Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2018

Những bài thơ tôi viết đã lâu




Hỏi Thăm

Hỏi Thơ ! lục bát thở dài
Biết còn ai đọc, biết ai chạnh lòng
Thương sao ngôn ngữ lưu vong
Thương câu lục bát hoài mong quê mình.

Hỏi thăm Trời Đất chuyện tình
Vì sao lỗi hẹn chúng mình ngẩn ngơ
Đá nằm cổ mộ hoang sơ
Dấu xưa phế tích phủ mờ rêu phong.

Hỏi thăm ngọn cỏ phiêu bồng
Bước về chốn cũ, cõi lòng còn thương
Trải qua trăm mối đoạn trường
Chiều nghiêng xế bóng tà dương khuất mờ.

Hỏi em sao qúa hững hờ
Tình xưa quên dấu bây giờ về đâu
Từ khi Trời Đất thay màu
Nhớ thương ở lại, lòng sầu riêng mang.

Đất Trời vừa trộn đá vàng
Thơ vào ngôn ngữ vỗ tang trống rền
Phiêu bồng theo dấu chân quen
Em về hoa nở màu sen trắng ngà.

AET. Lê Tuấn
Tháng 7. 2015



Còn nhớ môi em 

Uống ly rượu đỏ nhớ môi em
Tình buồn hiu quạnh bóng chiều êm
Men say mờ nhạt màu thu úa
Thoáng hiện em về dáng thân quen.

Chiều nay gió cuốn lá thu vàng
Sương trắng che mờ bóng em sang
Mong manh áo lụa bay cuối phố
Nỗi nhớ tình riêng đến muộn màng.

Cỏ ướt đêm qua mưa ngập đường
Hoa còn đang ngậm hạt mưa sương
Em về chốn cũ thăm tình muộn
Xa vắng lâu rồi chợt nhớ thương.

Lê Tuấn
Người thích làm thơ cho vui.
May 10. 2015


Đón Xuân

Đất Trời, trải thảm mời em
Lối xưa vui bước cỏ mềm đón xuân
Mùa xuân tình đến thật gần
Xóa tan bóng xế, phù vân bụi mờ.

Từ trong cội rễ ban sơ
Bước vào tình tự, vần thơ mở đầu
Bên em ngôn ngữ bắc cầu
Cho dòng tâm thức, trắng mầu hoa sen.

Đêm xuân phố đã lên đèn
Rót thêm ly rượu, say men tình đời
Lắng nghe đất nói với trời
Đêm nay đất sẽ gọi mời Hằng Nga.

Gọi thêm tiên nữ nơi xa
Gọi đoàn ca vũ, chân ngà lưng thon
Tình xuân như vẫn còn son
Bao năm người đã mỏi mòn chờ mong.

Mùa xuân mây nước phiêu bồng
Xuân về mở rộng cõi lòng em riêng
Hoa xuân vui nắng tháng giêng
Ta quên dấu vết, cõi phiền ngày xưa.

Lê Tuấn


Loài hoa mắc cở

Vô tình chạm nhẹ nhánh cây
Lá đau cuốn lại thân này riêng ta
Loài hoa mắc cở thật thà
Ngây thơ khép lại đoá hoa vô thường

Nhìn em vui bước trên đường
Tay ôm khát vọng vấn vương tơ trời
Tình riêng câu hát không lời
Thơ vào loạn nhịp cho đời ngẩn ngơ

Giọt mưa xuân chợt bất ngờ
Rơi trên mái tóc tình cờ em đi
Dáng con gái đẹp xuân thì
Môi son má phấn vòng mi cong mềm.

Trơi buồn lại hỏi thăm đêm
Trăng soi ngõ vắng, qua thềm bóng ai.
Vô tình buông tiếng thở dài
Phòng the khép lại quên cài then trong.

Bỗng dưng đôi má em hồng
Nửa đêm thức giấc tình nồng men say
Loài hoa mắc cở thân gầy
Khép đôi cánh mỏng, cho đầy đêm mơ.

Lê Tuấn
bài thơ ngẫu hứng về loài hoa mắc cở.


Ta là ai ?


Ta là ai. Nắng hạ không cần biết.
Ở bên ta đang có tiếng Em cười.
Và nụ hôn thấm bao năm tình nghĩa.
Còn có Em, cũng đủ để quên đời.


Aet. lê tuấn



Bài thơ không nghĩ suy

Chợt nhớ mùa thu tôi gặp em
Áo trắng em bay suối tóc mềm
Đôi môi hồng đỏ hương trinh nữ
Xao xuyến hồn tôi dáng dịu hiền.

Gió Thu đùa nhẹ tóc em bay
Tiên nữ nơi đâu đến chốn này
Nắng xuyên áo mỏng bờ da trắng
Nửa như che dấu nửa phơi bày.

Đường cong con gái tuổi dậy thì
Đã làm điêu đứng mối tình xi
Em là hoa mộng chiều Thu tím
Là áng văn thơ, không nghĩ suy

AET. Lê Tuấn

Ngôn ngữ  thiền môn

Ta tìm ngôn ngữ thiền môn
Tìm trong ký ức, Càn Khôn chốn này
Bước chân sỏi đá hao gầy
Bóng trăng huyền ảo, phơi bày trong đêm.

Ta tìm ngôn ngữ trong em
Bờ môi hưng phấn cho thèm nụ hôn
Tiếng em động vỡ tâm hồn
Bên em ta ngộ, Càn Khôn vô thường.

Ta tìm ngôn ngữ yêu thương
Tình yêu chỉ lối con đường nên đi.

AET. Lê Tuấn


Nợ Em
Anh vẫn còn nợ em
Lá thu rơi bên thềm
Hàng cây nghiêng bóng đổ
Buổi chiều vàng nhẹ êm.
Nợ em thoáng mây bay
Vòng ôm nhánh sông đầy
Bãi bờ xưa gặp lại
Nỗi đau nào có hay.
Nợ em ngày rong chơi
Tiếng phố vui gọi mời
Ly cà phê từng giọt
Nhỏ xuống đời chơi vơi.
Anh vẫn còn nợ em
Nụ hôn quen gợi thèm
Chiều công viên ghế đá
Bài tình ca êm đềm.
Nợ em cả vần thơ
Mênh mông một mặt hồ
Hắt hiu rừng lá đổ
Sương khói nhẹ như mơ.
Nợ em nỗi u hoài
Tìm đâu bóng tương lai
Xót xa đời hiu quạnh
Anh nợ em. Tình dài.
Aet. Lê Tuấn

Sắc màu

Sắc màu nào chợt nhớ một ngày đông
Hoa tuyết rơi phủ trắng những cánh đồng
Em nơi ấy, nhìn qua khung cửa sổ
Thấy đời mình hoang vắng cõi hư không.

Sắc màu nào tìm đến chuyện yêu đương
Hoa trên tay ôm lấy đoá vô thường
Nụ hôn nào đam mê như ngọn lửa
Ở quanh đây còn đọng chút dư hương.

Sắc màu nào là tiếng gọi không tên
Cho tình yêu bóp nát cõi ưu phiền
Hoa tuyết trắng phủ tang trời kỷ niệm
Mà cuộc tình còn cất dấu không quên.

Sắc màu nào chạm đến buổi chiều êm
Hoa tuyết bay phủ trắng xoá bên thềm
Giọt lệ buồn nhẹ rơi theo nỗi nhớ
Mà tình riêng còn thao thức qua đêm.

Bài mới viết xong
Một buổi chiều mùa đông 2014.
Lê Tuấn

Ta biết về đâu
Bầu nghiêng rượu cạn thêm sầu
Ngày mai tỉnh giấc về đâu ý trời
Tháng giêng cỏ biếc rong chơi
Xuân về gợi ý rượu mời còn say.
Em dang tay rộng áo bay
Đôi bờ ngực ấm, căng đầy hư mê
Tháng giêng thơm ngát đường quê
Ta ham chơi lạc đường vế còn xa.
Nửa tình tự, nửa cuồng ca
Giữa trời xuân mộng vướng tà áo nhau
Bên em ta biết về đâu
Hương mê níu bước, tình sầu ngủ quên.
Gió trong đêm thoảng mùi thiền
Lòng ta cát bụi lụy phiền trần ai
Cõi mê vỡ vụn thiên tài
Đời huyên náo gọi, ngày mai xuân về.
lê tuấn

Ta vẫy tay chào

Ta vẫy tay chào buổi sớm mai
Mặt trời rực rỡ bóng tương lai
Mừng thêm ngày đến vui ân ái
Hẹn với tình nhân, bóng đêm dài.

Em nằm Nhật Nguyệt vội chia hai
Ngày lưng xế bóng nhớ mong hoài
Tiền thân chia nửa ra hai lối
Nửa còn ở lại, tặng riêng ai.

Em nằm tịnh độ cõi thiền môn
Ta xiêu phách lạc bóng vô hồn
Ngôn từ muốn nói như đọng lại
Trên dấu ngực hồng, miếng môi hôn.

Ta vẫy tay chào lúc chiều buông
Mặt trời đi xuống, bóng đêm buồn
Tình như vừa chạm làn sương trắng
Động vỡ hồn ta, mưa gió tuôn.

Lê tuấn


Tháng Giêng Và Em

Tháng giêng em bước chân về
Thăm rừng sim tím, thăm quê lạ thường
Thăm trời đất tỏa hơi sương
Bóng mờ nhân ảnh, dặm trường như mơ.
Tháng giêng em áo cài thơ
Ngực khơi kẽ áo, trắng bờ da thơm
Tóc bay nhè nhẹ gió vờn
Bước chân theo dấu cỏ rơm úa vàng.
Đất Trời như cõi mơ màng
Cành mai khoe sắc ánh vàng ngày xuân
Bóng câu quen lối ngựa thuần
Xóa mờ dấu vết gian truân một thời.
Tháng giêng em bước rong chơi
Quên bao phiền muộn, quên đời hư vô.
Lê Tuấn


Tâm sự Thúy Kiều

Dáng em khép lại bóng chiều
Nhập vai trong phận nàng Kiều hiến thân
Ngượng ngùng theo dấu gót chân
Ngày về lỗi hẹn bước ngần ngại qua.

Hồng nhan hứng trận phong ba
Cơn đau thân phận bóng tà huy không
Nương theo ngọn cỏ phiêu bồng
Tình không duyên nợ cõi lòng thênh thang.

Hương xưa gió lộng mây ngàn
Sầu vương tình cũ đêm vàng nhớ thương
Thân em qua mấy đoạn trường
Thơ vào lỗi nhịp vô thường tàn phai.

lê tuấn

Tiếng gọi xuân về

Nắng xuân lấp lánh trên cành
Giọt sương còn điểm long lanh nụ vàng
Thấy trong lá biếc dịu dàng
Tiếng em vừa gọi nhẹ nhàng như thơ.

Hồn ta chết dại ngẩn ngơ
Âm vang vô lượng vỗ bờ cõi em
Nương theo tiếng bước chân êm
Xuân vừa gợi ý bên thềm hoa rơi.

Lắng nghe tiếng gọi xuân mời
Chim non vui hót giữa trời đất riêng
Ta chờ em nắng tháng giêng
Đem ra đốt hết muộn phiền riêng mang.

Gió xuân chạm cánh mai vàng
Cho con bướm đậu nhẹ nhàng bay đi
Bâng khuâng chợt đến đôi khi
Lắng nghe tiếng gọi xuân thì chứa chan.

Aet. lê tuấn
Một ngày tháng giêng 2015.


Tôi không là
Tôi không là gió mùa thu
Làm sao giăng mắc sương mù chiều nay
Tôi không là bóng mưa mây
Làm sao tưới nước cho đầy dòng sông.
Tôi không là gió phiêu bồng
Làm sao soải cánh trên đồng cỏ xanh
Tôi không là kẻ lữ hành
Viễn du thiên hạ, vòng quanh đất trời.
Tôi không là cánh hoa rơi
Làm sao biết được tình đời hợp tan
Cõi lòng hòa nhịp chứa chan
Chiều nghiêng xế bóng mây ngàn sơn khê.
Ta về dấu bụi đường quê
Phù sinh quảy gánh lối về hư không
Tìm quên trong cõi bụi hồng
Trăm năm thiên cổ một vòng trường sinh.
Đất trời khai mở hành trình
Tiền thân hạt bụi ân tình nở hoa
Một vùng ánh sáng chói lòa
Soi trong tiềm thức, chan hòa tình thương.
Lê Tuấn

Từ em sơ ngộ

Tóc em vừa gội nắng hong
Gió bay bay nhẹ phiêu bồng như mơ
Cho ta bối rối câu thơ
Lòng tơ vương mãi, cõi bờ tương tư.

Bên trong thân phận còn dư
Bóng em vừa chạm cõi hư vô buồn.
Ngực khơi hé mở gió luồn
Mầu son môi đỏ tràn nguồn yêu thương.

Từ em sơ ngộ vô thường
Gặp em nơi chốn dặm trường lá bay.

Múa thu tháng 10 năm 2014
Lê Tuấn.



Từ trong cát bụi tìm em

Ta vào cát bụi tìm em
Từ trong góc tối ngọn đèn soi thân
Ta tìm trong cõi xa gần
Chẻ đôi sợi tóc tần ngần nhớ thương.

Ta vào trong cõi vô thường
Thấy em ờ đó vấn vương bụi trần
Mở tung cánh cửa phù vân
Ôm vòng Nhật Nguyệt, em gần gũi ta.

Đôi bờ hai phía chia ra
Bến bên bờ cũ, bến xa ngậm ngùi.
Vô tình cạn chén rượu vui
Đêm về thao thức thơm mùi dạ lan.

Cõi thiền chuyển động miên man
Thơ vào góp tiếng chứa chan tình dài.

AET. Lê Tuấn
(người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng).


Vô Thường lá rơi

Sớm mai ta dạo trong vườn
Ngắm hoa cỏ lạ vô thường lá rơi.
Hít sâu hơi đất hương trời
Vươn vai chợt tỉnh, dấu đời qua nhanh.

Sương khuya còn ngủ trên cành
Long lanh nước đọng trong vành lá hoa
Gió lên vừa độ giao thoa
Giọt sương rơi nhẹ vỡ òa trên tay.

Hoa thơm trinh tiết phơi bày
Bướm ong khéo trọn đường bay phiêu bồng
Tình riêng nương tựa cõi lòng
Sớm hôm Nhật Nguyệt xoay vòng bên nhau.

Ngẫu nhiên lục bát mở đầu
Ý thơ vỡ vụn miếng sầu tan nhanh
Dường như ta bỗng hóa thành
Hồn phiêu lạc bước vào ranh giới Thiền.

Quên đi cát bụi lụy phiền
Bờ hư không nối cội tiền kiếp xưa.

Lê Tuấn





Xin buồn đừng hỏi

Bỗng dưng buồn đến hỏi thăm
Tình bao nhiêu tối trăng rằm tháng giêng
Tình bao nhiêu tội ngả nghiêng
Tình bao nhiêu ngõ đường viền chạy quanh.
Đời bao nhiêu chuyến lữ hành
Ta bao nhiêu trận tan tành phong sương
Xin buồn đừng hỏi tơ vương
Để ta gánh cõi vô thường rong chơi.
Lê Tuấn

Anh đã say.

Anh đã say khi men rượu thấm vào trong máu.
Khi nhìn em
Anh thấy bóng em là hai
Thấy em vui
Thấy em cười.
Thấy em buồn
Thấy em khóc, nhìn giọt lệ tuôn rơi.
Thấy bóng em nhạt nhoà sương khói
Khi ẩn khi hiện
Như trong một giấc mơ đầy huyền thoại.
Anh nép mình trong góc tối
Như củ hành tây nằm im trong xó bếp.
Làm sao em biết được
Tâm hồn anh đang nồng nàn biết mấy.

Nếu em cầm củ hành tây trên tay
Và bóc đi từng lớp vỏ.
Em sẽ cảm nhận sự nồng nàn trong hơi thở
Vị cay nồng làm em chảy nuớc mũi.
Nếu em tiếp tục bóc thêm những lớp còn lại
Vị cay nồng sẽ làm nước mắt em tuôn rơi.
Đó chính là tâm hồn anh
Bởi vì tâm hồn và tình yêu anh đã trao tặng cho em
Nó nồng nàn và cay xé như hương vị củ hành tây.
Nó sẽ làm em sụt sùi và nước mắt tuôn rơi.

Anh đã say rồi em ơi ! !
Say như bài thơ tư do đang bắt đầu
Bằng những ngôn từ hỗn loạn
Bằng những vần điệu lạc lõng
Nhưng nó rất thật
Thật như hương vị cay nồng của củ hành tây
Khi em chạm tay vào
Em sẽ sụt sùi nhảy mũi
Đôi mắt em sẽ cay xé
nuớc mắt em sẽ tuôn rơi.
Vì tình yêu mà anh đã dâng tặng cho em
Rất nồng nàn huơng cay
Em ơi ! !
Anh đã say rôì.

Lê Tuấn. Thanhksgiving 2014
qua vần thơ tự do

Bài thơ không nghĩ suy

Chợt nhớ mùa thu tôi gặp em
Áo trắng em bay suối tóc mềm
Đôi môi hồng đỏ hương trinh nữ
Xao xuyến hồn tôi dáng dịu hiền.

Gió Thu đùa nhẹ tóc em bay
Tiên nữ nơi đâu đến chốn này
Nắng xuyên áo mỏng bờ da trắng
Nửa như che dấu nửa phơi bày.

Đường cong con gái tuổi dậy thì
Đã làm điêu đứng mối tình xi
Em là hoa mộng chiếu Thu tím
Là cả bài thơ, không nghĩ suy.

  Lê Tuấn

Như bóng mây mờ

Tai nghe tiếng vọng đất trời
Xa xăm chợt đến bên đời hợp tan
Nỗi niềm thân phận chứa chan
Cõi lòng chuyển động, dâng tràn cơn đau.

Sớm hôm Nhật Nguyệt bên nhau
Cho dòng tâm thức thâm sâu tự hào
Dù cho đời có ra sao
Cũng xin góp tiếng thơ vào trần gian.

Mái xưa lợp cỏ rơm vàng
Dưới hiên ngôn ngữ rộn ràng gieo thơ
Phú du như bóng mây mờ
Nhân sinh bước đến cõi bờ hư vô.

 Lê Tuấn


Cảm nhận về

Chinh Phụ Ngâm

Thời chinh chiến bom rơi đạn xé
Chiến trường xa sống chết nào hay
Đất trời mờ mịt khói mây
Trường thành phong toả đường bay lối về

Người chiến sĩ mang nặng lời thề
Quyết một lòng bảo vệ non sông
Cố quên hơi ấm tình nồng
Mái tranh quê cũ vợ chồng bên nhau

Người Chinh phụ lòng đau như cắt
nuốt đắng cay ruột thắt tim đau
Cõi lòng mang nặng tình sầu
Cho duyên phận đó khắc sâu trong lòng.

Lê tuấn



Hồn Cung Nữ Khóc.

Nơi cung cấm còn ai nhớ đến
Tấm thân em ân ái bấy lâu
Sao người gieo rắc nỗi sầu
Để hồn tan nát đêm thâu hận tình.

Đêm cô quạnh trời đông lạnh lẽo
Nắng hạ buồn khô héo nhánh hoa
Ái ân chưa hết mặn mà
Phòng không gối chiếc, mình ta ngậm ngùi.

Tình đã hết thân em tàn úa
Tiếng thời gian xé nát tâm gan
Tường thành cách biệt nhân gian
Ngọn đèn soi bóng đêm tàn nhớ thương.

Trầm nhang đốt, mùi hương gợi nhớ
Lá thu rơi động vỡ trong lòng
Mõ đêm gõ nhịp não nùng
Hồn cung nữ khóc, lạnh lùng thế nhân.

Lê Tuấn
Cảm tác Cung Oán Ngâm Khúc
Khi thực hiện Video clips Mạn đàm tác phẩm
Cung Oán Ngân Khúc. Đại thi hào Nguyễn Gia Thiều 


Thuý Kiều Gặp Từ Hải

Thương sao thân phận đoạ đầy
Nương theo cửa Phật vướng lầy mấy phen
Phải đâu thân phận thấp hèn
Một đời tài sắc, trời ghen má hồng.

Thân em cá chậu chim lồng
Lầu xanh hứng chịu cơn đồng thiếp mê
Mặc người phán đoán khen chê
Đoan trinh còn gữ lời thề chưa phai.

Trời thương nên vẫn đoái hoài
Ngờ đâu gặp gỡ Anh Tài trao duyên
Anh Hùng gặp gái thuyền quyên
Trao duyên chồng vợ tình duyên một thời.

Hiên ngang đạp đất đội trời
Kiếm cung ngang dọc vì đời hiến dâng
Thuý Kiều - Từ Hải trao thân
Đoạn trường bừng sáng trong vần thơ hay.

Lê Tuấn
“cảm nhận về Truyện Kiều, trong phân đoạn Thuý Kiều gặp Từ Hải”

 Tâm sự Thúy Kiều

Dáng em khép lại bóng chiều
Nhập vai trong phận nàng Kiều hiến thân
Ngượng ngùng theo dấu gót chân
Ngày về lỗi hẹn bước ngần ngại qua.

Hồng nhan hứng trận phong ba
Cơn đau thân phận bóng tà huy không
Nương theo ngọn cỏ phiêu bồng
Tình không duyên nợ cõi lòng thênh thang.

Hương xưa gió lộng mây ngàn
Sầu vương tình cũ đêm vàng nhớ thương
Thân em qua mấy đoạn trường
Thơ vào lỗi nhịp vô thường tàn phai.

Lê Tuấn
Cảm nhận về thân phận Nàng Kiệu


lê tuấn thời còn rất trẻ


Chân dung tự vẽ bằng bút chi trên giấy

Lê Tuấn 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét