ĐÂY LÀ BÀI VIẾT CỦA MỘT EM CTSQVNCH THAM DỰ TRẬN
ĐÁNH ĐẦU TIÊN VÀ CŨNG LÀ CUỐI CÙNG TẠI TRƯỜNG TSQVNCH/VT TRONG NGÀY 30/4/1975.
Trận đánh đầu
tiên và cũng là trận đánh cuối cùng
TSQ Việt Nhân.
(Viết tại Quê Mẹ Mùa Xuân đau buồn thứ 34, Kỷ Sửu 2009)
Trước khi bắt đầu câu chuyện, cho phép tôi được đốt một nén hương lòng để thành kính tưởng nhớ những Chiến sĩ trận vong, đồng bào, quý Anh Em Thiếu sinh quân các bạn đồng ngũ của tôi đã ngã xuống để bảo vệ Quê Mẹ thân yêu.
Trong cuộc đời binh nghiệp, ai không một lần ao ước có một trận đánh nhớ đời, một trận đánh oai hùng oanh liệt, thế nhưng đời không như ước mơ. Tôi là một TSQ, tôi cũng có ước mơ đó, mơ một ngày sau những năm tháng miệt mài nơi quân trường đến khi trưởng thành được phụng sự cho Tổ quốc, sẽ có những trận đánh nhớ đời oanh liệt với tụi VC để bảo vệ Tổ quốc Việt Nam. Nhưng ước mơ chưa đến thì tôi và các huynh trưởng cũng như các bạn tôi của trường TSQ phải tham gia một trận đánh nhớ đời và đây là trận đánh đầu tiên với VC và cũng là trận đánh cuối cùng cho đến hôm nay.
Miền Nam trong những ngày cuối tháng 4/1975, những tin tức bất lợi về chiến sự liên lục được Tivi và Đài phát thanh truyền đi hàng ngày, trường Thiếu Sinh Quân Việt Nam ở Vũng Tàu cũng nằm trong tình trạng báo động: sẵn sàng di tản. Theo lệnh của Ban chỉ huy, chúng tôi chuẩn bị dây thừng làm thang dây để lên tàu. Được lệnh, chúng tôi hành quân ra Cát Lở để lên tàu, tuy nhiên mới đi tới ngã tư Rạch Dừa thì bị pháo của VC, càng lúc càng tăng do đó Ban chỉ huy ra lệnh quay về trường.
Sau khi về trường, phương án di tản bằng máy bay trực thăng được triển khai, tuy nhiên mới được một hai chuyến đáp xuống sân vận động của trường thì bị pháo của VC, cho nên máy bay không hạ cánh được nữa, lúc đó Ban chỉ huy ra lệnh giải tán, ai về nhà đó.
Lúc bấy giờ một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có ở trường TSQ: đứa chạy tới, đứa chạy lui mà không biết chạy đi đâu vì những TSQ còn ở lại trường đa số ở Vùng 1, Vùng 2 chiến thuật, còn lại một số ở Vùng 4 chiến thuật (Các TSQ ở Vùng 3 và Biệt khu Thủ đô đã được cho về nhà từ trước). Một lúc sau có một anh ở Tiểu đoàn Hùng Vương lên tiếng: “Các TSQ nào có thân nhân muốn về thì về nhà, còn lại nên tập trung chuẩn bị chiến đấu cùng quân VC”.
Sau tiếng hô của anh, chúng tôi tập trung hết ở Tiểu đoàn Hùng Vương và Lê Lợi, các anh ở Tiểu đòan bắt đầu phân công các em ở Tiểu đòan Quang Trung và Ngô Quyền tải đạn (kho đạn đã bị chúng tôi phá khi không còn cán bộ) một số lấy rương đựng quân trang quân dụng và nệm ra dựng trước lan can Tiểu đòan Lê Lợi chuẩn bị đánh với VC, lúc đó là chiều ngày 29/1975. Lúc này tiếng súng đổi hướng về trường của chúng tôi và bắt đầu nổ, hai bên bắn qua bắn lại từ chiều đến đêm.
Từ trước đến nay, chúng tôi học quân sự
nhưng chỉ tập bắn, ném lựu đạn vào các tấm bia ở thao trường sau lưng trường
thôi, hôm nay lại cầm súng bắn đạn thật mà lại bắn vào VC do đó TSQ nào cũng
hăng máu. Đến sáng chúng tôi và VC vẫn còn chiến đấu, hình như tụi VC không biết
trong trường chỉ TSQ không có Cán bộ nên tụi nó không dám tấn công mạnh, rồi
hai bên, bên này bắn qua bên kia bắn lại.
Khỏang gần giữa trưa, chúng tôi nghe loa kêu gọi đầu hàng. Lúc đó thay vì trả lời tụi VC chúng tôi lại nã súng về hướng loa vừa phát ra tiếng kêu gọi. Một lúc sau lại tiếp tục nghe loa của tuị VC nói: “Tổng thống Dương văn Minh đã ký lệnh đầu hàng, các anh hãy buông súng”.
Chúng tôi vẫn chưa tin, vẫn tiếp tục bắn ra ngoài. Sau đó có một TSQ nào nghe Đài phát thanh nói tướng Minh ra lệnh đầu hàng, các anh ở Tiểu đòan Hùng Vương một lần nữa họp khẩn và quyết định buông súng.
Sau khi hạ Quốc kỳ xuống, chúng tôi lấy một tấm Drap (dùng để trải giường ngủ của TSQ) và treo lên, khi đó từ bên ngoài tụi VC chạy lúp súp vào trường, câu đầu tiên tụi nó hỏi là: “Đâu chúng nó đâu rồi” một anh TSQ lên tiếng hỏi lại: “Các ông tìm ai”. Chúng nó nói: “Những thằng đã bắn bọn tao”. Anh TSQ lớn tiếp tục nói: “Ở đây không có ai hết chỉ có bọn tôi những TSQ”. Nó nhìn khắp chúng tôi một lượt rồi nói: “Chúng mày sẽ biết tay ông”.
Sau đó tụi nó dồn chúng tôi qua bên trại Cô Giang và đứng canh gác ở ngòai. Lúc bấy giờ là chiều 30/4/1975, một ngày mà suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
Sau khi bị đưa qua trại Cô Giang, chúng tôi nghĩ chắc trước sau cũng bị tụi nó “thịt” cho nên đêm hôm đó, tôi cùng thằng Hòang Dòi (Nguyễn Tấn Hòang ở Châu đốc) và thằng Lộc Đầu Bò (Hồ Khắc Lộc nhà ở Đà Nẵng) đã lấy mấy tấm rèm cửa quấn lấy làm dây thừng trèo lên cây dừa bên hàng rào rồi leo xuống. Sau đó nhắm hướng Sài Gòn, ba đứa vừa đi bộ vừa quá giang xe của mấy người ở Sài Gòn trước đó chạy xuống Vũng Tàu để tìm tàu di tản. Vừa quá giang xe đò đến chiều 2/5/1975 thì chúng tôi đến Viện Hóa Đạo ở Ngã 7 Sài Gòn (Vì trước đây mỗi lần về phép chúng tôi thường tập trung ở trại trần Quốc Tỏan để chờ máy bay, cho nên chúng tôi chỉ biết tìm lên đó). Ở lại đó một đêm, sáng hôm sau chúng tôi chia tay, ai về nhà nấy.
Mới đó mà thấm thoát đã 33 năm, 33 năm tôi chưa một lần gặp lại ai trong số những TSQ đã
Khỏang gần giữa trưa, chúng tôi nghe loa kêu gọi đầu hàng. Lúc đó thay vì trả lời tụi VC chúng tôi lại nã súng về hướng loa vừa phát ra tiếng kêu gọi. Một lúc sau lại tiếp tục nghe loa của tuị VC nói: “Tổng thống Dương văn Minh đã ký lệnh đầu hàng, các anh hãy buông súng”.
Chúng tôi vẫn chưa tin, vẫn tiếp tục bắn ra ngoài. Sau đó có một TSQ nào nghe Đài phát thanh nói tướng Minh ra lệnh đầu hàng, các anh ở Tiểu đòan Hùng Vương một lần nữa họp khẩn và quyết định buông súng.
Sau khi hạ Quốc kỳ xuống, chúng tôi lấy một tấm Drap (dùng để trải giường ngủ của TSQ) và treo lên, khi đó từ bên ngoài tụi VC chạy lúp súp vào trường, câu đầu tiên tụi nó hỏi là: “Đâu chúng nó đâu rồi” một anh TSQ lên tiếng hỏi lại: “Các ông tìm ai”. Chúng nó nói: “Những thằng đã bắn bọn tao”. Anh TSQ lớn tiếp tục nói: “Ở đây không có ai hết chỉ có bọn tôi những TSQ”. Nó nhìn khắp chúng tôi một lượt rồi nói: “Chúng mày sẽ biết tay ông”.
Sau đó tụi nó dồn chúng tôi qua bên trại Cô Giang và đứng canh gác ở ngòai. Lúc bấy giờ là chiều 30/4/1975, một ngày mà suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
Sau khi bị đưa qua trại Cô Giang, chúng tôi nghĩ chắc trước sau cũng bị tụi nó “thịt” cho nên đêm hôm đó, tôi cùng thằng Hòang Dòi (Nguyễn Tấn Hòang ở Châu đốc) và thằng Lộc Đầu Bò (Hồ Khắc Lộc nhà ở Đà Nẵng) đã lấy mấy tấm rèm cửa quấn lấy làm dây thừng trèo lên cây dừa bên hàng rào rồi leo xuống. Sau đó nhắm hướng Sài Gòn, ba đứa vừa đi bộ vừa quá giang xe của mấy người ở Sài Gòn trước đó chạy xuống Vũng Tàu để tìm tàu di tản. Vừa quá giang xe đò đến chiều 2/5/1975 thì chúng tôi đến Viện Hóa Đạo ở Ngã 7 Sài Gòn (Vì trước đây mỗi lần về phép chúng tôi thường tập trung ở trại trần Quốc Tỏan để chờ máy bay, cho nên chúng tôi chỉ biết tìm lên đó). Ở lại đó một đêm, sáng hôm sau chúng tôi chia tay, ai về nhà nấy.
Mới đó mà thấm thoát đã 33 năm, 33 năm tôi chưa một lần gặp lại ai trong số những TSQ đã
cùng tôi đánh VC trận đánh cuối cùng. Một trận đánh ngòai ý muốn,
một trận đánh không cân sức và một trận mà để lại trong lòng những TSQ tham chiến
một nổi uất nghẹn.
Nhân dây tôi cũng xin đính chính một chút về bài viết của tác giả
Nhân dây tôi cũng xin đính chính một chút về bài viết của tác giả
Yên tử cư sỹ Trần Đại Nghĩa, tác giả đã có một bài viết rất chi
tiết về Lịch sử của trường Thiếu Sinh Quân, là một TSQ tôi biết ơn tác giả, tuy
nhiên đọan cuối của bài viết đó, không biết tác giả vô tình hay cố ý mà viết
“Sau khi các TSQ xếp súng thành hai hàng, vị chỉ huy của VC nói: Bây giờ các
anh em lên phòng lấy quần áo sau đó chúng tôi sẽ cấp giấy đi đường và tiền để
các anh em về quê”.
Tôi xin lấy danh dự của một TSQ mà nói rằng không có chuyện đó, như trên tôi đã kể, sau khi chúng tôi treo tấm Drap trắng lên, tụi VC liền lùng sục khắp nơi, chưởi đổng rồi dồn chúng tôi qua trại Cô Giang, không có chuyện cho lên phòng lấy quần áo càng không có chuyện giấy tờ và tiền bạc. Thậm chí có đứa còn mặc chỉ có cái quần xà lỏn (như tôi trên người chỉ còn cái quần cụt, qua trại Cô Giang tôi mới kiếm được một cái áo sơ mi của Cán bộ nào đó nhưng quá rộng và tôi mặc như vậy sau mười mấy ngày mới về tới đuợc nhà).
Và tôi cũng xin trả lời câu hỏi của tác giả là “không biết tại sao chúng tôi lại khóc”. Chúng tôi khóc là từ nay sẽ không còn được phụng sự cho Tổ quốc nữa, chúng tôi khóc cho Quê Mẹ sẽ đón những ngày lầm than dưới bàn tay cai trị của bọn cs Bắc Việt.
Tôi xin lấy danh dự của một TSQ mà nói rằng không có chuyện đó, như trên tôi đã kể, sau khi chúng tôi treo tấm Drap trắng lên, tụi VC liền lùng sục khắp nơi, chưởi đổng rồi dồn chúng tôi qua trại Cô Giang, không có chuyện cho lên phòng lấy quần áo càng không có chuyện giấy tờ và tiền bạc. Thậm chí có đứa còn mặc chỉ có cái quần xà lỏn (như tôi trên người chỉ còn cái quần cụt, qua trại Cô Giang tôi mới kiếm được một cái áo sơ mi của Cán bộ nào đó nhưng quá rộng và tôi mặc như vậy sau mười mấy ngày mới về tới đuợc nhà).
Và tôi cũng xin trả lời câu hỏi của tác giả là “không biết tại sao chúng tôi lại khóc”. Chúng tôi khóc là từ nay sẽ không còn được phụng sự cho Tổ quốc nữa, chúng tôi khóc cho Quê Mẹ sẽ đón những ngày lầm than dưới bàn tay cai trị của bọn cs Bắc Việt.
Chú
thích của người viết
* Các Anh Em nào có tham gia trận này lên tiếng giùm em nha...
Là chỗ này " Nhân dây tôi cũng xin đính chính một chút về bài viết của tác giả Yên tử cư sỹ Trần Đại Nghĩa, tác giả đã có một bài viết rất chi tiết về Lịch sử của trường Thiếu Sinh Quân, là một TSQ tôi biết ơn tác giả, tuy nhiên đọan cuối của bài viết đó, không biết tác giả vô tình hay cố ý mà viết “Sau khi các TSQ xếp súng thành hai hàng, vị chỉ huy của VC nói: Bây giờ các anh em lên phòng lấy quần áo sau đó chúng tôi sẽ cấp giấy đi đường và tiền để các anh em về quê”.
* Các Anh Em nào có tham gia trận này lên tiếng giùm em nha...
Là chỗ này " Nhân dây tôi cũng xin đính chính một chút về bài viết của tác giả Yên tử cư sỹ Trần Đại Nghĩa, tác giả đã có một bài viết rất chi tiết về Lịch sử của trường Thiếu Sinh Quân, là một TSQ tôi biết ơn tác giả, tuy nhiên đọan cuối của bài viết đó, không biết tác giả vô tình hay cố ý mà viết “Sau khi các TSQ xếp súng thành hai hàng, vị chỉ huy của VC nói: Bây giờ các anh em lên phòng lấy quần áo sau đó chúng tôi sẽ cấp giấy đi đường và tiền để các anh em về quê”.
Lời
nhận xét thêm:
Đây là một bài viết của một em TSQ tên là Việt Nhân, đã viết bài
này với lối kể chuyện rất chân thật nhưng ẩn chứa một tình cảm rất bao la đó là
tình TSQ/VNCH bất diệt.
Em đã viết:
“Mới
đó mà thấm thoát đã 33 năm, 33 năm tôi chưa một lần gặp lại ai trong số những
TSQ đã
cùng
tôi đánh VC trận đánh cuối cùng. Một trận đánh ngòai ý muốn, một trận đánh
không cân sức và một trận mà để lại trong lòng những TSQ tham chiến một nổi uất
nghẹn.”
Mặc dù với tuổi đời còn qúa trẻ, nhưng em đau với cái đau của những chiến sĩ cang trường ngoài mặt trận, em đã cảm nhận được nỗi uất hận của (người thua cuộc).
Mặc dù với tuổi đời còn qúa trẻ, nhưng em đau với cái đau của những chiến sĩ cang trường ngoài mặt trận, em đã cảm nhận được nỗi uất hận của (người thua cuộc).
Đọc qua bài việt rất đơn sơ và mộc mạc nhưng chính điều này đã để
lại trong lòng tôi niềm cảm phục và nỗi xúc động vào tận đáy tâm hồn.
Đúng là những chiến sĩ tí hon đã đi vào quân sử hào hùng của Quân
Lực VNCH.
Tôi đã thêm vào bài viết này những hình ảnh mang tính minh hoạ để
làm cho bài viết có giá trị hơn.
Aet. Lê Tuấn 1863.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét