Tiễn biệt Anh Tôi Cụ ông Gioan Baotaxita Vũ Hoài An
Tiễn Biệt Anh Tôi
Ông Gioan Baotaxita Vũ Hoài An
Lê Tuấn
Mỗi lần đến ngày sinh nhật của tôi, tôi luôn nhớ đến ngày sinh nhật của anh tôi Vũ Hòai An, vì ngày sinh của anh chỉ sau tôi một ngày đó là ngày 2 tháng 3. Hôm ấy tôi có đến thăm anh, tôi chúc mừng sinh nhật (Happy Birthday) anh vẫn nhận ra tôi, anh nói rất khẽ.
- Thằng Tuấn hả.
Tôi nhìn anh nằm trên giường trông anh rất mệt, dường như tiến trình sinh học trong thân xác anh đang đi dần đến sự chấm dứt chu kỳ của nó.
Tôi ra về với một tâm trạng thật buồn, suy tư về sự chết, ai cũng biết rằng
(Sống và Chết là hiện tượng tự nhiên) nhưng sao vẫn buồn.
Ba ngày sau tôi nhận được tin nhắn Anh An đang hấp hối, tôi vội đến thăm anh lần cuối. Bước vào phòng tôi nhận thấy các con các cháu đông đủ đang đứng quanh nơi anh nằm, anh đang thoi thóp với hơi thở cuối cùng, trong tiếng kinh cầu và những lời tiễn đưa của các con.
Lời nhắn nhủ cuối cùng:
- Bố hãy buông bỏ tất cả và thanh thản ra đi,
- Mẹ đang chờ Bố trên Thiên Đàng.
Không lâu sau Anh đã trút hơi thở cuối cùng vĩnh viễn ra đi, lúc 2:33 phút ngày 5 tháng 3 năm 2024.
Tôi chợt nhớ đến một câu danh ngôn mà tôi đã đọc được ở đâu đó.
“Xin cảm tạ Thiên chúa đã ban cho con cơ hội để hiểu rằng cái chết là chìa khóa mở cánh cửa dẫn tới nguồn hạnh phúc trên Thiên Đàng”
Ông Gioan Baotaxita Vũ Hoài An
Đã được Thiên Chúa gọi về an nghỉ trên nước Thiên Đàng.
Ông qua đời tại Milpitas March 5, 2024.
Hưởng đại thọ 89 tuổi trên cõi trần gian.
Mỗi con người đều có một dòng đời khác biệt. Đối với cuộc đời của Anh tôi. Ông Vũ Hoài An sinh ngày 02 tháng 3 năm 1935 tại Hải Phòng miền bắc Việt Nam. Tôi có một cơ duyên gần gũi với anh, do đó tôi biết được một chút ít về anh.
Vào khoảng năm 1950 Mẹ tôi là (Bà Liên) là em ruột của (Bác Ngọc) là mẹ của chị Ngô Mộng Thúy, Bác Ngọc là một người mẹ đơn thân, một người phụ nữ chân quê, thật thà chất phát bà đặt tất cả niềm tin vào Thiên Chúa, bà luôn sống bên cạnh Mẹ tôi.
Chính vì điểm này tôi và chị Thúy rất thân tình xem nhau như chị em ruột. Mẹ tôi và một người em gái thứ 3 là (Bà Xinh) cả hai đều là công chức làm việc cho Bộ Nội Vụ.
Mẹ tôi và bà Xinh bị chuyển công tác từ Hà Nội ra Hải Phòng. Cả nhà phải dọn đi sinh sống tại Hải Phòng.
Tại nơi đây đã nảy sinh một chuyện tình thật đẹp.
Mẹ tôi mua một căn nhà cũ trong khu xóm, lâu ngày tôi không nhớ tên, khu xóm này có một cánh cổng lớn nằm trên mặt đường phố Hải Phòng, lối vào trong xóm đi ngang qua một hành lang dẫn đến một miếng đất trống, tại nơi đây có một gốc cây đa cổ thụ, dưới gốc cây đa có một cái miếu nhỏ, những dãy nhà được xây cất chung quanh, do đó chòm xóm láng giềng rất dễ gần gũi quen biết nhau.
Sau này Anh An cho tôi biết quê của anh thuộc Làng Lôi Động Hải Phòng.
Chị tôi Ngô Mộng Thúy là một thiếu nữ từ Hà Nội đến Hải Phòng, mang theo đôi nét duyên dáng của người Hà Nội. Bác Ngọc là người rất ngoan đạo, sáng nào bà cũng đi lễ thật sớm để cầu nguyện, những buổi lễ thường dẫn theo chị tôi, từ đó chị tôi quen biết thêm nhiều bạn và hội nhập vào ca Đoàn Nữ Vương Maria của họ đạo.
Chị tôi có người bạn rất thân thường đến nhà chơi đó là chị Mơ, hai cô thiếu nữ sinh đẹp Thúy và Mơ cùng trong một ca đoàn, đã trở nên hai đóa hoa xinh đẹp làm say đắm nhiều chàng trai.
Trong đó có anh Vũ Hoài An (thứ nhất đẹp trai – thứ nhì trai mặt) hình ảnh chị tôi Trần Mộng Thúy đã chiếm trọn vẹn trái tim anh. Và ngược lại hình ảnh của anh cũng đã chiếm giữ tình yêu trong tim của chị tôi. Cả hai người đã thật sự yêu thương nhau.
Dường như hai người đã tìm thấy một nửa kia của mình, như quả táo cắt đôi đã được kết hợp lại.
Anh An tìm mọi cách tiếp cận, do đó tôi chính là cái cầu nối hay trở thành một cái phao cấp cứu cho một trái tim đang ngụp lặn trong dòng sông của tình yêu. (khi ấy tôi chỉ là đứa trẻ con mới lên 4 tuổi, ngây thơ có biết gì đâu)
Tôi được anh đến nhà cho kẹo, bánh và dẫn đi chơi nhiều hơn, dĩ nhiên mỗi lần như vậy đều có chị tôi đi theo, anh len lén cầm lấy tay chị tôi, còn tôi thì ngây ngô không biết gì, ấy thề mà có đôi lần tôi nhìn thấy dưới bóng tối của cây đa, tôi thấy anh ôm chị tôi và đặt nhẹ một nụ hôn.
Cuộc tình này mau chóng đã bị cả xóm và gia đình phát hiện ra. Họ đồn thổi thêm lên, đến tai Mẹ tôi và Bà Xinh. Hai bà cô bên người yêu, bàn với nhau nên dạy cho nó một bài học.
Hai bà Cô đã nhờ cảnh Sát Hải Phòng bắt Anh Vũ Hoài An vì tội dụ dỗ gái vị thành niên và giam anh vào (Bót Cảnh Sát) nhốt anh một đêm cho sợ. Việc làm này chỉ nhằm mục đích răn đe chứ không phải thù ghét gì. Sau này chính Anh An cũng xác nhận, hai bà cô dọa anh, nhưng anh đâu có sợ.
Nào anh có sợ, sáng hôm sau được thả ra anh vẫn tiếp tục đến nhà tìm gặp cho bằng được chị tôi, và cứ thế tôi lại được anh cho kẹo rồi dẫn đi chơi.
Mọi người đều cho qua chuyện này, vì không ai có thể ngăn cấm được tình yêu.
Tình yêu dẫu có ra sao
Vẫn là tình thật đường vào thiên thai
Cửa non sương phủ bóng ai
Trăm năm chung mối tình dài có đôi.
LT
Những người dân bình thường và đám trẻ con như chúng tôi thì có biết gì về tình hình chiến sự đang xảy ra. Chỉ nghe người lớn bàn tán về vấn đề di cư vào Miền Nam.
Sau này tôi mới biết Hiệp định Geneve (Thụy Sĩ) đã ký kết ngày 20 tháng 7 năm 1954, về đình chiến chuẩn bị tổng tuyển cử, khôi phục nền độc lập cho ba nước Đông Dương, Việt, Lào và Campuchia.
Hiệp Ước Geneve 1954 đã mở ra một phong trào di cư vào Miền Nam Việt Nam. Khi ấy Mẹ tôi đã thông báo gia đình mình chuẩn bị di cư vào Nam, không sống ở nơi đây vì sợ sự trả thù của cộng sản Việt Minh.
Năm 1954 tôi mới 7 tuổi bắt đầu hơi có nhận thức. Tôi cũng không nhớ rõ ngày nào của năm 1954. Cả gia đình chúng tôi được đưa ra bến xe Hải Phòng để chạy vào phi trường, vì gia đình chúng tôi được di cư vào Miền Nam bằng máy bay, không đi bằng (tàu há mồm) do người Pháp vận chuyển.
Cả gia đình tôi gồm có Bác Ngọc (là mẹ của chị Thúy) rồi chị Thúy, tôi và Tú em gái kế của tôi, Mẹ tôi và bà Xinh còn ở lại sẽ đi sau theo công sở.
Chúng tôi đang ngồi trên xe, riêng chị Thúy rất bồn chồn như đang chờ đợi hay lo lắng điều gì đó. Chị đang dáo dác nhìn quanh khu vực rồi trong ánh mắt chợt vui lên, tôi vội nhìn theo ánh mắt của chị và nhận ra Anh An đang ẩn nấp trong đám đông, anh đưa tay vẫy gọi chị tôi. Chị tôi vội bước xuống xe.
Bác Ngọc lên tiếng ngăn cấm
- Thúy mày định đi đâu bây giờ?
- Chi tôi trả lời con xuống đi tiểu.
- Vừa nói dứt lời chị tôi vội chạy vào đám đông nơi Anh An đang đợi.
Thế là chị tôi đã chính thức bỏ gia đình để chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Chị đã biến mất trong đám đông, để lại cho chúng tôi một cảm giác buồn lo cho thân phận của chị, một thiếu nữ chưa tròn 18 tuổi dám bỏ nhà theo trai.
Xe đò chở chúng tôi vào phi trường, máy bay cất cánh bỏ lại Thành Phố Hải Phòng với bao kỷ niệm.
Xuống phi trường Tân Sơn Nhất gia đình chúng tôi được người Cậu (em ruột của bác Ngọc và mẹ tôi) Ông Lê Xuân Mai một sĩ quan quân đội VNCH đến đón.
Từ đó chúng tôi mất liên lạc với chị Thúy.
Cho đến năm 1955 bỗng dưng một ngày đẹp trới Anh Vũ Hoài An dẫn vợ là Ngô Mộng Thúy đến tìm lại gia đình, một niềm vui bất chợt đến. Kể từ đó Bác Ngọc đã trở về sinh sống bên con gái.
Tôi rất mến phục bản lĩnh đầy nghị lực của Anh An. Sau này càng quen biết anh lâu hơn tôi càng kính nể anh.
Một con người tự lập rất can trường và quyết đoán sẵn sàng vượt qua mọi nghịch cảnh của đời sống.
Tôi được biết anh mồ côi Cha từ khi mới lọt lòng Mẹ, anh sống với người Mẹ rất chân quên, hiền lành và chất phát. Mãi sau này anh mới tâm sự, không phải Cha anh đã chết mà chính ông đã bỏ mẹ anh đi làm việc cho người Pháp rồi ông đã nhập quốc tịch Pháp, lập gia đình mới, có con tại Pháp, không bao giờ về lại Việt Nam.
Chính ông đã bỏ rơi mẹ anh, từ đó anh nung nấu một tinh thần tự lập phải dựa
vào chính mình không nhờ ai. Anh là một người rất quyết đoán và hơi nóng tánh, vì điểm này các con anh đều sợ một phép.
Vào Sài Gòn lập nghiệp với hai bàn tay trắng, anh đã nắm bắt được thời cuộc và anh đã nộp đơn xin thi vào Bộ Công Chánh, anh trúng tuyển được cử đi học và trở thành nhân viên công chức Bộ Công Chánh tại Sài Gòn. Chính điểm này anh đã được hoãn dịch (không bị động viên đi lính).
Hơn nữa anh chị rất đông con, lần lượt các cháu ra đời bao gồm 7 người con, 5 trai 2 gái - Nhật, Lân, Việt, Bảo, Trang, Hương, Quốc, riêng các cháu nội ngoại rất đông.
Tôi thường ca tụng cuộc tình của anh chị tôi, một cuộc tình bền vững trong suốt 70 năm kéo dài từ năm 1954 đến 2024.
Cuộc tình này đã trở thành hơi thở của tình yêu, của lòng trung thủy cho mãi về sau này. Cà hai anh chị sống rất hạnh phúc bên nhau cho đến cuối cuộc đời.
Một ngày thật buồn tiễn đưa bà Maria Madalena Ngô Mộng Thúy, nhà văn bút hiệu Thụy An, đã được Thiên Chúa gọi về. Ngày 7 tháng 9 năm 2023. Hưởng thọ 84 tuổi.
Ngày thật buồn hôm ấy tôi có viết một bài thơ tiễn đưa chị tôi
Khóc Thương Chị
Từ hôm chị đã đi rồi
Dương như trời đất bồi hồi xót thương
Nhân gian trong cõi vô thường
Màu tang trắng điểm khói hương não nề.
Ngày tháng chín mùa thu về
Nỗi lòng thương nhớ dòng lệ tuôn rơi
Kỷ niệm xưa nhớ chị ơi!
Buồn đau để lại khóc người khôn nguôi.
Lòng buồn khóc mãi không thôi
Lời kinh vang động cõi trời hiển linh
Phận người trong kiếp nhân sinh
Trăm năm thân phận bóng hình hư vô.
Sóng đưa giấc mộng nhấp nhô
Đường đời mấy nẻo mơ hồ hóa thân
Tình thương Thiên Chúa đỡ đần
Vượt qua hoạn nạn bao lần đổi thay.
Hôm nay người đã chia tay
Chị về Thiên Quốc hồn xây mộng vàng
Hồn yên nghỉ trên Thiên Đàng
Trong niềm thương nhớ đôi hàng tiễn đưa
Lê Tuấn
Khóc thương chị tôi
Ngày 7 tháng 9, 2023
Ngày hôm ấy anh khóc thật nhiều, khóc cho người vợ thương yêu nhất đời mình đã từ bỏ cõi trần gian.
Sáu tháng sau ngày vợ mất, anh cũng ra đi từ bỏ cõi trần gian, lên cõi Thiên Đàng gặp lại người vợ thân yêu. Tôi viết bài thơ kính tặng anh.
Vĩnh Biệt Một Người Anh
Trời tháng ba mưa gió lạnh lùng
Mây trời ảm đạm mối tình chung
Anh đi bỏ cõi trần gian lại
Gửi xác thân này lòng thủy chung.
Trời đất hôm nay quá bẽ bàng
Chia tay thương khóc lệ hai hàng
Nỗi buồn thương nhớ bao dòng cạn
Tang trắng trên đầu lệ chứa chan.
Anh hãy bình an ngủ giấc say
Tình yêu tỏa sáng cả chân mây
Khối tình nhân thế đầy viên mãn
Thương xót người đi dòng lệ đầy.
Chúa đứng trên cao nơi thập giá
Giang tay đón nhận xác thân đời
Vợ hiền gặp lại trên tiên giới
Hạnh phúc nào hơn nước Chúa Trời.
Lê Tuấn
Xin cầu cho hương Linh Gioan Baotaxita Vũ Hoài An
Sớm yên nghỉ trên Thiên Đàng
Kính dâng lên hương linh anh tôi Vũ Hoài An.
Viết xong 03-06-24
Tôi viết theo lời yêu cầu của cầu của các cháu, muốn biết thêm về chuyện tình của Bố Mẹ.
Bài viết này tôi cũng chuyển dịch sang English vì cách cháu sinh ra tại Hoa Kỳ (không biết đọc tiếng Việt). English của tôi (đang cần học thêm rất nhiều) rất ít dùng đến do đó viết không hay, mong qúy vị thông cảm, và xin chỉ giáo thêm.
Mục đích chính là cho các cháu của tôi (không đọc tiếng Việt) sau khi đọc bài (English) sẽ hiểu và cảm thông với Bố Mẹ hơn.
Lê Tuấn
Farewell
My brother
Mr. Gioan Baotaxita Vu Hoai An
Every time my birthday comes, I always remember Vu Hoai An's birthday, because his birthday is only one day after mine, which is March 2. That day I went to visit him. I wish you a happy birthday, you still recognize me, speak very gently.
- “Is that you, Tuan?”
I looked at him lying on the bed, he looked very tired. It seemed that the biological process in his body was gradually ending.
I left with a heavy heart, thinking about death. Everyone knows that life and death are natural phenomena, but we still feel sad.
Three days later, I received a text message that Mr. An was having difficulty breathing. I rushed to visit him one last time. When I entered the room, I saw all his children and grandchildren gathered around his bed. He was breathing his last, amid prayers and farewells from loved ones.
The last advice the children gave him was:
- Dad, let go of everything and go in peace.
- Mom is waiting for you in Heaven.
Not long after, he breathed his last and passed away peacefully at 2:33 pm on March 5, 2024.
I suddenly remembered a maxim I read somewhere:
- "I thank God for giving me the opportunity to understand that death is the key to opening the door to the happiness of Heaven."
- John Bao Sita Vu Hoai An
- Rested in paradise.
- He passed away in Milpitas on March 5, 2024.
- At the age of 89
Each person has their own life story. About Anh An's life, he was born on March 2, 1935 in Hai Phong, Northern Vietnam. I have a close and close relationship with him so I know a little about him.
Around 1950, my mother (Mrs. Lien), sister of (Aunt Ngoc), mother of Sister Ngo Mong Thuy, Aunt Ngoc was a single mother, a simple country woman, who put all her faith in God. She always lived in the same house with my mother.
That's why Ms. Thuy and I are very close, consider each other as sisters. My mother and the third sister (Mrs. Xinh) both work as civil servants for the Ministry of Home Affairs.
My mother and Mrs. Xinh were transferred from Hanoi to Hai Phong. The whole family had to move back to live in Hai Phong.
There was a beautiful love story here. My mother bought an old house in the neighborhood, I don't remember the name. This neighborhood has a large entrance gate facing Hai Phong streets. The entrance to the neighborhood is through a hallway leading to an empty lot. There is a large ancient banyan tree here, with a small temple below. The houses are designed around the land, so the neighborly relationship is very close, everyone knows each other.
Mr. An later said that this area belonged to Loi Dong village in Hai Phong.
My sister, Ngo Mong Thuy, is a young girl from the capital Hanoi to Hai Phong, bringing with her the charm of Hanoians. Thuy's mother, Uncle Ngoc, is a devout person. Every morning, she goes to church early to pray. Ms. Thuy often went with her mother; from there she met many friends and joined the choir of the Maria Queen of Heaven Association.
My sister has a very close friend who often comes to our house to play with us, her name is Ms. Mo. Two beautiful young girls Thuy and Mo went to church and became two beautiful flowers that fascinated many boys.
Among them is Vu Hoai An (best for being stubborn - second for being handsome). My sister, Tran Mong Thuy, has completely captured his heart. And similarly, his image also captured the hearts of my sisters and me. The two of them really love each other.
It seems they have found their other half, like a sliced apple put together.
Mr. An found every way to reach my sister, so I became a bridge or an emergency raft for a heart sinking in the river of love. (At that time, I was just a child, less than 4 years old, innocent and did not know anything.)
Mr. An often comes to our house, brings us candy and cakes, and takes us out more often. Of course, every time he took me out, my sister usually followed. He secretly held my sister's hand, and I didn't know anything. One time I saw him under the shade of a banyan tree embracing my sister and gently kissing her.
This love affair was quickly discovered by neighbors and family. They added many rumors. My mother and my aunt knew about this story. The two discussed with each other and decided to teach Mr. An, a lesson. They asked Hai Phong Police to arrest Vu Hoai An for seducing a minor and detain him in prison for one night to scare him. This action was intended as a warning to him, not out of hatred. Later, Mr. An affirmed that the two elders threatened him, but he was not afraid. The next morning, he came to continue the appointment with my sister. He gave me candy and took me out. Of course, my sister also had to go. In the end, everyone ignored this incident because no one can stop love.
Love no matter what,
Is still the true path to Heaven.
Heaven's gate covered with dew,
A beautiful love affair for a hundred years.
LT
Ordinary people and children like me know nothing about the war situation. We only heard adults talk about migrating to the South of Vietnam. Then I learned that the Geneva Agreement (Switzerland) was signed on July 20, 1954 to end hostilities, prepare for general elections and restore independence to three Indochina countries: Vietnam, Laos and Cambodia.
The 1954 Geneva Agreement opened up the migration movement to South Vietnam. At that time, my mother told the family that we were preparing to migrate to the South and did not want to stay here for fear of communist (Viet Minh) retaliation. In 1954, when I was 7 years old, I began to have awareness. I also don't remember the exact date in 1954.
Our whole family was taken to Hai Phong bus station to go to the airport to go by plane to the South of Vietnam, instead of migrating by ship transported by the French, (they call it open-mouth ship). My family includes aunt Ngoc (Thuy's mother), sister Thuy, me and my younger sister, Tu.
My mother and my aunt Xinh stayed in Hai Phong, the two of them would go later, migrating to the South with their workplace.
Sitting in the car, I saw my sister Thuy looking very restless, like she was waiting for someone or worried about something. She looked around the area, then her eyes suddenly lit up. I quickly followed my sister's eyes and realized Anh An was hiding in the crowd, waving to my sister.
My sister quickly got out of the car.
Her mother Aunt Ngoc spoke up:
- "Thuy, where are you going now?"
- My sister replied: "I'm going to the bathroom."
- Before Aunt Ngoc could finish her sentence, my sister quickly ran into the
crowd where Anh An was waiting.
So, my sister gave up and left her family to follow the call of love. She disappeared into the crowd,
Leaving us with a feeling of sadness and worry for my sister's fate, as a girl under 18 years old, still a minor, who dared to run away from home to follow a boy.
The car took us to the airport. After some paperwork, the plane took off, leaving behind memories of Hai Phong City. When we landed at Tan Son Nhat airport, our family was greeted by my uncle, Mr. Le Xuan Mai, a military officer of the Republic of Vietnam, who came to pick us up.
Since then we lost contact with Ms. Thuy. Unexpectedly, in 1955, one fine day, Anh Vu Hoai An took his wife Ngo Mong Thuy to find our family, an unexpected joy. From then on, Aunt Ngoc returned to live with her daughter.
I greatly admire Anh An's courage and determination. The more I know him, the more I respect him. Is an independent person, has a strong will, and is ready to overcome all life's adversities.
I know that he lost his father at a young age and lives with his mother, who is very honest, gentle and devout. Later, he confided that it was not his father who died, but his father who left his mother to work for the French and then naturalized in France, got married and had children in France, but he never returned to Vietnam. It was his father who abandoned his wife. In that situation, Mr. An had to live independently, relying on himself and not on anyone else. He is a very decisive, straightforward and hot-tempered person, so his children are somewhat afraid. He entered Saigon city with empty hands and nothing, but he quickly grasped the situation and applied to study at the Ministry of Public Works. He was accepted, sent to study and became a civil servant at the Ministry of Public Works in Saigon.
This is why he was exempted from military service (exempted from military service). In addition, he and his wife have many children, including 7 children: 5 boys, 2 girls - Nhat, Lan, Viet, Bao, Trang, Huong, Quoc and many grandchildren.
I often praise the love of my siblings, a love that lasted for 70 years, from 1954 to 2024. This love has become the breath of love, of eternal loyalty. Both of them lived very happily together until the end of their lives.
The day my sister passed away. It was a very sad day when we had to say goodbye to Mrs. Maria Madalena Ngo Mong Thuy, who passed away to heaven. September 7, 2023, aged 84 years.
That day, my brother Vu Hoai An cried a lot, mourning the most beloved wife of his life who had left this world.
Six months after his wife passed away, he also passed away and went to Heaven to meet his beloved wife. I wrote a poem for my brother
Say goodbye to my brother.
In March, it is rainy and cold,
The sky is gloomy, the love story is old.
You leave behind the love of this world,
Please leave this faithful heart in kind.
The sky today is gloomy and sad
Say goodbye in sadness, let two tears fall.
Sadness and nostalgia overflow,
Wrap a white mourning cloth over head,
Tears flowed long.
Rest in peace and sleep well,
Love shines brightly, even among the clouds.
A perfect love story between couples,
Missing the person who has passed away brings tears to my eyes.
God stood on the cross,
Take on a human body.
My beloved wife has reunited with me in heaven,
The source of greater Happiness is in heaven.
Le Tuan
Pray for the soul of John Bao Sita Vu Hoai An
Rest in Peace in Heaven
Finished writing 03-06-24
Translation by Louis Tuấn Lê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét