Mỗi ngày tôi viết một bài thơ. Hôm nay tôi chợt thấy buồn, vì trong giai đoạn dịch bệnh Covid 19, đã cướp đi nhiều cuộc sống, đã có quá nhiều tin buồn. Khiến lòng tôi bị rung động và phải viết ra cảm nghĩ của mình về thân phận mong manh của một kiếp người.
Trời Buồn
Trời đất sao buồn như để tang
Mây trời mới tụ gió đã tan
Trăm năm chưa đến đời đã mất
Mà chẳng ai về, qua hỏi han.
Chiều qua còn thấy ở nơi đây
Hôm nay hồn đã ở trên mây
Hỏi thăm mới biết người thiên cổ
Thắp nén nhang buồn gửi gió bay.
Con chim bói cá trên cọc nhọn
Sõi bóng tìm ai, xuống mặt hồ
Dư ảnh phận người như cát bụi
Hoài công vun xới, cũng hư vô.
Ta đợi như chừng bóng cố nhân
Đã bỏ người đi tự lúc nào
Hoàng hôn bóng đổ buồn muốn khóc
Ta không thèm hỏi, bởi tại sao?
Nhân thế muộn phiền tan vỡ mộng
Ai còn mê tỉnh vướng thêm sầu
Trần gian thoáng chốc, như sương khói
Một chút tình thân, tiếng kinh cầu.
Lê Tuấn
Buồn cho thân phận con người
Đã sớm bỏ cuộc chơi trong mùa dịch bệnh Covid 19.
January 7, 2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét