Thế rồi tôi chợt nhận ra cho đến bây giờ ta vẫn không có một mảnh đất một nơi chốn để nhớ để thương.
Dẫu biết rằng đời là cõi vô thường, ta đến với trần gian này như một người ở trọ rồi sẽ ra đi, nơi ở như là quán trọ bên đường, nhưng sao lòng mình vẫn trùng xuống vì vấn vương nơi cõi tạm.
khói lam chiều.
Dọn nhà
Nơi cư trú thiên hạ gọi là nhà
Căn chung cư thuê mướn của người ta
Hai phòng ngủ nhìn quanh thật nhỏ bé
Tối đi về sáng sớm lại đi ra.
Nơi cư trú thiên hạ gọi là nhà
Căn chung cư thuê mướn của người ta
Hai phòng ngủ nhìn quanh thật nhỏ bé
Tối đi về sáng sớm lại đi ra.
Dẫu biết rằng đời chỉ là cõi tạm
Nơi cư trú là quán trọ bên đường
Nhưng lòng ta vẫn bồn chốn day dứt
Cho kiếp người không nơi chốn để thương.
“Nhà tôi đây” câu nói thật êm đềm
Bên cửa sổ bóng chiều xuống nhẹ êm
Tiếng ai gọi ngoài hiên chiều tắt nắng
Thêm một ngày lặng lẽ buồn trong đêm.
Sáng mai thức giấc nhìn xem cảnh vật
Ánh bình minh sợi nắng chiếu xuyên cành
Tôi ngồi đó tách cà phê vị đắng
Nhìn trời cao mấy trắng lướt qua nhanh.
Nơi tôi ở, tên đường thật lãng mạn
“Rock Spring” tảng đá của mùa xuân
Đá ngây ngô cùng xuân vui hội ngộ
Sao tôi buồn, đời vẫn mãi gian truân.
Tôi viết bài thơ này với một nỗi buồn
Khi phải thay đổi nơi cư trú đã trở nên quen thuộc
Đi đến một nơi xa lạ chưa quen.
Lê Tuấn
Nhưng lòng ta vẫn bồn chốn day dứt
Cho kiếp người không nơi chốn để thương.
“Nhà tôi đây” câu nói thật êm đềm
Bên cửa sổ bóng chiều xuống nhẹ êm
Tiếng ai gọi ngoài hiên chiều tắt nắng
Thêm một ngày lặng lẽ buồn trong đêm.
Sáng mai thức giấc nhìn xem cảnh vật
Ánh bình minh sợi nắng chiếu xuyên cành
Tôi ngồi đó tách cà phê vị đắng
Nhìn trời cao mấy trắng lướt qua nhanh.
Nơi tôi ở, tên đường thật lãng mạn
“Rock Spring” tảng đá của mùa xuân
Đá ngây ngô cùng xuân vui hội ngộ
Sao tôi buồn, đời vẫn mãi gian truân.
Tôi viết bài thơ này với một nỗi buồn
Khi phải thay đổi nơi cư trú đã trở nên quen thuộc
Đi đến một nơi xa lạ chưa quen.
Lê Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét