Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2019

Ta về nghe nặng cơn đau

Tìm lại những vần thơ đã viết. Tôi xin chia sẻ cùng quý vị Văn Thi Hữu. Bài thơ (Ta về nghe nặng cơn đau) sở dĩ tôi lấy tựa đề hơi dài vì không muốn bị lầm lẫn với bài thơ (Ta Về) của nhà thơ Tô Thúy Yên. Ông cũng là người anh và người bạn tù chung một đội với tôi tại miền bắc VN. Năm 1983 sau 8 năm tù trở về nhà, tôi đã bị mất phương hướng khi đi giữa phố Sài Gòn, thành phố chở nên cũ kỹ như đang lên cơn sốt vì căn bệnh thế kỷ.  Trong thời gian này, đi đâu cũng nghe người ta bàn đến chuyện vượt biên, chính tôi cũng tìm đường vượt biên, nhưng không thoát, rồi bị bắt lại, đi tù thêm lần nữa, đây cũng là nỗi đau của một kiếp người, sống dưới chế độ bạo tàn cộng sản.
Trân trọng
Lê Tuấn
"người thơ xếp chữ, hay người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng"

image.png
(tấm hình cũ, người lính Thiếu Sinh Quân Lê Tuấn) 


         Ta về nghe nặng cơn đau

Ta về ngơ ngác trên đường phố
Đổi thay nhiều, mất dấu hôm nay
Phố thân quen bỗng thành xa lạ
Tám năm tù, cát bụi gió bay.

Ta về như dạng người thiên cổ
Từ rừng hoang, gặp lại cõi người
Hỏi sao không ngẩn ngơ mất hướng
Nghe tàn phai, nấc nghẹn tiếng đời.

Ta bật khóc nhìn đời thay đổi
Bước chân buồn, một bóng đơn côi
Tám năm rừng rú, tù biệt xứ
Tâm thức còn buồn chốn xa xôi.

Ta cúi mặt cõi lòng câm nín
Đời quanh đây nghe nặng lòng đau
Tám năm Sài Gòn như cơn sốt
Tìm tự do, thiên hạ rủ nhau.

Cuối phố lá me bay nỗi nhớ
Tám năm rồi gặp lại nơi đây
Em vội vã bước đi hướng khác
Cuộc tình tan theo gió mây bay.

Ta về như lá thu vàng úa
Nghe tiếng tàn phai vọng cuối mùa
Ai gọi ngoài kia, chiều phố vắng
Dừng chân nhìn lại ngọn gió lùa.

Chỉ còn lại đất trời câm nín
Một mình ta ôm chọn chia ly
Phù suy, phù thịnh, tình nhân thế
Đổi thay, vô thường,  mấy ai ghi.


Lịch sử có thêm trang cải tạo
Xin hãy viết thêm một chữ tù
Tám năm chết dấp nơi rừng rú
Thân phận còn đau nhói hận thù.

Ta về giữa phố người xa lạ
Nghe hồn nặng trĩu nỗi xót xa
Tám năm biệt xứ, ngày trở lại
Tàn tạ kiếp người trận phong ba.

Ta về, Mẹ mừng rơi nước mắt
Em thì ngơ ngác nhận không ra.
Đêm nay bếp ấm khơi thêm lửa
Chó ánh hồng lên sáng cả nhà.

Lê Tuấn
(Sau 8 năm tù trở về năm 1983)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét