Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 5 tháng 2, 2015

The Rose

Xin được chia sẻ cùng quý vị một video clip trên youtube về Cuộc thi có tên Xfactor 2012.
Khi tôi xem đọan video này và khi anh chàng Christopher Maloney, 34 tuổi, ở thành phố Liverpool cất lên tiếng hát
cũng là lúc đôi mắt tôi đã ướt vì những giọt nước mắt xúc động.
Anh đã hát bắng tất cả trái tim và lòng chân thành.
Tôi nghĩ sẽ có một số trong quý vị sẽ cảm nhận được những giọt nước mắt tuôn rơi giống như tôi.
Xin mời quý vị đọc qua và nghe tiếng hát này trên youtube.

Một anh chàng rất "quê" bước ra, run rẫy, mặt đỏ tía tai và thậm chí còn khóc vì ngượng, vì xấu hổ, vì lo lắng, vì hồi hộp. 
Anh ta thể hiện điều đó rất chân thành, thậm chí trước khi nghe anh ta hát, khán giả cảm thấy...thất vọng...
Đó là Christopher Maloney, 34 tuổi, ở thành phố Liverpool, 
Anh ta thú nhận để tham gia Xfactor 2012 "tôi đã mất 5 năm gom đủ lòng dũng cảm để tham gia cuộc thi này, tất cả những điều tôi muốn…bạn biết đấy..hát thôi.
Có người từng can ngăn tôi nói “ Đừng có làm, anh không có triển vọng đâu”. Tôi đã mất hết niềm tin, nó làm tôi luôn nghĩ rằng “ mình không có khả năng” vì thế tôi đã không ghi tên dự thi..."
Bà già Milan 74 tuổi, chồng chết, bạn hàng xóm của anh đã luôn động viên anh, cho anh tin vào khả năng của mình. Và đưa anh tới trường quay hôm nay.
Một vị Ban giám khảo hỏi:
-Ai đang tới với anh hôm nay?
Christopher trả lời:
-Bà Milan.
Vị Ban giám khảo lại hỏi:
-Điều đó có ý nghĩa như thế nào với anh đêm nay?
Christopher trả lời:
-Là tôi muốn hát chính bài hát tôi đã hát trong đám tang chồng bà ấy. Điều ấy rất có ý nghĩa với tôi để tưởng nhớ đến ông ấy...
Và khi anh chàng cất tiếng, cả khán phòng ồ vang sự thán phục, một giọng hát trời cho, giọng hát ấy lại được cất lên từ sự cháy khát được hát, được dâng hiến lời hát của mình cho người đã khuất, chất giọng chói sáng ấy và tâm thế của một chàng thanh niên hồn hậu, thật thà và đam mê ấy, cùng với tấm lòng yêu thương con người của anh đã đốn ngả toàn bộ Ban giám khảo và khán giả.
Anh vừa hát vừa khóc.
Khán giả vừa nghe vừa khóc.
Một anh thanh niên thiếu tự tin đã biến mất, chỉ còn quay cuồng trong âm nhạc, trong lời hát, buông nhả day dứt cháy khát trong từng lời ca của ca khúc
 
The Rose
"Song by Bette Midler"

Some say love it is a river
That drowns the tender reed
Some say love it is a razor
That leaves your soul to bleed
Some say love it is a hunger
An endless aching need
I say love it is a flower
And you it's only seed
It's the heart afraid of breaking
That never learns to dance
It's the dream afraid of waking
That never takes the chance
It's the one who won't be taken
Who cannot seem to give
And the soul afraid of dyin'
That never learns to live
When the night has been too lonely
And the road has been too long
And you think that love is only
For the lucky and the strong
Just remember in the winter
Far beneath the bitter snows
Lies the seed that with the sun's love
In the spring becomes the rose.

Bản dịch tiếng Việt
Hoa Hồng (The rose)

Người ta nói tình yêu là dòng sông xanh thẳm

Nhấn chìm đi đám sậy hoang yếu mềm
Người ta bảo tình yêu là con dao sắc nhọn
Làm tâm hồn em rỉ máu yêu thương
Người ta nói tình yêu là khao khát
Là cơn đau day dứt mãi không thôi
Riêng với anh, tình yêu là hoa thắm
Và em là hạt mầm duy nhất trong anh
Khi đêm đến thật cô độc biết bao
Khi con đường trở nên dài xa tắp
Khi em nghĩ tình yêu chỉ dành tặng
Cho những người may mắn và có quyết tâm
Hãy nhớ rằng trong giá lạnh mùa đông
Sâu thẳm trong cơn giá buốt tuyết phủ dày
Có hạt mầm đợi chờ tình yêu của nắng
Thành hoa hồng nở rộ giữa mùa xuân.

Hãy nghe Ban giám khảo hỏi sau khi anh chàng hát xong với sự ngưỡng mộ tuyệt vời của khán giả:
-34 tuổi …Làm sao anh có thể giấu giọng hát đó cho tới tận bây giờ chứ? 
-Tôi chưa từng thể hiện con người thật của mình bao giờ, hôm nay tôi phải cố hết sức bộc lộ nó ra
-Anh không tin vào bản thân mình sao? Anh không nhận ra sự đam mê của mình mỗi khi  hát sao?
-Mọi người bảo tôi là “đừng, anh đừng thể hiện nó ra, anh sẽ bẽ mặt đấy”
-Anh đã trình diễn tối nay không một ai phản ứng như thế cả, không một ai cả
Tôi cũng khóc theo anh.

Nhưng cái chính ở đây là, hãy xem và học lấy cách đối xử văn minh của Ban giám khảo, từng câu hỏi một, từng sự khuyến khích, rất chân thành, rất người, không phải cái kiểu đối đáp, kiểu đùa cợt rất kịch tính của mấy anh mấy chị ngồi ghế ban giám khảo của CH XHCN VN đâu.
Và anh chàng Christopher Maloney bước ra từ đời sống, dung dị, chân thật thế thôi, không phải làm theo kịch bản chiêu trò như ở vài chương trình trên truyền hình VN hiện đang khiến khán giả phẫn nộ, như cái thằng uống nhầm acid chẳng hạn.
Chỉ một điều đơn giản thôi để có một chương trình hút hồn hút vía khán giả thực sự, thì bản thân chương trình đó phải mang đầy tính nhân bản , chân thật, giản dị, mặn mà, đừng diễn, đừng uốn éo, đừng giả vờ chơi màn đóng kịch.
Hãy như thế đi, khán giả sẽ say đắm.

Cả trường quay cũng phải "Té ngửa" khi biết thí sinh là ai... -  
( Theo Nguyễn Q. Vinh SG VN)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét