Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Như cơn gió lốc


Năm 1979, vào mt ngày mùa đông mưa phùn gió bấc. Tôi nhận được một tìn thật buồn qua lá thư từ gia đình tôi ở Sài Gòn, trong thư cho biết tin, người bạn gái của tôi vừa gặp một tai nguy hiểm.Tin buồn này đến với tôi như một cơn gió lốc, nó xoáy mạnh vào tâm hồn tôi. (vào mùa đông thì không bao giờ có gió lốc, nhưng tôi đã nhân cách hóa tin buồn này thành cơn gió lốc giữa trời mùa đông). Để nói lên một tâm trạng đau buồn khi nhận tin người thân gặp họan nạn mà mình thì bất lực, chỉ còn lời than thở, như một ý nhạc, xa xăm nỗi nhớ tràn vào hồn tôi. Bài hát này tôi đã viết trong giai đọan tù đầy, khi tôi đang còn bị tù cải tạo tại trại 6, huyện Thanh Chương, Tỉnh Nghệ Tĩnh. Cho đến năm 1983 tôi mới được ra tù, trở về nhà, khi trở về nhà thì người bạn gái đã đi lấy chồng. Và lời hai của bài hát này tôi đã viết ( Người đã tìm lãng quên ). Tôi cũng không quên người thầy đầu tiên đã dậy tôi về nhạc lý. Đó là nhạc sĩ Trần ngọc Văn, anh là thiếu tá phục vụ tại phòng năm, sư đoàn 5 bộ binh, trong thời gian anh em chúng tôi ở cùng trại 6, và chung một đội đập đá, đội lò vôi, công việc chính của chúng tôi là khai thác đá vôi, đem về lò nung thành vôi trắng, đây là một công việc rất nặng nhọc. (cùng chung một đội, có nghĩa là bị nhốt chung một phòng) do đó chúng tôi có nhiều thời gian để chỉ dẫn cho nhau. Chính anh cũng đã giúp tôi hoàn tất bài hát này. Tôi rất cám ơn anh Văn, nhờ anh mà sau này tôi đã biết về nhạc lý. Một lần nữa xin cám ơn nhạc sĩ Trần ngọc Văn.





































              Lời 1: Như cơn gió lốc                                               Lời 2: Người đã tìm lãng quên                                                                                                      
Tin bun tràn vào tim anh                                           Con đường nhạt nhòa mưa bay         
Như cơn gió lc gia tri mùa đông.                          Xa xăm nỗi nhớ tràn vào hồn tôi.
Gây bao đắng cay sầu lắng trong lòng                        Năm xưa tiễn đưa, em khóc bên thềm.
Cơn đau gầy mòn vì vắng bóng người yêu.                Chia ly nghìn trùng, lệ thấm ướt bờ môi.
Xa mờ nhận được tin em                                            Bao giờ trở về bên em
Hoa rơi bên gốc, lệ sầu trổ bông                                 Cho bao năm tháng đọa đầy mờ phai.
Trơ vơ gió bay, vàng úa thu về.                                  Cho bao xót xa sầu lắng trong lòng
Sót sa cuộc tình                                                           Nhớ mong ngày về
Tìm đến ngàn nhớ thương.                                         Tìm đến người nhớ thương.

Cuộc đời vần xoay                                                      Nhìn về dòng sông
Thời gian buông tiếng tơ vương.                                Bờ xa sóng vỗ mênh mông.
Xa vắng bao năm                                                        Bến vắng thu qua
Buốt gía thân gầy đớn đau.                                         Còn đó con đò năm xưa.
Buồn theo năm tháng                                                  Người xưa còn nhớ
Sót thương hoa khóc bên trời                                     Dấu chân trên bãi cát mềm
Đau buốt trong tim,                                                    Ta đã yêu nhau
Tình yêu càng thêm thấm sâu.                                    Dòng sông là nhân chứng xưa.
Thu về lệ nhòa trên mi                                                Bây giờ tìm về bên em
Mưa rơi gió cuốn, giọt tình sầu vương.                      Con sông bến cũ không còn người xưa.
Yêu nhau gối chăn, còn thắm son hồng.                     Mưa giăng khắp nơi tình đã tan rồi.
Lói xưa hẹn hò                                                            Bao năm đợi chờ
Tìm đến người mến yêu ./.                                          Người đã tìm lãng quên ./.


 Ca khúc này tôi đã viết vào mùa đông năm 1979, khi còn đang bị tù đầy tại trại 6 huyện Thanh Chương Tỉnh Nghệ Tĩnh, thuộc miền trung bắc Việt.
Lê Tuấn








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét