Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2020

Nỗi Nhớ Không Tên

Nỗi nhớ không tên là một bài thơ viết theo trí tưởng tượng, khi ngồi buồn nghe một bản nhạc về tình yêu, trong không gian vào một buổi chiều mùa đông, bầu trời phủ mờ một lớp sương mù nhe nhẹ thoáng bay, tôi ngẫu hứng viết bài thơ này. Tôi viết để nhận ra mình đang hiện hữu, viết để dòng chảy của suy tư không bị cạn, và tôi đặt tên cho cảm xúc này là (Nỗi Nhớ Không Tên 

Mùa đông miền Bắc California. December 9, 2020
Lê Tuấn



Nỗi Nhớ Không Tên 


Gặp một lần để nỗi lòng vương vấn 
Tình một ngày cũng tràn mực trang thư 
Bối rối ngôn từ, lời thật, lời hư 
Cho nỗi nhớ, ngậm ngùi theo mộng ảo. 

Rượu đã uống sao hồn đau thấm lạnh 
Mảnh trăng đêm le lói suốt canh khuya 
Mùi son phấn, bỏ bùa chú yêu mê 
Khói âm ma, chạy quanh viền chăn gối. 

Ta muốn say để quên sầu lẻ bóng 
Mà uống hoài rượu chẳng thấm vào đâu 
Thấy em về như buổi đầu gặp nhau 
Môi rót mật, mắt em màu xanh biếc. 

Tình đã xa bay, không lời thương tiếc 
Chỉ còn ta luyến tiếc giấc mơ xưa 
Mùa đông trắng, chút lá đỏ lưa thưa 
Buồn chẳng ngắm, sương mù giăng nỗi nhớ. 


Lê Tuấn 
Người nghệ sĩ lang thang 
Viết bài thơ cho nỗi nhớ không tên. 
San Jose December 9, 2020




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét