Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 10 tháng 10, 2023

Vần Thơ "Trên những nẻo đường du xuân"

Trang thơ: Viết trên những đọan đường du xuân.
Năm 2014 lấn đầu tiên tôi trở về thăm Việt Nam tôi đi từ Nam ra Bắc.
Qua nhiều địa danh, nơi chốn phong cảnh khác nhau, có những địa danh để lại cho tôi nhiều ẩn tượng.

Khi tôi đi qua bến phà Cao Lãng. Bến Ninh Kiều Cần Thơ
Khi tôi đến Tháp Chàm – Ninh Thuận Vịnh Vĩnh Hy
Khi tôi đến Huế vào một ngày cuối năm mưa xuân lất phất bay.
Khi tôi đến Hà Nội – Đến Vịnh Hạ Long
Trích dẫn trong tập thơ. Tình Yêu Của Tôi - Ấn Hành 2019 tại Hoa Kỳ




Bến Ninh Kiều



Tôi đã về thăm một dòng sông

Bên trời mây nước ngày cuối đông

Quê em soi bóng bên sông Hậu

Vườn ai thơm ngát hoa trổ bông.



Tôi về gió bụi vướng gót chân

Mưa gió tàn phai đã bao lần

Nghìn trùng xa cách nay gặp lại

Dòng sông bến cũ chợt bâng khuâng.



Cần Thơ còn đó bến Ninh Kiều

Bên dòng sông Hậu dáng thương yêu

Tiếng hò câu hát theo dòng nước

Vang tận thôn xa, tiếng sáo diều.



Tôi mơ ôm lấy nhánh sông đầy

Cho thuyền ghé bến đậu nơi đây

Nhìn em vui bước mừng xuân mới

Em gái Tây Đô dáng thơ ngây.



Lê Tuấn

(Kỷ niệm về thăm bến Ninh Kiều Mùa xuân năm 2014)




Bến Phà Cao Lãnh



Một chuyến phà qua ngày cuối đông

Bờ xa vẫn đợi khách sang sông

Bến sông mây nước mờ sương trắng

Thuyền ai xa khuất bóng phiêu bồng.



Ta về bụi đỏ lấm gót chân

Xa nơi chốn ấy đã bao lần

Hôm nay trở lại dòng sông cũ

Thăm bến phà xưa ngày sang xuân.



Cao Lãnh chiều nay lòng vấn vương

Một chuyến phà qua nối cung đường

Dòng sông Tiền chảy chia đôi ngã

Em ở bờ kia còn nhớ thương.



Tôi đến nơi này ngày cuối năm

Nghìn trùng xa cách trở về thăm

Chợt nhớ chiều xưa, trời Cao Lãnh

Tôi đã gặp em, thuở xa xăm.



Không biết bây giờ em ra sao

Có còn nhớ đến, một năm nào

Ngày ấy hồn xuân còn phơi phới

Em đã cho tôi vị ngọt ngào.



(Lê Tuấn Kỷ niệm một lần qua bến phà Cao Lãnh

Một ngày giáp Tết năm Giáp Ngọ 2014)




Vịnh Hạ Long



Thiên nhiên như chốn địa đàng

Hạ Long cảnh đẹp ngỡ ngàng khách thăm

Kỳ quan lừng lẫy tiếng tăm

Núi non hang động ngàn năm phơi bày.



Thiên cung ẩn hiện chân mây

Trần gian tiên cảnh chốn này như mơ

Rừng hoang núi đá hoang sơ

Biển in sóng lặng bãi bờ nương dâu.



Khung trời mây nước nhiệm mầu

Sương giăng mờ ảo con tầu thả neo

Làng chài Cửa Vạn đèn treo

Thuyền về xuôi lái nương theo bến chờ.



Lê Tuấn

(Kỷ niệm mùa xuân năm Giáp Ngọ 2014

Đến thăm Vịnh Hạ Long.)





Chiều Sông Hương



Nghiêng nghiêng chiếc nón bài thơ

Áo em trắng điểm, sương mờ sông Hương

Trường Tiền nối nhịp tơ vương

Cho ta gần gũi cung đường ngày xưa.



Chiều chiều xứ Huế cơn mưa

Sen già nở muộn lưa thưa mặt hồ

Bóng em biền biệt nơi mô

Hoàng hôn đã điểm, Cố Đô tím buồn.



Sông Hương nước chảy theo nguồn

Đêm tàn Bến Ngự, cỏ buồn sương khuya

Đi tìm dấu tích nơi kia

Nữ sinh Đồng Khánh, tình chia đôi bờ.



Hương giang sương khói như mơ

Con đò buông lái lững lờ trên sông

Chiều nay ta đứng nhìn trông

Cõi lòng vừa chạm, phiêu bồng hoa trôi.

Lê Tuấn




Phố Huế Chiều Nay



Cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp

Dòng Hương Giang lặng lẽ dưới cơn mưa

Em bên nớ, bên ni tình vẫn đợi

Điệu nhạc buồn, chạm dấu vết năm xưa.



Phố Huế chiều nay, bóng mờ sương khói

Mái tóc thề tà áo trắng nhẹ bay

Nón bài thơ, khúc tình ca xứ Huế

Em nơi mô, buồn đến ở nơi này.



Trời sương trắng, nhẹ bay bay ngoài phố

Huế chiều nay chầm chậm bước trong mơ

Em áo mỏng, lụa trắng bay rất Huế

Cho hồn ta, thổn thức mãi trong thơ.


Lê Tuấn



Câu Chuyện Một Dòng Sông


Dòng sông nước chảy về đâu

Sao ta nghe nặng cõi sầu miên man

Cho dòng tâm thức dâng tràn

Cuốn trôi sỏi đá, đời tan hoang chờ.


Dòng sông chia cắt đôi bờ

Bên kia em đứng, mộng mơ bên này

Gió mùa chuyển hướng mây bay

Cõi lòng mở rộng, tâm bày lượng không.


Từ khi non nước phiêu bồng

Càn khôn nối nhịp, xoay vòng trầm luân

Ta buồn thân phận gian truân

Em buồn, theo bước nhân quần đổi thay.


Trả xong duyên nợ mới hay

Bến kia thuyền vẫn còn say sông dài

Mê tình một sợi tóc mai

Mà nhiều thu vắng, vẫn hoài niệm xưa.



Người ơi! Còn nhớ đò đưa

Bên kia bến đợi, chiều mưa sông buồn.



Lê Tuấn

Chuyện một dòng sông

Tôi viết cho dòng sông Hương khi đến thăm Huế.




Hà Nội Và Em

(Viết tặng Thúy Dung, bà xã của tôi)

Rêu phong mái ngói tình xưa

Cây bàng góc phố bụi mưa xuân về

Gió xuân phảng phất hương quê

Tách cà-phê ấm, bên hè phố quen.


Hôm nay Hà Nội có em

Ngày xuân vui bước nhẹ êm gót hài

Thướt tha trong tà áo dài

Nhẹ buông mái tóc trên vai hững hờ.


Bốn ngàn năm khói bụi mờ

Tường xưa thành cổ như chờ đợi ai

Còn đây dấu tích đền đài

Ngàn năm Văn Miếu nhớ hoài trong mơ.


Em Ơi! Hà Nội nên thơ

Dạo chơi Phố Cổ bên bờ Hồ Gươm

Nhịp cầu Thê Húc soi gương

Thăng Long hoài cổ vấn vương cổng chùa


Lăn tăn gợn sóng Tháp Rùa

Liễu buông cành rũ gió lùa đong đưa

Mặt hồ thoáng hiện bóng xưa

Mênh mông hoài niệm tình vừa theo sau


Hà Nội Phố chiều bên nhau

Trăng soi bóng nước nhịp cầu vấn vương

Đường Cổ Ngư lối thân thương

Hồ Tây dạo bước con đường mưa bay


Em ơi Hà Nội hôm nay

Nhìn hoa sữa rụng trắng bay phố phường

Tóc em buông thả dễ thương

Nụ hoa trắng điểm, vô thường câu thơ.


Mở trang vô tự ban sơ

Thấy trong tiền kiếp ta chờ đợi nhau

Em ơi! Hà Nội mai sau

Vẫn là em đến cho nhau tình đầy.

Lê Tuấn




Vịnh Vĩnh Hy nằm cách Phan Rang, Tháp Chàm 42 km theo hướng Đông Bắc, thuộc xã Vĩnh Hải, huyện Ninh Hải. Là nơi còn mang nhiều nét hoang sơ, hùng vĩ với những bãi cát trắng bao quanh, của tỉnh Ninh Thuận.

Tại nơi đây có bãi biển mang tên Bãi Bà Điên, đây là câu chuyện tình thật đẹp, khi nhận tin người chồng chết ngoài biển xa, người vợ khóc thương chờ chồng và hóa thành điên, rồi chết tại bãi biển này.

Để tưởng nhớ đến bà, người dân địa phương đặt tên Bãi Bà Điên. Tôi đã có dịp đến thăm và được người dân kể lại. Tôi viết bài thơ này để vinh danh cho một cuộc tình và vinh danh người phụ nữ Việt Nam một đời chung thủy bên chồng, bên con.





Bãi Bà Điên

Biển xanh sóng vỗ dạt dào

Bãi kia cát trắng, đường vào cõi tiên

Hỏi thăm mới biết Bà Điên

Một lòng chung thủy, hóa điên thương chồng.


Buồn cho thân phận má hồng

Chiều chiều vẫn đứng chờ chồng biển xa

Cõi lòng tan nát thịt da

Biển cô đơn vọng lời ca điệu buồn.


Ngày ngày đứng đợi đầu nguồn

Nghe con sóng vỗ điên cuồng khóc than

Mối tình đau xót nhân gian

Thương cho thân phận hồng nhan khóc cười.


Nỗi đau không viết thành lời

Mà sao sóng biết, truyện đời Bà Điên.


Lê Tuấn

(Mùa xuân năm 2014.

Kỷ niệm một lần ghé thăm Bãi Bà Điên.)




Hồn đá còn vương


Nghe tin gió đã lên thành bão

Trời đất quay cuồng biến hóa mau

Mặt đất ầm lên ngọn gió hú

Tiếng người than khóc rợn đêm thâu.


Ván cờ thua cuộc tự do mất

Chiến sĩ dừng tay, cuộc thắng thua

Nhớ người lính chiến mài gươm sắc

Hồn đá còn vương gió đổi mùa.


Định mệnh đuổi lùa theo vận nước

Nào danh với phận có là chi

Cảm thương người lính bên thua trận

Chịu cảnh đọa đầy vẫn khắc ghi.


Lịch sử đời đời luôn biến đổi

Lên voi xuống chó phận bèo dâu

Cõi tạm trăm năm tri thiên mệnh

Được mất bại thành biến hóa mau.


Hôm nay ta say cùng bè bạn

Nghiêng bầu dạm hỏi có lông bông

Ta rót về phương trời gió loạn

Cho đời sót chút phận hư không.


Đời có còn thương người chiến sĩ

Ánh hào quang lạc mất nơi nào

Chiến tranh thuở ấy thời binh loạn

Ta vẫn còn đây, mãi tự hào.



AET. Lê Tuấn





Buông rơi súng trận



Bình cũ rót đầy rượu đắng cay

Men nồng vị ngọt thoáng hương say


Mời người xa vắng thăm tình bạn

Uống cạn hôm nay, chén vơi đầy.


Thời đó ngày xưa tao với mày

Đã từng tham dự tiệc chia tay

Rừng chiều chia lối hai đơn vị

Mày ở đồi kia, tao chốn này.


Bạn cũ lâu ngày gặp lại nhau

Uống cạn men say xoá tan sầu

Chiến trận hào hùng thời ly loạn

Tao mày vẫn sống tuổi bạc đầu.


Chợt nhớ ngày xưa giữa tang bồng

Buông rơi súng trận, bàn tay không

Ngước mặt nhìn trời, buồn ly biệt

Tao mày ôm hận nợ núi sông.


Lê Tuấn




Bóng Người Xưa
Hồn Đá Vẫn Tôn Thờ



Bước khẽ thôi cho đất nằm yên nghỉ

Để rừng hoang che khuất bóng trong mưa

Hồn phế tích, ngả nghiêng trong thành cổ

Bom đạn thu tàn phá chiến tranh xưa.


Chiều phố núi ta về thăm chốn cũ

Rừng hoang vu thoáng hiện bóng chinh nhân

Chiến trường đó nơi địa đầu giới tuyến

Nén nhang buồn lan tỏa ngọn phong vân.


Chiều giới tuyến, sau bao năm cách biệt

Ta về thăm, bia mộ đá hoang sơ

Đất im lặng, cỏ buồn phơi sắc úa

Bóng người xưa, hồn đá vẫn tôn thờ.


Người nằm đó, nghe hồn thiêng sông núi

Chợt bồi hồi, ngọn gió núi khóc than

Người lính chiến, người trai hùng bất diệt

Sáng muôn đời, hồn Vị Quốc Vong Thân.


Tế Luân





Giọt Nước Mắt


Nếu giọt nước mắt không rơi

Cơn đau thân phận rối bời lo âu

Nếu giọt nước mắt nhiệm màu

Thì xin xoá hết cội sầu riêng mang.


Mùa thu lá cũng nhuộm vàng

Cuốn rơi theo gió nhẹ nhàng bay đi

Đêm buồn chợt đến đôi khi

Rủ thêm tình muộn ôm ghì cơn đau.


Cắn môi mím lại mai sau

Trời như trắng rụng hoa cau trước nhà

Tiếng chuông cổ tự vỡ òa

Đêm tâm thức trắng xoá nhòa trong mơ.


Nghe Trời Đất kể truyện thơ

Tiếng thiên thu rụng ngẩn ngơ đời mình

Nghe em nói về cuộc tình

Nguồn cơn trong cõi phù sinh phận người.


Thì xin nước mắt tuôn rơi

Cho tâm gan nhẹ vơi đi nỗi buồn

Ngày mai xa cội nhớ nguồn

Khóc cho vơi hết điên cuồng nhớ thương.


Thấy trong lá rụng vô thường

Tan theo dấu bụi dặm trường trái ngang

Em về nước mắt hỏi han

Nấc lên tiếng khóc chứa chan ân tình.


Cho dòng lệ buốt đời mình

Cuốn trôi đi hết hành trình cơn đau

Mùa thu lá cũng thay màu

Theo vòng Nhật Nguyệt bên nhau đêm ngày.



Lế Tuấn

Nếu không có giọt nước mắt rơi

Làm sao biết được buồn vui thân phận người.


Cuộc Sống Thi Ca









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét