Tiếp nối những vần thơ tình lãng mạn. Xin chia sẻ cùng quý vị một bài thơ tôi mới viết, như một ngẫu hứng đến bất chợt vào một buổi sáng trời lành lạnh cuối năm. Viết để nhận ra sự hiện hữu, viết để nhận ra tâm hồn vẫn còn sức sống và (còn trẻ) mặc dù thân xác cũng đã về già, "một thực tế không đảo ngược". Xin gửi đến ACE để có thêm một chút sắc màu của thơ văn, toả sáng trong những tâm hồn yêu văn học và nghệ thuật.
Ngày Xưa Còn Lại
1
Ngày trước thơ tôi hời hợt quá
Ngôn từ vụng dại, rất ngây ngô
Em từ đâu đến hồn điên loạn
Dẫm nát thơ tôi đến dại khờ.
2
Ngày ấy ngây thơ chẳng biết gì
Một mình ôm trọn mối tình si
Trái tim khờ khạo đầy vết xước
Cho nỗi buồn vương, buổi chia ly.
3
Em đi để lại những tội tình
Từ đó tôi yêu trời cao xanh
Yêu đêm trăng sáng miền quê lạnh
Yêu lá thu vàng, phố vắng tanh.
4
Từ đó tôi yêu cả nỗi niềm
Bầu trời sao sáng lúc về đêm
Những cô con gái bên hàng xóm
Yêu lá, yêu hoa, rụng bên thềm.
5
Em đến, rồi đi không dám hẹn
Một lần gặp mặt giữa ngày xuân
Người ở nơi xa miền đất lạ
Người có chạnh lòng, chút bâng khuâng.
6
Bỗng đâu nỗi nhớ tràn trong tim
Đánh thức lòng tôi chuyện chúng mình
Cho tôi chép nốt dòng dư lệ
Thấm ướt bài thơ, khóc chút tình.
7
Đau gì một mảnh tình tan vỡ
Hoa đã tàn phai thân xác xơ
Tóc đã bạc màu sương tuyết trắng
Còn ai thương nhớ với đợi chờ.
8
Tôi viết bài thơ chuyện khi xưa
Vì đâu nỗi nhớ đến không ngờ
Cố quên đi nhé lòng câm nín
Sao lại thở than những dòng thơ.
9
Tôi sợ bài thơ tình viết lên
Có tiếng ai kia khóc một mình
Như tiếng phận người đang rên siết
Tan nát đời nhau những tội tình.
10
Tôi vẫn tin rằng có một người
Thiết tha nhớ lại tuổi đôi mươi
Ngày xưa gặp gỡ không duyên phận
Để nhớ, để yêu cũng một thời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét