Xin chia sẻ cùng quý vị một bài thơ mới viết xong, bài thơ này tôi viết về giọt nước mắt, trong cuộc sống bình thường không phải lúc nào cũng có tiếng cười, đôi khi chúng ta cũng cần những giọt nước mắt tuôn rơi, đó chính là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc. Như một người bạn đã nhận xét về bài thơ này.
Hình như tôi có một thóí quen, nếu trong một tuần mà không viết một bài thơ nào đó thì tự nhiên thấy thiếu, như bị mất đi một điều gì đó, thật lãng phí thời gian.
"Bài thơ Anh hay qua ... Đằng sau Những giọt lệ rơi nhưng sao ta chẳng thấy buồn , mà chỉ để lại một khoảng trống vắng trong lòng ... Mênh mang nơi cõi vắng , lòng ai đã để ngỏ cho thêm chút xôn xao .." Ng. H
Hình như tôi có một thóí quen, nếu trong một tuần mà không viết một bài thơ nào đó thì tự nhiên thấy thiếu, như bị mất đi một điều gì đó, thật lãng phí thời gian.
Hôm nay tình cờ nghe một bài hát trong album của nhạc sĩ Diệu Hương, có một bài hát không nhớ tựa đề, nhưng còn nhớ lời bài hát (Nếu dòng lệ buồn không rơi, cơn đau tàn phá kiếp người) tự nhiện cảm thấy lời bài hát này mang một ý tưởng hay, nó chạm đến nỗi đau của thân phận làm người, ai mà chả có lúc lệ rơi, khóc thương một điều gì đó, nhưng cũng thật buồn khi nỗi đau không thể thoát ra từ những giọt nước mắt, chính nỗi đau này sẽ tàn phá kiếp người.
Chỉ có dòng nước mắt mới cuốn trôi đi tất cả cơn đau, làm tâm hồn vơi đi nỗi buồn.
Từ ý tưởng này tôi đã viết thành bài thơ lục bát. (Giọt nước mắt)
Nghe Trời Đất kể truyện thơ
Tiếng thiên thu rụng ngẩn ngơ đời mình.
Tiếng thiên thu rụng ngẩn ngơ đời mình.
Nghe em nói về cuộc tình
Nguồn cơn trong cõi phù sinh phận người.
Nguồn cơn trong cõi phù sinh phận người.
Nếu giọt nước mắt không rơi
Cơn đau thân phận rối bời lo âu
Nếu giọt nước mắt nhiệm màu
Thì xin xoá hết cội sầu riêng mang.
Mùa thu lá cũng nhuộm vàng
Cuốn rơi theo gió nhẹ nhàng bay đi
Đêm buồn chợt đến đôi khi
Rủ thêm tình muộn ôm ghì cơn đau.
Cắn môi mím lại mai sau
Trời như trắng rụng hoa cau trước nhà
Tiếng chuông cổ tự vỡ òa
Đêm tâm thức trắng xoá nhòa trong mơ.
Nghe Trời Đất kể truyện thơ
Tiếng thiên thu rụng ngẩn ngơ đời mình
Nghe em nói về cuộc tình
Nguồn cơn trong cõi phù sinh phận người.
Thì xin nước mắt tuôn rơi
Cho tâm gan nhẹ vơi đi nỗi buồn.
Ngày mai xa cội nhớ nguồn
Khóc cho vơi hết điên cuồng nhớ thương.
Thấy trong lá rụng vô thường
Tan theo dấu bụi dặm trường trái ngang
Em về nước mắt hỏi han
Nấc lên tiếng khóc chứa chan ân tình.
Cho dòng lệ buốt đời mình
Cuốn trôi đi hết hành trình cơn đau
Mùa thu lá cũng thay màu
Theo vòng Nhật Nguyệt bên nhau đêm ngày.
Aet Lê Tuấn
Feb 04, 2015
Feb 04, 2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét