Trân trọng
Lê Tuấn
Tế Luân. Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng
Viết mãi những vần thơ ca tụng tình yêu.
Lá Đỏ
Gió thu về lá rơi
Mưa tháng mười nhẹ bay
Lá vàng, nâu, chen đỏ
Hồn thu thấm men say.
Trời hôm nay mưa bụi
Lá nằm ướt thân cây
Trông như ai trải thảm
Đón bước em gót hài.
Mùa này thương lá rụng
Hương thu thấm giọt sầu
Đường chiều xào xạc lá
Như lời tình gọi nhau.
Em ngẩn ngơ hỏi đời
Mùa thu nào than thở
Hỏi thăm chiếc lá rơi
Tình yêu nào bỏ ngỏ.
Em đi dưới chòm lá
Tháng mười cơn mưa phùn
Hỏi thăm hồn tảng đá
Hồn thu lòng có rung.
Thu khoác màu áo mới
Áo em vàng gió bay
Chiếc lá đỏ rơi xuống
Em cầm thu trên tay.
Tế Luân
Viết cho mùa lá đỏ
Cá Phê Sáng
Buổi sáng uống cà phê
Vị đắng nào ngăn được
Nỗi buồn viết trong thơ.
Lắng nghe thu gió lạnh
Mang theo cả nỗi buồn
Những cơn đau nhức nhối
Nhớ nhau đến điên cuồng.
Hiện về trong tách nước
Màu mắt của người xưa
Mùa thu về bịn rịn
Chiếc lá buồn đong đưa.
Âm vang bài tình ca
Giấc mơ xưa hiện về
Lời tình buồn ướt át
Nỗi buồn dài lê thê.
Em cố ngăn dòng lệ
Giọt cà phê sóng sánh
Bồng bềnh thêm vị đắng
Em nhớ anh! Nhớ anh.
Tế Luân
10-14-23
Mùa Lá Rơi
Mùa lá rơi xào xạc tiếng thu
Hàng cây lá đỏ vướng sương mù
Mùa thương nỗi nhớ lòng vương vấn
Em hóa thân hòa nhập điệu ru.
Thung lũng vàng hoa hương cải dại
Áo em bay khuất lấp màu trời
Theo con dốc bóng em nghiêng đổ
Mang cả hồn quê quá tuyệt vời.
Quê em có phải bên kia núi
Mái lá hàng cau cuối ngọn đồi
Cò trắng vờn bay trên ruộng lúa
Em về nỗi nhớ bỗng bồi hồi.
Hình bóng quê em nhòa ánh mắt
Mùa thu lá đỏ tím chiều vàng
Giữ đời duyên dáng như quê mẹ
Đừng để bay đi nét dịu dàng.
Chợt nhớ thương mùa thu trước ngõ
Như người đã ghé đến thăm ai
Bên thềm lá đổ đêm hôm trước
Em biết mùa thu vướng gót hài.
Em mở cửa hoàng hôn ập đến
Vai em gầy lạnh buốt sương mù
Dáng hình em nhạt nhòa sương núi
Em một mình lên tiếng gọi thu.
Tế Luân
10-15-23
Bụi đỏ ngày xưa vang tiếng guốc
Áo dài phất phới trắng cung đường
Bài thơ ngôn ngữ tơ vương
Xôn xao tiếng gọi phố phường mưa xuân.
Thời tuổi trẻ êm đềm phẳng lặng
Mùa xuân về trao tặng cành mai
Tung tăng nhún nhảy gót hài
Tình xuân chớm nỏ mộng dài thương nhau.
Tình mới chớm thẹn thùng môi lạ
Ta bên nhau êm ả một thời
Chuyện tình dệt mối tơ trời
Đôi môi ấm áp nụ cười đẹp xinh.
Chẳng lẽ em buồn ngọn gió thu
Trời chiều xe lạnh bóng sương mù
Cổng nào mở cửa tương tư
Một đời cất giữ lá thư ân tình.
Tế Luân
Song thất lục bát
Nhạc Sĩ Phạm Đức Huyến Phổ Nhạc
Cuộc Sống Thi Ca
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét