Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2019

Chiều mưa Paris

Chiều mưa Paris
Anh đã đến dòng sông
Chiều mưa buồn Paris
Sông Seine như gợi nhớ
Bóng em người tình si.

Nụ hôn buồn tạm biệt
Nước mắt ướt đôi mi
Ôm em một lần cuối
Nỗi buồn ngày chia ly

Mắt nhìn nhau không nói
Tay trong tay ngẹn ngào 
Em cúi đầu lặng lẽ
Cuộc tình đã hư hao.

Bên em ngày chia ly 
Nỗi buồn sao gớm thế
Trời mưa rơi Paris
Không còn em tình si

Lê Tuấn

Viết cho người tình (Chưa bao giờ buồn thế) của nhà thơ Cung Trầm Tưởng. Khi tôi đến thăm Paris vào tháng 5. 2019, một ngày trời mưa gió lạnh, không gian bàng bạc của màu mây xám, gió lạnh mang theo những cơn mưa làm ướt át giăng mắc khắp nơi trong thành phố, tôi chợt nhớ đến âm vang của ca khúc (Lên xe tiễn em đi.. chưa bao giờ buồn thế.. Trời mùa đông Paris.) tôi đã viết bài thơ Chiều mưa Paris. Kính tặng nhà thơ Cung Trầm Tưởng, tôi đã có nhiều kỷ niệm với nhà thơ khi ông bị lưu đầy cùng chung một đội với tôi tại Hoàng Liên Sơn khỏang năm 1976 - 1979 (miền bắc VN), người cùng chung với tôi trong thời gian tù đầy có cả nhà thơ Đại Lãn " hiện sống tại San Jose".


























Búc ảnh này theo tôi có hai ý. Thứ nhất trong đầu người đàn ông luôn có hai người đàn bà, một là vợ và một là người tình. Ý thứ hai, người đàn bà luôn xem người đàn ông là chỗ dựa, hay là nơi dừng chân. Các bạn nghĩ thế nào.











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét