Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2021

Em Là Thần Nữ - Gái Bờ Mương - Thi Sĩ Bùi Giáng và Thơ Lê Tuấn

Ngồi buồn một mình tự cách ly vì Covid 19. Tôi không biết làm gì hơn là vui với nàng thơ, rồi tự mơ mộng, một mình đi lang thang trong tâm tưởng viết bài thơ tình cho em. Xin chia sẻ cùng quý vị đọc cho vui. Xin nói trước nếu ai đó,  có vận dụng trí tưởng tượng bước vào từng câu thơ, để đi xa hơn thì tuý ý. Tôi đang viết bài (Biên Khảo) với chủ đề Mùa Thu Và Thi Nhân, khi tìm hiểu về nhà thơ (Điên) Bùi Giáng. Ông để lại nhiều bài thơ làm cho người đọc phải suy nghĩ, không biết đâu là tỉnh và đâu là điên. 

Thơ Bùi Giáng có không ít bài viết về ‘sự trần trụi’ của người nữ. Dĩ nhiên, kẻ nào không biết che đậy cơ thể, nhất là chỗ kín trước mắt người khác, kẻ ấy sẽ bị coi là điên rồ. Bùi Giáng không viết về người điên trần trụi không mặc quần áo, nhưng thơ ông thể hiện một ham muốn được tước bỏ xiêm áo.

Bài thơ (Ôi Một Người Con Gái) Bùi Giáng

Ôi một người con gái
Là đúng một bầu trời
Là sinh con đẻ cái
Đẹp bằng hột mưa rơi
Ôi một người con gái
Dù là gái đốt than
Cũng đẹp như suối ngàn
Chảy từ trên núi xuống
Xin loài người hãy uống
Nước từ hở hang khe
Trong bóng tối đêm khuya
(Hoặc trong ánh sáng ban ngày cũng được).

Gái Bờ Mương

Kể từ gái lội bờ mương
Quần không ráo nữa suốt đường mai sau
Hào hoa lơ đễnh vẽ màu
Nhớ nhan sắc bỏ quên sầu gái sao?

Gập ghềnh chân thấp chân cao
So làm sao được làm sao so làm?
Kể ra câu chuyện chán nhàm
Mà muôn năm vẫn bao hàm nhân gian

Mùa xuân thu vội gieo vàng
Rớt nhung nhớ hột xuống hàng lạnh xương
Kể chi câu chuyện môi hường
Hôn làm chi gái bờ mương không quần

Thi Sĩ Bùi Giáng



hình minh hoạ

Em Là Thần Nữ

 

Em là thần nữ chốn phong vân

Loài hoa biết nói giữa cõi trần

Có em, ta nương mình ngây ngất

Nghe làn da, rạo rực tiếng xuân.

 

Em mang cho ta, những ngày xanh

Quả hồng duyên đỏ, vướng trên cành

Bước lên đồi cỏ, còn in dấu

Mưa gió đêm qua, vội qua nhanh.

 

Đã mấy xuân qua nhớ nhau hoài

Đường tình chia lối, cõi trần ai

Mùi cỏ xanh non, hương gợi nhớ

Ta thèm hơi ấm, suốt đêm dài.

 

Ta ngước nhìn em đôi mắt buồn

Như nghe động nhẹ dưới khe nguồn

Bên bờ suối cạn, con nai chạy

Bỏ lại vũng sầu, mảnh trăng suông.

 

Lê Tuấn

January 9, 2021






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét