Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Âm thanh của Im Lặng "The Sound Of Silence"

Xin mời quý vị cùng nghe lại một bài hát rất xưa từ năm 1966, bài hát này được phổ nhạc theo bài thơ
The Sound of Silence (Âm thanh của im lặng).
Mời quý vị cùng đọc qua những ý tưởng rất ngắn nhưng đầy ý nghĩa cùa bài viết 
(Đừng trách móc bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn)

"The Sound Of Silence" 1966

Hello darkness, my old friend,
I've come to talk with you again,
Because a vision softly creeping,
Left its seeds while I was sleeping,
And the vision that was planted in my brain
Still remains
Within the sound of silence.

In restless dreams I walked alone
Narrow streets of cobblestone,
'Neath the halo of a street lamp,
I turned my collar to the cold and damp
When my eyes were stabbed by the flash of a neon light
That split the night
And touched the sound of silence.

And in the naked light I saw
Ten thousand people, maybe more.
People talking without speaking,
People hearing without listening,
People writing songs that voices never share
And no one dared
Disturb the sound of silence.

"Fools," said I, "You do not know –
Silence like a cancer grows.
Hear my words that I might teach you.
Take my arms that I might reach you."
But my words like silent raindrops fell
And echoed in the wells of silence

And the people bowed and prayed
To the neon god they made.
And the sign flashed out its warning
In the words that it was forming.
And the sign said, The words of the prophets are written on the subway walls
And tenement halls
And whispered in the sound of silence.

"The Sound Of Silence"

Chào bóng tối, người bạn cũ của tôi,
Tôi đến để nói với bạn một lần nữa,
Bởi vì một tầm nhìn len lén nhẹ nhàng,
Lại những hạt giống của nó trong khi tôi đang ngủ,
Và tầm nhìn đó đã được vun trồng trong tâm trí của tôi
Vẫn còn đây
Trong thanh âm của sự im lặng.

Trong giấc mơ thao thức, tôi đi một mình
Đường đá sỏi hẹp,
'Dưới vầng quang của ánh đèn đường,
Tôi quay cổ áo của tôi với cái lạnh và ẩm ướt
Khi đôi mắt tôi bị soi sáng bởi đèn flash của ánh sáng neon
Bóng đêm tách ra
Và chạm vào âm thanh của sự im lặng.

Và trong ánh sáng trần truồng tôi thấy
Mười nghìn người, có thể nhiều hơn.
Người ta nói mà không nói,
Người ta nghe mà không nghe,
Người viết bài hát mà tiếng nói không bao giờ chia sẻ
Và không ai dám
Làm phiền các âm thanh của sự im lặng.

"Fools," tôi nói, "Bạn không biết -
Sự im lặng như một bệnh phát triển.
Bạn hãy lắng nghe những lời chỉ dẫn của tôi
Hãy nắm lấy cánh tay gần gũi của tôi đang kề cận bên bạn. 
Nhưng lời nói của tôi như những hạt mưa lặng rơi
Và vang vọng trong giếng sâu của sự im lặng

Và người ta cúi đầu và cầu nguyện
Với vị thần "neon" họ làm ra.
Và dấu hiệu lóe sáng cảnh báo của nó
Theo bài văn đã được hình thành.
Và những dấu hiệu cho biết, Những lời của các tiên tri được viết trên tường tàu điện ngầm
Và hội trường chung cư
Và thì thầm trong những âm thanh của sự im lặng.

(theo bản dịch của Google translate.)

Đừng bao giờ trách móc 

bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn

Người Tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc… 
Người Xấu cho bạn Kinh Nghiệm…
Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học…
Và người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm.

Đừng hứa khi đang… vui !
Đừng trả lời khi đang… nóng giận !
Đừng quyết đinh khi đang… buồn !
Đừng cười khi người khác… không vui !

Cái gì mua được bằng tiền, cái đó rẻ.
Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe
Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng 1 bước đi.

Đừng a tòng ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta
Tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, 
nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. 
Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỉ lệ 1 trên 100.000 người).

Nếu bạn sống đến 70 tuổi, bạn sẽ còn 30 năm. Nếu bạn thọ 80 tuổi, bạn chỉ còn 20 năm. 
Vì lẽ bạn không còn bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có,
bạn đừng có tiết kiệm quá mức.
(Trên 50t mừng từng năm, qua 60t mong hàng tháng, tới 70t đếm mỗi tuần, 
đến 80t đợi vài ngày, được 90t …ngơ ngác một mình với giờ phút dài thăm thẳm !)

Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những gì nên thưởng thức, 
tặng cho thiên hạ những gì bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu. 
Bạn chẳng hề muốn chúng trở nên những kẻ ăn bám.
Đừng lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau khi bạn ra đi, vì khi bạn đã trởvề với cát bụi, 
bạn sẽ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời khen hay tiếng chê bai nữa đâu.

Đừng lo lăng nhiều qúa về con cái vì con cái có phần số của chúng 
và chúng sẽ tự tìm cách sống riêng. Đừng trở thành kẻ nô lệ của chúng.
Đừng mong chờ nhiều ở con cái. 
Con biết lo cho cha mẹ, dù có lòng vẫn quá bận rộn vì công ăn việc làm 
và các ràng buộc khác nên không thể giúp gì bạn.

Các con vô tình thì có thể sẽ tranh dành của cải của bạn ngay khi bạn còn sống, 
và còn muốn bạn chóng chết để chúng có thể thừa hưởng các bất động sản của bạn.
Các con của bạn cho rằng chuyện chúng thừa hưởng tài sản của bạn là chuyện dĩ nhiên 
nhưng bạn không thể đòi dự phần vào tiền bạc của chúng.

Với những người thuộc lứa tuổi 60 như bạn, đừng đánh đổi sức khoẻ với tài lực nữa. 
Bởi vì tiền bạc có thể không mua được sức khoẻ. 
Khi nào thì bạn thôi làm tiền? và có bao nhiêu tiền là đủ (tiền muôn, tiền triệu hay mấy chục triệu)?

Dù bạn có cả ngàn mẫu ruộng tốt, bạn cũng chỉ ăn khoảng 3 lon gạo mỗi ngày; 
dù bạn có cả ngàn dinh thự, bạn cũng chỉ cần một chỗ rộng 8 mét vuông để ngủ nghỉ ban đêm.
Vậy chừng nào bạn có đủ thức ăn và có đủ tiền tiêu là tốt rồi.

Nên bạn hãy sống cho vui vẻ. Mỗi gia đình đều có chuyện buồn phiền riêng.
Đừng so sánh với người khác về danh vọng và địa vị trong xã hội và coi ai thành đạt hơn, 
nhưng bạn hãy so sánh về hạnh phúc, sức khỏe và tuổi thọ… 
Đừng lo nghĩ về những chuyện mà bạn không thể thay đổi vì chẳng được gì, 
mà lại còn làm hại cho sức khỏe bạn…

Bạn phải tạo ra sự an lạc và tìm được niềm hạnh phúc của chính mình. 
Miễn là bạn phấn chấn, nghĩ toàn chuyện vui và làm những việc bạn muốn mỗi ngày 
một cách thích thú thì bạn thật đã sống hạnh phúc từng ngày.
Một ngày qua là một ngày bạn mất đi, nhưng một ngày trôi qua trong hạnh phúc là một ngày bạn “được”.

Khi bạn vui thì bệnh tật sẽ lành; khi bạn hạnh phúc thì bệnh sẽ chóng hết. 
Khi bạn vui và hạnh phúc thì bệnh sẽ chẳng đến bao giờ.
Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thừơng xuyên ra ánh sáng mặt trời, 
thay đổi thực phẩm đa dạng, uống một thuốc bổ vừa phải, 
hy vọng rằng bạn sẽ sống thêm 20 hay 30 năm tràn trề sức khỏe.

Và nhất là biết trân qúy những điều tốt đẹp quanh mình và còn BẠN BÈ.nữa.. 
Họ đều làm cho bạn cảm thấy trẻ trung và có người cần đến mình… 
Không có họ chắc chắn bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, bơ vơ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét