Tôi cảm nhận được nỗi buồn và sự im lặng đến tê người.
Cảm xúc này tôi đã viết ra và trải bày bằng thể thơ tự do không vần điệu, thật ra tôi cũng muốn được như vậy "tư do không vần điệu", bởi vì nỗi buồn chợt đến không theo một thứ tự căn bản nào, vậy thì tại sao ta không để cho nó tự do rơi, như lá mùa thu tự rơi về một nơi vô định.
Xin được gửi đến quý vị như một chia sẻ những cảm nhận dành riêng cho quý vị nào yêu thơ và có một tâm hồn thật lãng mạn.
Một cõi đi về
Chỉ còn mình tôi
Chỉ còn nỗi nhớ từ quê hương
vẫn xanh màu huyền thoại.
Chỉ còn những giấc mơ nhỏ bé
Như trẻ thơ ngây ngô bên tà áo mẹ.
Chỉ còn mênh mông một mặt hồ
Lãng đãng như đám mây chiều.
Và chỉ còn em !!
Soi sáng ánh trăng rầm trong đêm
Rực rỡ máu hồng khi bình minh ló rạng.
Chợt tím buồn khi hoàng hôn chìm khuất trên đường về.
Và chỉ còn mình tôi
Trên đường về thấm lạnh
Ngơ ngác nhìn quanh
Chợt thấy con mèo hoang
Đang ẩn trốn một nỗi buốn.
Và chỉ còn !
Mình tôi.
Chỉ còn nỗi nhớ từ quê hương
vẫn xanh màu huyền thoại.
Chỉ còn những giấc mơ nhỏ bé
Như trẻ thơ ngây ngô bên tà áo mẹ.
Chỉ còn mênh mông một mặt hồ
Lãng đãng như đám mây chiều.
Và chỉ còn em !!
Soi sáng ánh trăng rầm trong đêm
Rực rỡ máu hồng khi bình minh ló rạng.
Chợt tím buồn khi hoàng hôn chìm khuất trên đường về.
Và chỉ còn mình tôi
Trên đường về thấm lạnh
Ngơ ngác nhìn quanh
Chợt thấy con mèo hoang
Đang ẩn trốn một nỗi buốn.
Và chỉ còn !
Mình tôi.
AET. Lê Tuấn
Nỗi buồn tháng 5. 2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét