơi này.
Xin trích dẫn một bài thơ viết về hoa anh đào Washington DC.

Lạc Bước Vườn Đào

Tôi đứng giữa vườn đào cánh trắng
Thấy hoa đào lất phất bay bay
Như bông tuyết trắng mênh mông đến
Giây phút chạnh lòng tình đắm say.

Cảm nỗi thương lòng nhìn liễu rũ
Hồ thu cảnh đẹp em đi qua
Hoa đào trắng diểm trên màu áo
Vạt lụa tung bay đủ sắc màu.

Tia nắng ban mai soi bóng nước
Long lanh gợn sóng lòng bâng khuâng
Hoa rơi gió thổi bay xa mãi
Nỗi nhớ dâng đầy tình thế nhân.

Tôi đến đây như người lạc lối
Giữa vườn đào biết lối nào đi
Thi nhân đậm nét hồn du khách
Viết vội vần thơ mộng ước gì.

Lê Tuấn
04-02-23

Một lúc sau Anh Viên thức dậy bước vào gian bếp, tôi nghe tiếng ho húng hắng, vì mấy hôm nay anh Viên bị viêm họng.
Anh Viên nở nụ cười lên tiếng chào:
– Good morning anh Tuấn
– Tôi cám ơn và chao anh buổi sáng
Anh Viên tự tay làm điểm tâm cho tôi, món trứng ốp la và bánh mì
nòng dòn, rồi anh cùng tôi ngồi vào bàn tâm sự cho vui, không phải riêng tôi mà Anh Viên tự tay làm điềm tâm cho mọi người, đều có sự đón tiếp thật công bằng.
Đó cũng là những tình cảm thân thương mà anh đã dành cho mọi người.
Thật là ái ngại nhóm chúng tôi đã làm phiền anh chị mất cả tuần lễ để lo cho chúng tôi, mỗi bữa cơm tối đều do anh chị phục vụ, sau bữa cơm tối chúng tôi còn quay quần bên nhau ca hát Karaoke rất vui.
Chúng tôi đã một lần đến thăm gia đình Anh Viên & Hồng Thuỷ, một lần đến thăm thủ đô Washington DC, thăm nhiều nơi có những thắng cảnh thật đẹp.
Rồi cũng đến ngày chia tay trở về nhà. Chúng tôi đã mang theo những gì? Ngoài những bức ảnh kỷ niệm, những đoạn phim và đặc biệt những tình cảm thật sâu đậm trong tâm hồn mà anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ đã để lại.
Một lần nữa xin đa tạ những ân tình của anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ.

Ngày 11 tháng, 2023 có một hung tin đến bất ngờ như tiếng xét đánh ngang tai, lúc 12 giờ đếm tôi nhận được tin nhắn Anh Viên đã ra đi. Sáng hôm sau thức dậy tôi vội đọc email xác nhận thì qủa đúng như thế

Không ai học được chữ ngờ. Qủa thật đời sống là vô thường đến và đi rất vội vã. “cuộc đời sớm họp tối tan là như thế”
Chỉ cần một chút tĩnh tâm và suy tư thì tất cả mọi người đều nhận thấy điều này. Danh vọng, tiền tài, giầu sang phú quý hay khổ đau tất cả đều sẽ tan biến đi, một khi con người vừa nằm xuống nhắm mắt suối tay.
Những gì có thể mang theo đó là tâm hồn, sự trong sáng hiền hoà, đạo đức từ tâm hồn sẽ tồn tại mãi mãi.
“Sống là đến – Tử là quy” con người đến với thế gian là để trải nghiệm cuốc đời, và khi chết đi là quay đầu trở về từ nơi đến.
Sự vô thường của định luật (Sinh, lão, bệnh, tử) là như thế. Đời sống thì rất mong manh, nhưng cái chết thì chắc chắn sẽ đến không biết lúc nào.
Nhà thơ Bùi Giáng đã ý thức sâu sa về sự hữu hạn này, nên ông đã viết câu thơ:
“Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết,
Sẽ rời xa vĩnh viễn với người thôi.”

Anh Bùi Cửu Viên đã nằm xuống như một người chân chính và thánh thiện, thể xác của anh dù có tan biết nhưng tâm hồn anh vẫn toả sáng rực rỏ như những ánh sao trên trời và hương linh củ anh vẫn bay cao về yên nghỉ trên nước Thiên Đàng nơi có tình thương bao la của Thiên Chúa che chở.
Chỉ thương cho người vợ, người đầu ấp tay gối trong một cuốc tình gắn bó trên 60 mươi năm, cuốc tình này đã trở nên hơi thở của đời sống, một khi không khí của đời sống bị chia cắt liệu rằng người vợ có chịu đựng được sự mất mát to lớn này hay không?
Điều mà chúng ta nên cầu nguyện và an ủi thật nhiều cho một người đó là chị Hồng Thuỷ. Xin chị hãy bình tĩnh, hãy lắng đọng trong tâm hồn để sẵn sàng đón nhận sự thật, về sự ra đi của anh Viên.
Tôi hko6ng biết nói gì hơn là góp lời cầu nguyên. Xin Thiên Chúa ban hồng ân của ngài đến với gia đình Hồng Thuỷ.
Tôi có ngẫu hứng viết bài thơ chia buồn, xin được chia sẻ

Thương Nhớ
Đại Tá Bùi Cửu Viên

Trời vừa hừng sáng nhận hung tin
Như tiếng sấm sét nổ trong lòng
Một người nằm xuống buồn thương xót
Bùi Cửu Viên, đã chảy suôi dòng.

Tiễn người đi trời buồn như khóc
Tiếng nghẹn ngào nức nở thâu đêm
Hồng Thuỷ vợ hiền lòng thổn thức
Tan nát lòng đau cả nỗi niềm.

Người đi xa mãi không về lại
Ở tận cao xanh cõi hiển linh
Vẫn biết đời chỉ là cõi tạm
Nhưng sao nhớ mãi những ân tình.

Một mai lẻ bóng cõi lòng em
Đêm vắng chong đèn dõi mắt xem
Cái bóng bên tường anh hiện hữu
Bốn mùa thay lá rớt bên thềm.

Đơn lẻ mình em chiều phố vắng
Hẹn lòng ôm lấy mối tình riêng
Anh đi biền biệt phương trời rộng
Trên nước Thiên Đàng nơi cõi thiêng.

Lê Tuấn
Khóc thương một người anh Hải Quân Đại Tá Bùi Cữu Viên
Đã sớm vội ra đi bỏ lại người vợ hiền Hồng Thuỷ tràn ngập nỗi niềm thương khóc cho người chồng đã vội ra đi – 04-11-23

Bài viết ngắn này không đủ diễn tả hết những chân tình mà anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ đã để lại trong tâm hồn chúng tôi.
Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết nỗi đau mất đi người thân, không có lời nào có thể an ủi hương linh người đã bay xa, và tâm hồn người còn ở lại.
Thôi thì xin góp tiếng trong lời kinh cầu nguyện và xin phó thác mọi chuyện cùng Thiên Chúa.
Như lời phó thác cuối cùng của Chúa Jesu trên thập tự giá:
“Lạy Cha. Con xin phó thác hồn con trong tay Cha”

Chúng tôi đã một lần đến thăm gia đình Anh Viên & Hồng Thuỷ, một lần đến thăm thủ đô Washington DC, thăm nhiều nơi có những thắng cảnh thật đẹp. Rồi cũng đến ngày chia tay trở về nhà.
Chúng tôi đã mang theo những gì? Ngoài những bức ảnh kỷ niệm, những đoạn phim và đặc biệt những tình cảm thật sâu đậm trong tâm hồn mà anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ đã để lại.

Một lần nữa xin đa tạ những ân tình của anh chị Cửu Viên & Hồng Thuỷ.

Trân trọng
Lê Tuấn


Anh Vẫn Về Bên Em

 

Thời gian chầm chậm ngang qua nhà em

Chở đoá vô thường cao xanh đến thăm

Vai em gầy buổi chiều thu thấm lạnh

Hạt bụi vô tình thân phận trăm năm.

 

Anh sẽ hiện về lang thang tia nắng

Đậu trước sân lay nhẹ cánh mai vàng

Em hãy đừng buồn tình ta vĩnh cửu

Chốn Thiên Đàng hồn thiêng sẽ nhẹ nhàng.

 

Nỗi buồn thương yêu sẽ không hối thúc

Rực rỡ trong lòng nở đoá yêu thương

Nuôi dưỡng tình yêu giấc mơ thầm kín

Hướng một phương trời như đoá hướng dương.

 

Tìm kiếm thi nhân, tình thơ lãng mạng

Hạt bụi về đây đậu nhánh vô ưu

Ngàn hoa vẫn nở bên ngoài đường phố

Sự sống niềm tin lặng lẽ vô tư.

 

Những vạt áo nhẹ bay như đôi cánh

Những mảnh đời tha thiết vẫn cần nhau

Dù nỗi cô đơn hằng ngày vẫn đến

Đau buốt hồn em, tình vẫn nhiệm mầu.

 

Anh vẫn hiện về như ngày sau sỏi đá

Ta cần nhau cuộc tình vẫn linh thiêng

Thơ che giấu lời yêu thương thầm kín

Ngôn từ nào ve vuốt những muộn phiền.

 

Dòng sông Potomac vẫn còn tuôn chảy

Maryland trời đất sáng hôm nay

Nhà chúng mình bức tường xây vẫn đỏ

Cánh anh đào như tuyết trắng bay bay.

 

Đời sống vô thường chợt tan biến mất

Anh ra đi chưa kịp nói lời nào

Chạm đoá từ tâm hồn bay gió thoảng

Cuộc tình bên anh, lòng em vẫn tự hào.

 

Lê Tuấn

Viết tặng Hồng Thuỷ chủ tịch VBVNHNDBHK

Phu nhân của Hải Quân Đại Tá Guise Bùi Cửu Viên

Người đã trở về cõi vĩnh hằng, tháng 4 năm 2023





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét