Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2020

Nhìn Lại Trời Thu - Bến Vắng - Từ Thu - Thơ Hoạ Phương Hoa - Minh Thuý - Lê Tuấn

 Buổi sáng thức dậy sớm, pha ly cafe  nóng cầm trên tay, nhìn ra bầu trời mờ sáng, lãng đãng những vạt sương bay. Tôi chợt có một cảm xúc và viết một bài thơ với tựa đề (Nhìn Lại Trời Thu) viết cho vui, viết để nhận ra mình đang hiện hữu. Xin gửi đến quý vị yêu thích văn thơ. Đặc biệt xin gửi đến Nhị Vị Nữ Sĩ Phương Hoa và Minh Thuý, biết đâu có thêm những vần thơ (Thi Hoạ). Chúc quý vị mùa Lễ Tạ Ơn, tràn đầy niềm vui và bình an

Trân trọng
Lê Tuấn

Nhìn Lại Trời Thu

 

Nhìn lại trời thu, sương khói mây

Hàng cây lá rụng gió thu bay

Em về sương trắng vương tà áo

Chiếm cả hồn thơ, em có hay.

 

Thu ấy, em về gặp gỡ ai?

Tôi nghĩ thời gian đã rất dài

Xa thẳm đường chiều bao gió bụi

Về đây thăm lại những tàn phai.

 

Thế sự đổi dời khô nước mắt

Niềm riêng xin gửi viết trong thơ

Nghìn trùng xa vắng ngày ly biệt

Ôm nỗi sầu riêng không bến bờ.

 

Xa lắm, mà sao vẫn nhớ nhau

Buồn cho số phận, bước qua cầu

Người đi, kẻ ở, hồn chia nửa

Nhớ thương còn lại, bạc mái đầu.

 

Lê Tuấn

Cảm xúc bất chợt đến vào cuối thu.

November 25, 2020



BẾN VẮNG

(Kính hoạ bài Nhìn Lại Trời Thu của thầy Lê Tuấn)


Nhạt ánh thu vàng nhạt bóng mây

Lá sầu rơi rụng gió đùa bay

Bóng chiều loang loáng vờn trên tóc

Em hớp hồn anh vẫn chẳng hay


Thu sắp tàn rồi đâu dáng ai

Bao nhiêu thương nhớ ngập đêm dài

Luyến lưu tình ấy sầu man mác

Dấu cũ đường về vết khó phai


Vận nước điêu linh nhoà lệ mắt

Xa rồi biền biệt vẻ ngây thơ

Giờ đây xứ lạ lòng hiu hắt

Nhìn suốt đại dương chẳng thấy bờ


Nhớ lắm những ngày xa cách nhau

Buồng tim rướm máu tiển sang cầu 

Tàu xa bến vắng hồn hoang dại

Chờ đợi người đi đến bạc đầu 


Phương Hoa - NOV 25th 2020



Từ Thu 

Én Nhạn tung trời lượn áng mây 
Cây đà trụi lá gió vờn bay
Làn sương trắng phủ thêm niềm nhớ 
Em ở phương nào có biết hay 

Ngớ ngẩn khung chiều nghĩ đến ai
Mình tôi bóng đổ bước đường dài 
Thành xưa dáng ngọc còn tha thướt 
Nhặt lá thu vàng sắc nhạt phai

Ảo ảnh cao vời say ký ức 
Gom tình khỏa bút viết vần thơ 
Say trăng kết gió ru hoài mộng 
Dẫu biết thuyền mơ chẳng đến bờ 

Chốn đó nơi này cách biệt nhau
Nhiều khi lẩn thẩn đứng bên cầu 
Trầm ngâm lạc lõng quanh người lạ
Dẫu tóc sương pha điểm mái đầu.
 
 Minh Thuý Thành Nội 
Tháng 11/25/2020





Thứ Ba, 24 tháng 11, 2020

Tuý Bút: Đến Thăm Bích Câu

 Tuỳ Bút: Đến Thăm Bích Câu

Lê Tuấn.

Trong năm 2014. Có một lần tôi về thăm VN đúng vào dịp tết, tôi đã ra thăm Hà Nội. Tôi đi lang thang thăm viếng 36 phố phường Hà Nội xưa và Hà Nội hôm nay. Tôi đến phố Nguyễn Khuyến thuộc Phường Văn Miếu, Hà Nội, nơi đây có ngôi chùa Ngọc Hồ. Tôi đã quên mất câu chuyện tình Bích Câu Kỳ Ngộ. nơi Tú Uyên gặp tiên nữ ở chùa Ngọc Hồ. 

Câu chuyện về chàng thư sinh Tú Uyên, tình cờ nhặt được một chiếc "lá hồng" có đề một bài thơ. Chàng định họa lại bài thơ này, thì chợt nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt đẹp đang đứng trước cửa tam quan, liền đi theo, nhưng đi đến đình Quảng Văn thì thiếu nữ bỗng biến mất. Về nhà, chàng ngày đêm tưởng nhớ người đẹp đến sinh bệnh. Để từ đó chuyện tình Bích câu Kỳ Ngộ bắt đầu.

Thánh phố Hà Nội là một thành phố cổ xưa, bước ra khỏi nhà là đụng đầu với lịch sử của “Thăng Long Thành Hoài Cổ” từ khi Vua Lý Thái Tổ (tức Lý Công Uẩn) cho di dời cố đô Hoa Lư về Thành Thăng Long, rồi từ đó đổi tên thành Hà Nội.

Ngày Tết đến trên những gánh hàng rong bán trái cây của các cô gái từ quê đem lên, những thúng cam Bố Hạ vỏ ửng vàng như tà áo công nương, rồi từ phố Huế mùi bánh chưng phảng phất bay trong không gian, những chiếc bánh chưng vuông vắn, gói gọn trong nếp lá xanh tươi. Những gánh hang hoa bày bán trên vệ đường dọc theo các khu phố, những cành hoa đào, màu hồng tươi, đẹp như những thiếu nữ mới lớn, nhẹ nhàng bước đi trong tà áo thướt tha bay trong gió xuân. Dư ảnh của lớp người xưa, những danh sĩ vẫn ẩn hiện trong không gian bàng bạc còn thơm mùi trầm hương cố nhân.

Một hoài niệm xưa, lãng đãng với Thi nhân Nguyễn Du qua Truyện Kiều, Thuý Kiều phải trôi nổi, tan nát đời hoa, trong suốt 15 lăm năm trong lầu xanh. Bóng dáng của của người Chinh Phụ, sống cô đơn tủi hờn, và độc thoại trong Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn, với tài năng của Nũ Sĩ Đoàn Thị Điểm.

Rồi người cung nữ khi xưa, tủi hờn, cô đơn trong cung cấm, ngồi độc thoại với ngọn đèn dầu le lói, đã làm rung động tâm hồn thi nhân Nguyễn Gia Thiều phải viết lên bản tình ca bất hủ (Cung Oán Ngâm Khúc). Còn những cô lái đò trên sông Hồng, đã làm vương vấn bao thi nhân. Không đâu xa ngay tại Hồ Tây, Huyện Nghi Tàm hình bóng của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vẫn còn đó, Xuân Hương Nghi Đình Quán vẫn còn thoang thoảng mùi rượu đào và văng vẳng những câu thơ gợi tình.

Dường như Hà Nội vẫn còn để lại trong một góc khuất nào đó, để cô đọng lại hương xưa, cho những hương hồn cổ nhân một nơi chốn trú ngụ, ẩn hiện trong làn sương mù, trong đám mây khi tan mất khi tụ lại và không bao giờ mất đi cái nét văn nhân cổ xưa của Hà Nội

Ngày cuối năm tôi ghé thăm Bích Câu, như lạc vào giấc mơ của người xưa, tuy chẳng được như Từ Thức lạc vào cõi Thiên Thai, hay chàng thư sinh Tú Uyên gặp Giáng Kiều, rồi nên duyên vợ chồng. Tôi đi lạc vào tâm tưởng của chính mình và lang thang với nàng thơ trong một ngày Xuân đến thăm Hà Nội. Tôi viết vân thơ lục bát gửi tặng đôi uyên ương trong câu chuyện Bích Câu Kỳ ngộ.


        Cảm Tác. Bích Câu Kỳ Ngộ 

Thơ Lê Tuấn

Chùa Ngọc Hồ lá thư bay 
Bài thơ chép vội trải bày tình riêng 
Nhờ cơn gió nhẹ đưa duyên 
Rơi vào tay nải Tú Uyên là chàng. 

Lá hồng gió nhẹ bay sang 
Mở xem thơ ý, mơ màng như say 
Hữu duyên thiên lý ai hay 
Sinh vừa tựa liễu chau mày nhìn quanh.

Thần tiên trước cổng tam quan 
Theo sau thấp thoáng nữ hoàn nhởn nhơ 
Ngập hồn đôi mắt người thơ 
Hoa đào phong nhuỵ ỡm ờ vấn vương. 

Cửa không chứa mấy đoạn trường 
Đã gần bể sắc khôn lường hư hao 
Kỳ duyên nỡ hẹp hòi sao 
Tiên duyên xin vái trời cao tâm thành. 

Bóng trăng chênh chếch trên cành 
Ơn trời đã tỏ ngọn ngành tình chung 
Giáng Kiều không chút ngại ngùng 
Bích Câu Kỳ Ngộ trùng phùng trao duyên. 


Lê Tuấn 
Cảm tác câu chuyện Bích Câu Kỳ Ngộ.

 


Mùa Đông Và Nỗi Nhớ - Hy Vọng - Phố Vẫn Hoang Vu. Thơ Phương Hoa - Minh Thuý - Lê Tuấn

Buổi chiều mùa đông trời khá lạnh, nhìn ra đường phố vắng lặng. Mùa dịch Covid 19 đang lan rộng. Tôi thả lòng mình đi lang thang vào hồn thơ, ngẫu hứng viết bài thơ (Mùa Đông và Nỗi nhớ) viết cho đỡ buồn chán. Xin chia sẻ cùng ACE.
Chúc Vui và Bình An.
Lê Tuấn

Mùa Đông Và Nỗi Nhớ

Gió lạnh sương mờ đường phố vắng
Thung lũng hoa vàng, Bắc Cali
Cách biệt bao ngày mùa dịch bệnh
Chiều nay không thấy bóng em đi.

Xa vắng lâu rồi tôi nhớ thương
Dáng em mang nỗi buồn Tây phương
Đôi mắt em, vùng trời thương nhớ
Tình đã bao giờ thôi vấn vương.

Gió buốt chiều đông lạnh tím người
Nỗi buồn đau nhói, lòng đơn côi
Sương lạnh phủ mờ che bóng núi
Buồn lắm chiều nay những mảnh đời.

Tôi viết vần thơ, trong nỗi nhớ
Gửi về em cảm nghĩ riêng mình
Tình là suối chảy dòng vô hạn
Tràn ngập chân tình, cõi nhân sinh.

Lê Tuấn
Viết theo cảm nghĩ trong những ngày cuối năm
Mùa dịch Covid 19 đang lan rộng,
California trong tình trạng giới nghiêm.
November 23, 20



HY VỌNG
(Kính họa bài Mùa Đông Và Nỗi Nhớ của thầy Lê Tuấn)

Trời đông tiết lạnh vườn thanh vắng
Dạ héo gan sầu cảnh biệt ly
Cấm cửa bao trăng lòng chợt đắng 
Nhớ ngày ngồi ngắm kẻ ra đi.

Dẫu cách xa rồi vẫn luyến thương
Người giờ lưu lạc đến muôn phương
Ngồi đây dạ héo đong sầu nhớ
Để đến đêm về mắt lệ vương.

Gió thổi lung linh ngỡ bóng người 
Đau buồn chèn kín ngập hồn côi
Ánh trăng dần lặn sau triền núi
Như dấu giùm ai bóng cuộc đời.

Lòng dạt dào đau thêm buốt nhớ
Biết ai san sẻ chuyện đôi mình 
Suối nguồn sóng dậy bao trăn trở
Tình vẫn chờ giây phút phục sinh.

Phương Hoa -NOV 23rd 2020


Phố Vẫn Hoang Vu

"kính góp họa theo bài xướng của Thầy Lê Tuấn"


Lẩn thẩn lang thang tìm lối vắng 
Dâng về ký ức cuộc chia ly 
Em từ dạo ấy còn lưu luyến 
Lặng lẽ nơi nầy lủi thủi đi. 

Nỗi nhớ quay cuồng đắm biển thương
Khơi lòng buốt nhói chốn tha phương 
Đường chiều bóng ngã âm thầm bước 
Lá rụng thu tàn nỗi tiếc vương.

Lạnh lẽo mùa đông phố vắng người 
Chim đàn lượn cánh cuối trời côi
Mây pha sắc xám buồn hiu hắt 
Nẻo phận đìu hiu rẽ cuộc đời. 

Mắt vẩn vơ nhìn cây trụi lá 
Hồn say giấc mộng chuyện đôi mình 
Cung sầu lãng đãng bay hoà gió 
Nhịp thở vô thường cõi diệt sinh.
 
Minh Thuý Thành Nội
Tháng 11/23/2020

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2020

Em Đến Thăm Tôi - Tim Yêu - Bóng Quê Hương - Dáng Kiều (Thơ Hoạ) Lê Tuấn - Phương Hoa

Xin mời quý vị đọc những vần thơ viết cho tình yêu. Thêm một chút lãng mạn để thi vị hóa cuộc đời vốn dĩ đầy buồn chán. Xin cám ơn nữ sĩ Phương Hoa đã (Thi Họa) 2 bài thơ rất hay. San Jose November 20, 20.

Lê Tuấn



Em Đến Thăm Tôi

         

Em đến thăm tôi chiều nắng phai

Tình không nồng độ uống vẫn say

Nỗi đam mê đến từ đôi mắt

Êm ái làn da trên ngón tay.

 

Tóc thả buông dài gió nhẹ bay

Áo buông thả lỏng nút không cài

Làn da thơm ngát mùi son phấn

Quyến rũ vào nhau phút giây này.

 

Em dẫn đưa nhau, gối mộng nào

Giận hờn ngay cả giấc chiêm bao

Tơ hồng không buộc vào duyên sớm

Em sợ đêm về khóc trăng sao.

 

Xuân tình đôi má bỗng đỏ hây

Liếc mắt hờn ghen cong nét mày

Chiều qua má hồng ngây thơ quá

Hôm nay, hàng mi ướt sương đầy.

 

Thương nhau giữ trọn tình thương nhớ

Đừng để tình riêng quá hững hờ

Mắt ngại nhìn nhau khi gặp lại

Hương xưa kỷ niệm đã phai mờ.

 


Tế Luân

Người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng,

                                                  

 

TIM YÊU

(Kính họa bài Em Đến Thăm Em của thầy Lê Tuấn)


Trời chiều mây tím đã dần phai
Em đứng nhìn anh rộn đắm say 
Ngọc điểm lung linh hừng nét mặt 
Mượt mà nhân dáng ấm vòng tay 

Mái tóc đen tuyền gió thổi bay 
Áo khoe vàng cúc tóc hoa cài 
Tay ngà hiền dịu nhành lan vuốt 
Cứ ngỡ tiên nga hạ chốn này 

Hãy đến gần anh tí nữa nào! 
Tình đầu gói trọn đẹp dường bao 
Dây tơ đan mối hòa duyên nợ 
Cho lúc đêm về rộn ánh sao 

Thẹn thùng nàng má ửng hây hây 
Anh nhập Đường Minh Đế vẽ mày 
Chớp mắt mi cong tằm uốn lượn 
Yêu sao yêu quá, chất tình đầy 

Mình có nhau rồi thỏa ước mơ 
Đôi tim chung nhịp chẳng ơ hờ 
Mắt môi nung đốt tim hừng hực 
Tình thắm bên nhau chẳng xóa mờ 

Phương Hoa – NOV 19th 2020


Bóng Quê Hương 

Em đi tà áo nhẹ bay
Bóng quê hương đổ chạy dài theo sau
Đôi tà quấn quýt vào nhau
Yếm đào tơ lụa nhạt màu vàng phai.

Bước chân còn lại dấu hài
Non xanh xin hỏi bóng ai đợi chờ
Nhớ nhau cái thuở dại khờ
Tình trong kỷ niệm mộng mơ buổi nào.

Sang xuân hoa nở nhánh đào
Đón em bước nhẹ đi vào ngõ riêng
Trong tim sáng tỏ nỗi niềm
Đào thơm chớm nở đường viền cổng hoa.

Hứng tình vướng giữa đôi tà
Thương em chút mộng nhạt nhòa hương say
Cái duyên hội ngộ nơi này
Bóng quê hương đến tràn đầy hồn tôi.


Lê Tuấn
Người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng
 Viết mãi những vần thơ ca tụng tình yêu


 

DÁNG KIỀU 

(kính họa bài Bóng Quê Hương của thầy Lê Tuấn) 

Dáng kiều áo lụa hồng bay 
Ngẩn ngơ khách rảo bước dài phía sau 
Dùng dằng chân đợi gần nhau 
Dây tơ đà vướng ươm màu khó phai 

Xinh xinh duyên dáng gót hài 
Thầm rằng bên ấy có ai mong chờ 
Thương sao dáng vẻ si khờ 
Tình len lén đến trong mơ lúc nào 

Nắng lung linh ửng má đào 
Nhịp tim rung đón ai vào ngăn riêng 
Nhẹ cầm tay trải bao niềm 
Muốn đem hồn bướm vẽ viền nụ hoa 

Áo dài gió cợt xao tà 
Mắt nai e ấp mi nhòa đắm say 
Duyên ơi! Đã tụ chốn này 
Ngất ngây tình mộng ngập đầy trong tôi 

Phương Hoa – NOV 18th 2020

 


Tà Áo Quê Hương

MT xin kính họa thơ của Thầy Tuấn


Em đi tóc xoả bay bay
Hồn quê gợi nhớ áo dài trước sau
Tràn bông điểm nhẹ hoà nhau
Rơi thêm giọt nắng tô màu tím phai

Em đi tha thướt gót hài
Làm tôi ngơ ngẩn dáng ai ngóng chờ
Dè đâu có một kẻ khờ
Đêm ngày dỗ mãi giấc mơ hôm nào

Khuôn dung sáng ửng nắng đào
Mắt huyền u uẩn lạc vào cõi riêng
Sầu giăng phảng phất lắm niềm
Đêm về bút họa khung viền bóng hoa

Quê hương tà áo đẹp là
Dầu nơi đất khách khó nhoà nét say
Duyên đưa gặp gỡ chốn này
Việt Nam trang phục ý đầy trong tôi

Minh Thuý Thành Nội
Tháng 11/19/2020

 


Thứ Ba, 27 tháng 10, 2020

Một Sánh Thu Về và Từ Em Sơ Ngộ

Một sáng thu về trên Thung Lũng Hoa Vàng.
Miền bắc California. Cảm hứng tràn ngập tâm hồn, để lang thang vào tâm tưởng. Viết một bài tình thơ, gửi đến cho những ai còn vấn vương về mùa thu hoài niệm
Lê Tuấn



Một Sáng Thu Về

Sáng nay phảng phất khói sương mờ
Không hiểu vì sao buồn vu vơ
Lỗi tại thiếu em, trời bắt tội
Để ngôn từ ướt át trong thơ.

Thu về nhuộm tím mối duyên tơ

Cây lá vườn hoa cỏ che bờ
Em đứng chờ ai, buồn tựa cửa
Lặng lẽ nhìn theo hút dặm mờ.

Thu về tôi lại nhớ đến người

Tuổi xuân theo dấu chiều nhạt phai
Đừng hối tiếc tuổi già gõ cửa
Để những buồn vui, nhớ mong hoài.

Thu lại buồn như buổi chia tay

Biết tìm ai uống cạn cơn say
Nhớ môi em nụ hôn nồng cháy
Mùi hương yêu đọng lại nơi này.

Ai bảo thu về thêm nhớ thương

Lá vẫn còn rơi nối cung đường
Để tôi nhớ mãi cô thôn nữ
Đã chạm môi tình lòng vấn vương.

Lê Tuấn






Tôi thích nhất là thể thơ lục bát, bởi vì trong làn điệu dân ca thuần chất của dân tộc Việt Nam đều mở đầu bằng vần thơ lục bát. Có lẽ duy nhất trên thế giới không có một nền văn hoá nào có thể thơ 6/8 như Việt Nam. Đây chính là nét đặc trưng của văn hoá Việt, khi chúng ta đọc lên một bài thơ lục bát, chúng ta sẽ cảm nhận được âm điệu trầm bổng của vần thơ và ý thơ sẽ lan tỏa như làn điệu dân ca.
Tôi thích thơ và thích sáng tạo một bài thơ, bởi vì ngôn ngữ của thơ là sự cô đọng một ý tưởng triều tượng để diễn tả một điều gì đó thật bao la, tuy nhiên muốn đạt đến trình độ cao thâm này, thì người làm thơ phải biết vui đùa cùng ngôn từ và phải biết sáng tạo.
Chính những điểm này đã lôi cuốn tôi vào với nàng thơ, tôi vẫn thích làm thơ.
Hôm nay trong lúc ngồi buồn ngắm nhìn lá rơi, nghe một điệu nhạc mùa thu và xem một vài bức ảnh đẹp trên internet, những bức ảnh về suối tóc về những cố gái tuổi xuân thì thật đẹp.
Từ đó tôi đã viết thành bài thơ lục bát
“Từ em sơ ngộ vô thường. Gặp em nơí chốn dặm trường lá bay”
Xin gửi tặng các bạn
Lê Tuấn






Từ em sơ ngộ

Tóc em vừa gội nắng hong
Gió bay bay nhẹ phiêu bồng như mơ
Cho ta bối rối câu thơ
Lòng tơ vương mãi, cõi bờ tương tư.

Bên trong thân phận còn dư

Bóng em vừa chạm cõi hư vô buồn
Ngực khơi hé mở gió luồn
Mầu son mội đỏ tràn nguồn yêu thương.

Từ em sơ ngộ vô thường

Gặp em nơi chốn dặm trường lá bay.

Múa thu tháng 10 năm 2014

Lê Tuấn.

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2020

Hương Quê Hoài Niệm + Quê Hương Nỗi Nhớ


Hương Quê Hoài Niệm là chủ đề của một tác phẩm (Văn Thơ). Xin chia sẻ cùng quý vị 2 bài thơ (Hương Quê Hoài Niệm) và (Quê Hương Nỗi Nhớ)

Chúc quý vị bình an trong mọi ngày.

Lê Tuấn





Hương Quê Hoài Niệm

1

Em đi vạt áo gió bay

Cho bao hoài niệm nhớ ngày xa quê

Lắng nghe gió thổi hồn về

Cuốn theo nỗi nhớ, lời thề gió bay.

2

Hoa vàng mấy độ vơi đầy

Dùng dằng chia lối, đổi thay ý trời

Quê hương nay đã đổi dời

Còn đâu tà áo, bước rời cố hương.

3

Cho dòng lệ ngấn hạt sương

Ngày dài hiu quạnh, đoạn trường thế thôi

Bóng em đầy ắp hồn tôi

Quê hương ở lại, nhớ người phương xa.

4

Em đi khép nép đôi tà

Lòng tôi chết dại, mưa sa tần ngần

Thôi thì tình ấy phù vân

Gánh theo nỗi nhớ, bước chân người tình.

5

Tạ ơn em một bóng hình

Tung bay ta áo xuân tình mộng mơ

Thương em cái thuở bao giờ

Ngây ngô trong sáng tuổi thơ dạt dào.

6

Hương quê tình tự xôn xao

Vọng đưa câu hát ngọt ngào lời ru

Tiếng ngân não nuột trầm tư

Vang xa ngàn dặm bay vù cánh chim.

7

Hôm nay tôi vội đi tìm

Tìm trong tà áo trái tim bồi hồi.

Quê hương khế ngọt trên đồi

Đường quê in bóng, Mẹ tôi đợi chờ.

8

Xa người tôi lại làm thơ

Trang thư ráo mực nửa tờ đánh rơi

Đôi hạc trắng bay mất rồi

Tiếng kêu thảm thiết bên trời tha phương.

9

Dẫu rằng trời đất vô thường

Mà sao lòng vẫn còn vương nhớ hoài

Đêm về sương đẫm trên vai

Đèn khuya một bóng soi dài tiếng đêm.

10

Sương thu ngấn lệ bên thềm

Nhớ thương ở lại nỗi niềm gió bay

Vướng em vạt áo nơi này

Hương quê hoài niệm tràn đầy hồn tôi.



Lê Tuấn

Vấn vương theo tà áo dài, như gợi nhớ cho tôi trở về với tình tự quê hương

Ở một nơi phương trời xa, hình dáng thiếu nữ trong tà áo dài,

đã trở nên một hoài niệm của thời xa xưa.








Quê Hương Nỗi Nhớ

1
Say vời ngắm lá thu bay
Dòng thương khơi dậy những ngày sống quê
Đìu hiu khoảng nhớ đi về
Xót xa số phận trăng thề lung lay
2
Tình xa tình vẫn chứa đầy
Đời buồn rẽ lối buốt thay bên trời
Dòng sinh biến đổi chuyển dời
Vẫn mang kỷ niệm dẫu rời quê hương
3
Nhớ từng buổi sớm mù sương
Nhớ con đường rộng đến trường thì thôi
Từng tà áo trắng say ôi
Ra đi in đậm bóng người phương xa
4
Nắng rơi hôn nhẹ đôi tà
Nghiêng vành quai nón kiêu sa đẹp ngần
Đi sau hồi hộp phân vân
Âm thầm vẫn bước đôi chân lụy tình
5
Ngẩn ngơ khắc mãi dáng hình
Bao đêm thao thức một mình thầm mơ
Đồng hồ gõ nhẹ điểm giờ
Tìm trang giấy bút khỏa thơ dâng trào
6
Bên ngoài tiếng gió lao xao
Vần buông ý thả nghẹn ngào tình ru
Mắt nhìn tường vách ưu tư
Mai này đời lính bay vù tựa chim
7
Thế rồi phận nước nổi chìm
Đời anh lưu lạc buốt tim lắm hồi
Nhớ màu khói nhạt trên đồi
Nhớ đường hoa nở mà tôi hằng chờ
8
Trời tây lại tắm suối thơ
Chữ yêu in đậm lắm tờ rớt rơi
Xa em thật sự xa rồi
Đôi bờ cách biệt dưới trời viễn phương
9
Nơi đây ấp ủ mộng thường
Hương xưa lối cũ sao vương vấn hoài
Non sông nặng trĩu đôi vai
Buồn đau lạc lõng thở dài trong đêm
10
Nguyệt lan chênh chếch trước thềm
Hồn thu lãng đãng êm đềm gió lay
Hương quê hoài niệm chốn này
Tình sâu nghĩa nặng bóng đầy theo tôi.

Minh Thuý Thành Nội
Tháng 10/15/2020





HƯƠNG QUÊ HOÀI NIỆM
Thơ Phương Hoa

1.
HƯƠNG QUÊ từ thuở xa bay
Đeo mang HOÀI NIỆM lòng này tái tê
Ước mong một buổi quay về
Bốn lăm năm để câu thề lắt lay
2.
Tình yêu đất nước tràn đầy
Ai gây chi cảnh khổ thay hỡ trời!
Chốn xưa lúc bước chân dời
Cơn sầu dã dượi rã rời sắc hương
3.
Trông vời thăm thẳm màng sương
Lòng đau tim nhói can trường quặn thôi
Tháng ngày gặm nhắm hồn tôi
Thu sang đông tới tình người xót xa
4.
Sáng tinh sương đến chiều tà
Tâm tư chất nhất lệ sa ngấn ngần
Trăng thề mây chuyển cẩu vân
Cách xa ai biết tình chân vẹn tình
5.
Phương trời ôm bóng nhớ hình
Khắc sâu tâm khảm chuyện tình như mơ
Nhớ thương từng phút từng giờ
Dấu xưa kỷ niệm ngày thơ ngọt ngào
6.
Tình quê muôn thuở chẳng xao
Mang theo âm hưởng ngạt ngào điệu ru
Sầu đeo man mác tâm tư
Mùa thu nao đã tạ từ dấu chim
7.
Tìm đâu ra nữa mà tìm
Nghĩ về chốn ấy nhịp tim liên hồi
Giờ xa sông biển núi đồi
Quanh năm chỉ tội mình tôi ngồi chờ
8.
Bây chừ đã cạn nguồn thơ
Bút run run vẩy bao tờ mực rơi
Yến oanh nay lạc hướng rồi
Tìm nhau ngơ ngác mây trời bốn phương
9.
Vô tư trái đất xoay thường
Riêng ta một nỗi vấn vương ai hoài
Đêm tàn sương lạnh bờ vai
Trăng non soi dấu bước dài trong đêm
10.
Rưng rưng lệ rớt trên thềm
Lòng đau đành gửi muôn niềm gió bay
Lời thơ trải cạn ý này
Nguồn thơ chất ngất ngập đầy trong tôi...


Phương Hoa - 10/ 25 2020