Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2023

Thơ Tế Luân hay Tuấn Lê.

Chia sẻ trang thơ Tế Luân hay Tuấn Lê. Những bài thơ mới viết trong tuần tháng 7 mùa hạ.

Mùa hạ nắng nóng. Lời thân thiện mùa hạ. Góc phồ mùa hạ. Lời của mùa hạ. Lục bát bình minh. Người nhặt lá vàng. Tôi không là. Cơn say.  



Tôi Không Là


Tôi không là gió mùa thu
Làm sao giăng mắc sương mù chiều nay
Tôi không là bóng mưa mây
Làm sao tưới nước cho đầy dòng sông.

Tôi không là gió phiêu bồng
Làm sao xoải cánh trên đồng cỏ xanh
Tôi không là kẻ lữ hành
Viễn du thiên hạ, vòng quanh đất trời.

Tôi không là cánh hoa rơi
Làm sao biết được tình đời hợp tan
Cõi lòng hòa nhịp chứa chan
Chiều nghiêng xế bóng mây ngàn sơn khê.

Ta về dấu bụi đường quê
Phù sinh quảy gánh lối về hư không
Tìm quên trong cõi bụi hồng
Trăm năm thiên cổ một vòng trường sinh.

Đất trời khai mở hành trình
Tiền thân hạt bụi ân tình nở hoa
Một vùng ánh sáng chói lòa
Soi trong tiềm thức, chan hòa tình thương.

Lê Tuấn

(Bài thơ này đã được Nhạc sĩ Phạm Đức Huyến phổ nhạc)

Tập thơ Tình yêu Của Tôi 2019







Người nhặt lá vàng

 

Tưởng gió thổi đi vạn lá khô

Nào ngờ còn lại cả mùa thu

Nỗi buồn vương vấn chiều hoang dại

Sương khói chiều buông thả khói mù.

 

Chia bớt đường chiều em bước đến

Về thăm người nhặt lá vàng rơi

Lá khô đốt lửa thơm hương khói

Ngôn ngữ nào riêng thấm ý trời.

 

Sáng mai thức giấc hồn hoang tưởng

Về bến sông xưa tắm mát người

Miền bắc hoa vàng thung lũng núi

Nỗi niềm còn riêng góc mây trời.

 

Em ngồi hóa đá thành tiên nữ

Lòng suối hững hờ còn ngậm sương

Chợt thấy ngõ hồn xao xuyến mãi

Thu về chạm ngõ lối thiên đường.

 

Tế Luân



Lục Bát Bình Minh

  

Nắng chiếu vào tận đầu gường

Hỏi thăm giấc mộng bình thường đêm qua

Bao giờ nhảy nhánh ra hoa

Sương rơi đẫm nguyệt mù sa bồng bềnh.

 

Bên nhau cho hết chênh vênh

Hoa trôi sóng nước dập dềnh sông ngân

Tóc buông lụa mỏng áo xuân

Trăng nghiêng sáng tỏ tần ngần tiếng đêm.

 

Giọt sương rơi ướt bên thềm

Thương em suối tóc da mềm đào tơ

Muốn đêm dài tận gót mơ

Cho đầy vương vấn lời thơ mạ vàng.

 

Hương trinh nối nhịp cung đàn

Đỏ hồng môi thắm cho nàng lên ngôi

Tình yêu chảy một dòng thôi

Bên em từ thủa có tôi yêu nàng.

 

Tế Luân

07-23-23

 


  

Mùa Hạ Nắng Nóng

 

Nắng nóng rực lửa chảy nhựa trên đường

Bảng cảnh cáo xe chạy bị dính nhựa

Nhiệt kế ngoài đường chỉ rõ 40 độ C

Đặt chân không trên nền đất bị phỏng.

 

Mùa hè chạy theo gót chân vội vã

Vào trong phòng vội vàng đóng chặt cửa

Bật quạt, bật máy lạnh nóng nhả ra

Ta cô đơn, căn phòng không rộng mở.

 

Làn gió nhẹ thổi luồn qua khe cửa

Không còn êm đềm vuốt ve mơn trớn

Buổi trưa hè mắc võng nằm dưới hiên

Thiếu nữ ngủ trưa hớ hênh trước gió.

 

Tấu khúc tình quê âm vang vọng lại

Nhẹ nhàng gợi thêm nỗi nhớ quê hương

Bức tranh lụa thiếu nữ nằm võng ngủ

Lược trúc rơi trải dài theo dáng xinh.

 

Dải yếm đào buông thả xuống éo thon

Đôi gò bồng đảo bụi mờ che mát

Mở tung cửa chạy đuổi theo qúa khứ

Chợt bàn chân dẵm nỗi buồn bỏ lại.

 

Tế Luân

Nỗi buồn mùa hạ tháng 7, 23



Lời thân thiện mùa hạ

 

Tôi muốn mở lòng thêm độ lương

Chiều mùa hạ nắng nóng chưa quen

Mây trời lãng đãng như vô tận

Khao khát âm vang chờ tiếng em.

 

Một lần tìm kiếm lời thân thiện

Xoa dịu niềm đau phận tuổi già

Nắng hạ bình yên không mộng mị

Xin người cất giữ khối tình ta.

 

Hoàng hôn muốn nói lời tâm sự

Ngọn gió bình yên dài đêm mơ

Khao khát âm vang ngày nắng hạ

Thêm vào ngôn ngữ viết trang thơ.

 

Tế Luân





Góc phố mùa hạ



Thân quen góc phố trời mùa hạ

Cây phượng hồng che mát bóng em

Sợi nắng soi xanh màu mắt biếc

Ngẩn ngơ nhìn phượng đỏ môi thèm.



Cảm ơn em lụa hồng soi nắng

Một nửa che mờ, nửa hiện sinh

Em đến bên trời đang nắng hạ

Đóa hoa khôi lả lướt xuân tình.



Trời hôm ấy cõi lòng thương nhớ

Em đến đây hoa đỏ gót hài

Đốt cháy chiều êm trời tắt nắng

Chợt buồn thương tiếc nỗi u hoài.



Tế Luân



Lời Của Mùa Hạ

 

Hạ nắng nóng phượng hồng theo ký ức

Nghe tiếng chân vang vọng khắp sân trường

Gió bụi mờ con đường mang nỗi nhớ

Dòng mực xanh thơ phú đẹp lạ thường.

 

Gõ từng chữ bàn phím rên vì nhớ

Chầm chậm đi áo hở gió tung bay

Nắng chói chan trên tay cành phượng vĩ

Em vào thơ cảm nghĩ thoáng mưa mây.

 

Nắng ở nơi em chỗ anh mưa bão

Sài Gòn mưa không báo trước bao giờ

Tuổi trẻ hồn nhiên dường như hơi bướng

Hờn giận vu vơ vương chút dại khờ.

 

Nhả ra từng chữ nắng hong chảy nhựa

Im lặng nghe tiếng ngựa hí dặm trường

Ký ức bồng bềnh sân trường vắng bóng

Lưu bút ngày xanh đóng cửa vô thường.

 

Tế Luân




Cơn Say


Ta choáng váng hồn nghiêng theo đáy cốc
Lòng xôn xao nghe tiếng vọng trong đời
Ta gõ nhịp vào thành chai ca hát
Ngả nghiêng cười một thoáng chốc vui chơi.

Đừng nghĩ rằng cuộc đời sao lận đận
Bạn bè ta đi mãi vẫn chưa về
Lịch sử, ngơi rất nhiều theo biến động
Mà sao hồn, vẫn tìm lại cơn mê.

Rót thêm nữa mừng cho đời hoan lạc
Mừng tóc ta, nhuộm trắng tuổi thần tiên
Tiếng kêu thân phận, ầm vang thiên cổ
Cát loạn ngàn trùng xóa dấu hoa niên.

Thêm chén nữa cho ta say túy lúy
Nghe đất gào, rạo rực dưới bước đi
Ai đang đứng, trông trời mây nước đó
Trăm năm buồn râu tóc đã bạc phơ.

Ta uống cạn hồn ta trong đáy chén
Cho vội vàng thêm hương sắc cuối mùa
Em độc thoại lời kinh là huyền diệu.
Thanh thản lòng mình, giây phút vui đùa.

Lê Tuấn
(Buông thả lòng mình theo cơn say)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét