Ngày Tết sưu tầm một vài bài thơ của nhiều tác giả về các loài hoa. Một số hình ảnh về các loài hoa thật đẹp và lạ lùng nhất. Tất cả những bài thơ và hình ảnh các loài hoa, tôi đã sưu tấm trên hệ thống Google Search.
Chỉ riêng hai bài thơ chia sẻ phần cuối là thơ của Lê Tuấn.
Cuộc sống thi ca, chia sẻ một niềm vui ngắm hoa và đọc thơ ngày Tết Giáp Thìn 2024.
Ngày Tết Giáp Thìn 2024
Chúc Mừng Năm Mới
Lê Tuấn
Mùa hoa phượng
(Sưu tầm)
Bởi nắng quá - cánh phượng bừng thắp lửa.
Tiếng ve sầu, rộn rã gọi mùa thi.
Trống tan trường, ngập ngừng buổi chia ly
Tà áo trắng - cánh phượng hồng lã chã.
Tuổi học trò hồn nhiên và rất lạ.
Chẳng có gì cũng cười thật giòn tan.
Đêm về mơ - quyển sách mở sang trang.
Cánh phượng hồng trao nhau niềm mơ ước.
Hè lại về, vẫn như bao hè trước.
Bước chân nào – thoáng hồn bỗng như say.
Cơn gió đùa, thưa thớt cánh hoa bay.
Lời ước hẹn, đắp đầy miền ký ức.
Lời thư xưa vẫn còn nguyên màu mực.
Kẻ tình si còn đứng đợi chờ ai?
Tiếng ve kêu hay là tiếng thở dài.
Cành phượng vĩ đỏ hoe niềm nhung nhớ.
Lại một mùa hoa phượng
(Sưu tầm)
Hoa phượng nở, nhớ ngày xưa đi học,
Thời gian nhanh, phút chốc đã già rồi.
Cánh diều ai bay lơ lửng lưng trời,
Như nhắc nhớ, một thời còn thơ bé.
Như nhắc nhở, một thời còn trai trẻ.
Những chiều hè, ngạo nghễ trên lưng trâu
Quên làm sao, hôn bạn gái lần đầu
Giờ nhớ lại, đôi môi còn ngọt mãi
Nhớ không em, mùa phượng cuối chia tay,
Hoa phượng ơi, có hay ta tiễn biệt,
Mà phượng buồn, da diết đứng chờ mong.
Mùa phượng ấy ta ngóng trông từ đó.
Mãi hôm nay, năm mươi mùa phượng nở,
Sân trường xưa, nhuộm đỏ sắc màu hoa…
Hương Sen
Tác giả: Phùng Hữu Nhâm
Chớm hè làn gió mát lành
Hồ sen trong vắt cho anh say tình
Em khoe nụ sen của mình
Ánh xuân sắc thắm lung linh trời chiều
Nụ cười duyên dáng đáng yêu
Em đem bao ý mọi điều cho ai
Rung rinh nụ sen nhớ hoài
Muốn tình hương ấy tương lai cho đời
Có nhau cùng hưởng niềm vui
Hương sen ấm áp nụ cười yêu thương
Chông gai trên mọi nẻo đường
Có tình sen quý bên hương tình người
Nụ sen xinh lắm em ơi!
Ước ao có được đâu rời xa nhau
Gió đưa hương sen ngọt ngào
Trong ngàn nỗi nhớ dạt dào mến yêu.
Sen và em
(Phan Thúc Định)
Thu đã về đậu kín những hàng cây
Nhuốm vàng au lên từng chiếc lá
Hạ trốn biệt sau tháng ngày hối hả
Đổ mồ hôi in sóng muối lưng người!
Những đầm sen rệu rã lặng bên trời
Vẫn nuối tiếc cái xuân thì chưa thỏa
Bông sen cuối mùa cô đơn buồn bã
Đâu biết mình đang cứu cả mùa đi!
Cô láng giềng trốn mẹ đón bình minh
Mượn sương sớm che lấp mình trước nắng
Tiếc sen hồng thổn thức lòng...mắt ngấn
Khói mặt hồ chờm mướt má hồng tươi!
Không còn thấy cô đơn bông sen hé môi cười
Gương lóng lánh soi khuôn hình thiếu nữ
Môi em tươi quyện vào sen nóng hổi
Nắng vén sương ảo ảnh cả khung trời.
Hoa Hồng
Về đây ngắm cảnh hoa hồng
Mà nghe kỷ niệm bềnh bồng xa khơi
Ngày xưa sương ướt đầy vơi
Là ta chung bóng dạo chơi sân cù
Trăng mùng mười buổi cuối thu
Hạt mưa rả rích như ru xót lòng
Vài cô thôn nữ thong dong
Lang thang trên phố trăng đông đợi chờ
Kể từ ngày ấy đến giờ
Hoa hồng vẫn mãi đợi chờ khách thăm
Cách xa rồi,mấy mươi năm
Kìa hồ Than Thở vẫn nằm ngủ yên
Prenn đón khách mọi miền
Gốc hoa hồng ấy thiêng liêng hững hờ
Nay về tìm lại người mơ
Đường xưa lối cũ câu thơ soi buồn
Thẫn thờ nhìn ánh chiều buông…
Cánh hồng phai
Đóa hoa ấy đẹp tươi biết mấy
Em rụt rè mang tới cho tôi
Tôi thảng thốt con tim non dại
Đã tưởng đâu sứ giả của mộng đời.
Tôi vội đón lấy hoa và bất giác
Vừa chạm vào đã thấy buốt nơi tay
Tôi trẻ quá làm sao biết được
Rằng cánh hoa phủ kín đầy gai?
Sao em nỡ mang về bông hoa đẹp
Lại có gai làm xước cả tay rồi?
Hoa rực rỡ mà gai như kim sắc
Đã hóa dằm nhói buốt em ơi!
Hoa em hái giữa cánh đồng rộng rãi
Nhưng hoa này em hái chẳng vô tình
Rất có thể em chưa hết biết tới
Những hoa nào gây nên nỗi đau anh.
Hoa bỉ ngạn
(Nguyễn Thuyền)
Lung linh Bỉ Ngạn ...mọc khắp đường
Đỏ thắm hai bờ... nhuộm nhớ thương
Lặng lẽ ru bài... ca trước gió
Bơ vơ hát khúc... nhạc sau vườn
Người qua để lại ....bao cay đắng
Kẻ đến mang theo.... Những sầu vương
Vạn kiếp chia lìa ...hoa chẳng lá
Duyên trời định sẵn ...cách ngàn phương.
Truyền thuyết hoa bỉ ngạn
(Phan Công Phúc)
Tịch trần truyền thuyết yêu tinh
Loài hoa Bỉ Ngạn, chuyện tình đau thương
Xưa kia hoa ngự trong vườn
Thần sai hai vị làm phương gác hầu.
***
Nàng là trinh nữ Mạn Châu
Chàng là quân tử đa sầu Sa Hoa.
Yêu nhau... mắc lệnh hải hà:
Gần nhau... tình phải cách xa nghìn trùng
***
Duyên tình mãnh liệt nhớ nhung
Một hôm cãi lệnh không tuân luật trời.
Thần bèn trách tội hai người
Làm thân Bỉ Ngạn suốt đời lỡ duyên.
***
Nại Hà bắt nhịp Vong Xuyên
Hoa thơm mọc ở Hoàng Tuyền tịch liêu.
Tương tư lãng đãng sương chiều
Bao nhiêu hoa nở, bấy nhiêu hương tình!.
***
Nghẹn ngào lệ đẫm mi xinh
Khóc thương phận kiếp, mối tình ly tan.
Ngàn năm nở... ngàn năm tàn!
Lá-Hoa lỡ chuyến, trái ngang ngược đò.
***
Lá tàn... cây lại nở hoa
Hoa tàn lá mọc... lệ nhòa bơ vơ.
Vong Xuyên huyết nhuộm đôi bờ
Ngàn năm vạn kiếp, bao giờ gặp nhau?!.
***
Thương loài Bỉ Ngạn thanh tao
Tim yêu rực đỏ, ngạt ngào hương bay.
Nhụy xoè như những cánh tay
Níu tình vô vọng... mong ngày nên duyên!
Hoa lan
Hoa Lan trông thật dịu dàng
Thanh tao, mềm mại, nhẹ nhàng hương thơm
Người phong nhã, khách văn chương
Thảy đều ưa thích muốn trồng hoa Lan !
Ngắm hoa, lòng thấy nhẹ nhàng
Ngàn câu thơ vụt tuôn tràn ngón tay
Hoa Lan ơi, đẹp lắm thay
Nở lâu cho khách thơ say ngắm nhìn .
Hương hoa dìu dịu êm đềm
Chẳng ngào ngạt quá mau chìm sắc hương
Hoa Lan ơi, ta vấn vương
Sao hoa không nói, để buồn lòng ta !
Hoa Lan như biết hát ca
Hẳn giòng suối nhạc thiết tha, tuyệt vời !
Hoa Lan ơi, hoa Lan ơi
Sao Hoa chỉ biết mỉm cười ghẹo ta !
Bạch lan
Bạch Lan thanh nhã, mảnh mai
Ôn nhu như thủy đắm say lòng người
Mặt hoa luôn nụ cười tươi
Lòng Hoa ai biết đang vui hay buồn ?
Vườn xuân dìu dịu đưa hương
Một đàn bướm trắng vấn vương bên mình
Người phong nhã, khách đa tình
Có ai không thích, không nhìn ngắm hoa
Dịu dàng, dài các, kiêu sa
Nhưng ai mà biết lòng Hoa nghĩ gì !
Mùa Hoa Loa Kèn
(Ngô Quân Miện)
Bàn tay trắng muốt em cầm
Một cành hoa nối mùa xuân – mùa hè
Mưa phùn vừa dứt, tiếng ve
Cháy ran lên giữa trừa nhòe bóng cây
***
Em đi, áo mỏng phô bày
Da thơm dịu thoáng giữa ngày dịu xanh
Mùa hoa đi vụt qua nhanh
Mùi hoa chưa kịp cho anh được cầm.
Loài hoa gọi hè
Thơ: Vũ Dung
Loa kèn bông trắng gọi hè
Gợi bao kỷ niệm ùa về bên em
Nắng vàng lấp ló bên rèm
Gọi làn gió nhẹ tới xem hoa cười
Loài hoa trong trắng rạng ngời
Tựa như cô gái xuân thời ấp e
Thanh tao thơm ngát mùa hè
Tháng tư anh kể em nghe chuyện tình
Có cô gái trẻ tươi xinh
Một lòng khắc dạ trung trinh đợi chờ
Tình nàng đẹp tựa trang thơ
Loa kèn thơm ngát mộng mơ ngọt ngào
Tháng tư dịu ngọt anh trao
Lời yêu nhớ mãi ngày nào bên anh
Ngập tràn sắc trắng mong manh
Hoa lưu kỷ niệm trong lành mùa yêu
Tháng tư sáng trắng sắc chiều
Lần đầu làm mẹ tình yêu thiên thần
Tháng tư chở nắng về gần
Ngây thơ bên mẹ con cần chở che.
Yêu một loài hoa dại
Ngọc Vạn Nguyễn
Có một loài hoa dại
Mọc ở ngay bên đường
Quyến luyến người qua lại
Khép nép hiền dễ thương
Hoa không màng khoe sắc
Cũng không thèm bán hương
Biết phận mình trầm mặc
Lặng lẽ đứng bên đường
Cứ như người con gái
Chờ đợi hoài người thương
Nhìn người người qua lại
Thấy lòng mình vấn vương
Tủi mình không hương sắc
Sợ giải dầm gió sương
Cơn gió nồm xào xạc
Lay mình thật dễ thương.
tôi yêu một loài hoa - nhưng hoa nào chẳng biết
Nguyên bản tiếng Đức
Ich lieb eine Blume, doch weiß ich nicht welche
Ich lieb eine Blume, doch weiß ich nicht welche;
Das macht mir Schmerz.
Ich schau in alle Blumenkelche,
Und such ein Herz
Es duften die Blumen im Abendscheine,
Die Nachtigall schlägt.
Ich such ein Herz, so schön wie das meine,
So schön bewegt.
Die Nachtigall schlägt, und ich verstehe
Den süßen Gesang;
Uns beiden ist so bang und wehe,
So weh und bang.
Heinrich Heine
Bản dịch
Quang Chiến
Tôi yêu một bông hoa,
Nhưng hoa nào chẳng biết -
Nên lòng đau khôn xiết,
Tôi nhìn muôn đài hoa
Tìm trái tim thân thiết.
Trong ánh nắng chiều vàng
Hoa toả hương thơm ngát,
Hoạ mi lên tiếng hát,
Tôi vẫn tìm không ngơi,
Trái tim giống tim tôi.
Hoạ mi ca thánh thót,
Dịu ngọt biết nhường bao,
Tôi bỗng hiểu vì sao
Cả hai cùng bối rối,
Lo sợ và đớn đau.
Hình ảnh nhũng bông hoa rất lạ
Sưu tầm
Mùa Hoa Cải Vàng
Rồi một mùa hoa cải vàng trở lại
Xin trả cho em mùa thu ngày cũ
Trả lại em ngọn đồi xưa gió hú
Vang tiếng cười tươi thắm tuổi đôi mươi
Thung lũng hoa vàng đầm ấm tình người
Em quen tôi, quen cả màu hoa cải
Quen mùa thu nhuộm vàng áo hương xưa
Với bài tình thơ, ngôn ngữ đợi chờ.
Quen phố núi, thuở giao mùa nồng ấm
Đùa vui trên ngọn đồi hoa vàng nở
Theo lối mòn vết cũ dấu hoa xưa
Bên góc phố, chiều hoang vắng sương mù.
Dấu cỏ đồi hoang in vết chân ta
Hoài niệm xưa, tình như vừa đi qua
Đỉnh hoa vàng, chạy dài hun hút gió
Những dấu yêu còn mãi không phai nhoà.
Ánh mắt trao nhau duyên tình diễm lệ
Quá khứ đâu phải sẽ dễ quên đâu
Khi mùa thu chia lá đều cho nhau
Nỗi xót xa mang ký ức tình đầu.
Lê Tuấn
Loài Hoa Dại Bên Đường
Ta nhẹ bước một mình xuống phố
Bất chợt!
một bông hoa dại ẩn hiện ven đường
Hoa nở bên đường như đang cầu thực
Ta bước qua một bên
Sợ làm hoa tàn héo
Hoa lách qua nghiêng mình
nương theo ngọn gió
Lung Linh!
Lung Linh!
Cánh hoa dại vàng
Nhuộm nắng thu sang
Mà sao chạm vào tim ta huyền hoặc
Một nỗi buồn vừa đánh rơi
Em có nhặt được
Thì cho ta xin?
Nhưng có lẽ
Chỉ riêng hoa nhặt được
Phải cám ơn đời
Loài hoa khờ dại
Gợi lại trong ta
Bao điều che giấu
Cho đêm về thèm giấc ngủ trong mơ
Sáng sớm mai thức dậy
Thu lại vàng
thêm một chiếc lá rơi.
Xin lập lại lần nữa
Ta cám ơn đời!
Cám ơn loài hoa khờ dại
Gợi nhớ thêm biết bao điều hụt hẫng
Để ngôn từ lai láng chảy vào thơ
Lang thang một thời cùng khổ
Cho dòng mực thấm ướt lá thư xưa.
Cám ơn hoa đã vì ta nở
Ta muốn nâng đất cao hơn tí nữa
Và kéo mây trời xuống thấp cho gần
Nhìn tận mắt em
Loài hoa khờ dại
Trong hố thẳm nào đen tối?
Mà sao che dấu
Cả hồn ta.
Lê Tuấn
Viết cho mùa thu yêu thương
Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng
Cuộc Sống Thi ca
Chia sẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét