Thơ không cần phải có nghĩa vì tự nó đã thật sự hiện hữu. cái hồn của thơ đã thật sự hoà nhập với thiền tính mà chính người thơ không hay biết, từ suy tư này tôi ngẫu hứng viết một vần thơ với ý tưởng (Hòa chộn một chút Tình và Thiền) Xin mời quý vị thi hữu cùng đọc cho vui.
Hớ hênh
Em là tấm lụa mền phủ kín
Gió nơi đâu thổi tốc mở xem
Màu da non phủ mờ sương khói
Em khép lại vạt áo lụa hoa sen.
Hớ hênh đừng tưởng hoa tàn rụng
Đêm qua sân trước nở đóa hồng
Cõi lòng nghe nặng từ tâm lượng
Cám ơn em! Hoa nở trong lòng.
Lê Tuấn
"người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng"
Tâm
Tâm
tĩnh lặng trong từng nhịp thở
Lắng nghe hồn kể chuyện trong thơ
Tiếng
mõ vang câu kinh tịnh độ
Người
về đâu, đứng giữa đôi bờ.
Tình
Tình
là khi người biết
tin người
Hai bàn
tay nắm chặt không buông rơi
Mặc
cho thế sự bao thay đổi
Mặc nắng
hay mưa giữa cuộc đời.
Thiền
Đứng
lại, không cần tìm lối về
Thức,
cho biết ngày dài lê thê
Im
lặng, tai nghe tim người đập
Yêu
thương những tâm hồn tái tê.
Yêu
Yêu là lăng kính màu hồng
Người nhìn mới thấy tình nồng riêng
ta
Người thứ hai nhìn từ xa
Lắc đầu không hiểu. Yêu là nghĩa
riêng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét