Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2024

Lời Của Mùa Hạ - Những vần thơ viết cho mùa hạ.



Mùa Hạ đang ở quanh ta, trời nắng nóng làm mất đi chút lãng mạn nên thơ của những tâm hồn thi nhân.
Không hẳn là như thế, vì đối với thi nhân mỗi mùa là một niềm vui, mỗi mùa đều đem lại sức sống mới. Nếu không có thi nhân, không có tâm hồn nghệ sĩ, con người sẽ nhàm chán vì sự đơn điệu của cuộc sống.
Xin chia sẻ những vần thơ viết cho mùa hạ
Lê Tuấn




Lời Của Mùa Hạ

Hạ nắng nóng phượng hồng theo ký ức
Nghe tiếng chân vang vọng khắp sân trường
Gió bụi mờ con đường mang nỗi nhớ
Dòng mực xanh thơ phú đẹp lạ thường.

Gõ từng chữ bàn phím rên vì nhớ
Chầm chậm đi áo hở gió tung bay
Nắng chói chang trên tay cành phượng vĩ
Em vào thơ cảm nghĩ thoáng mưa mây.

Nắng ở nơi em chỗ anh mưa bão
Sài Gòn mưa không báo trước bao giờ
Tuổi trẻ hồn nhiên dường như hơi bướng
Hờn giận vu vơ vương chút dại khờ.

Nhả ra từng chữ nắng hong chảy nhựa
Im lặng nghe tiếng ngựa hí dặm trường
Ký ức bồng bềnh sân trường vắng bóng
Lưu bút ngày xanh đóng cửa vô thường.

Tế Luân





Lời Thân Thiện Mùa Hạ


Tôi muốn mở lòng thêm độ lương
Chiều mù​a hạ nắng nóng chưa quen
Mây trời lãng đãng như vô tận
Khao khát âm vang chờ tiếng em.

Một lần tìm kiếm lời thân thiện
Xoa dịu niềm đau phận tuổi già
Nắng hạ bình yên không mộng mị
Xin người cất giữ khối tình ta.

Hoàng hôn muốn nói lời tâm sự
Ngọn gió bình yên dài đêm mơ
Khao khát âm vang ngày nắng hạ
Thêm vào ngôn ngữ viết trang thơ.

Tế Luân





Chùm Hoa Phượng Đỏ

Có chùm hoa phượng vĩ soi nắng hạ
Chùm hoa đỏ vướng vạt áo em xinh
Phượng đỏ môi em tình yêu trong trắng
Mưa hồng rơi rơi điểm dáng em hiền.

Trên tay em cánh phượng hồng ban phát
Ánh bình minh rực sáng áo ngực em
Tia nắng ban mai soi từng sợi tóc
Sợi tóc buồn buộc lấy nhánh ưu tư.

Sân trường bây giờ chỉ là trống vắng
Phía tàn cây văng vẳng tiếng ve kêu
Hoàng hôn xuống chia đều khoảng tối sáng
Bài giảng sau cùng phóng khoáng như thơ.

Dấu vết ngây thơ buồn theo mắt biếc
Lời tình buồn luyến tiếc một ước mơ
Bảng đen phấn trắng bụi mờ che lấp
Còn sót cơn mưa ngập cả hồn thơ.

Tế Luân






Mùa Hè Phượng Vĩ

Mùa hè choáng ngợp trong hồn
Đôi môi phượng vĩ đỏ hồng dấu son
Vườn xanh cỏ mọc mầm non
Tiếng em cười nói vang giòn ý thơ.

Nụ hôn ngày đó bây giờ
Mà sao nhớ mãi đợi chờ riêng em
Tóc buông hờ hững vai mềm
Cơn mưa lất phất trên miền cỏ hoa.

Áo em lụa trắng thướt tha
Màu hoa phượng vĩ vướng tà áo bay
Nhớ xưa tình hẹn nơi này
Môi em hồng nở hương say ngút ngàn.

Tế Luân


Góc Phố Mùa Hạ


Thân quen góc phố trời mùa hạ
Cây phượng hồng che mát bóng em
Sợi nắng soi xanh màu mắt biếc
Ngẩn ngơ nhìn phượng đỏ môi thèm.

Cảm ơn em lụa hồng soi nắng
Một nửa che mờ, nửa hiện sinh
Em đến bên trời đang nắng hạ
Đóa hoa khôi lả lướt xuân tình.

Trời hôm ấy cõi lòng thương nhớ
Em đến đây hoa đỏ gót hài
Đốt cháy chiều êm trời tắt nắng
Chợt buồn thương tiếc nỗi u hoài.

Tế Luân

 


Tranh Đẹp Sưu Tầm












Cuộc Sống Và Thi Ca



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét