Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2019

Giọt Tình

Một chút lãng mạn cho đời sống thêm thăng hoa, bớt đi sự buồn chán, tôi ngẫu hứng viết bài thơ (Giọt Tình) và nhân cách hóa để giọt tình trở thành giọt nước mưa rơi xuống trần gian, rồi hòa nhập vào dòng sông chảy ra biển khơi. Thuận theo duyên nghiệp hóa thành mây, hội tụ lại thành cơn mưa trở về nơi chốn cũ và gặp lại em. Xin chia sẻ cùng quý vị yêu thích văn thơ.
Giọt Tình
Giọt tình rơi theo cơn mưa
Vẫn chưa biết được tình vừa hợp tan 
Trôi theo dòng chẩy chứa chan
Nương theo sông lớn chảy tràn biển khơi.

Giọt tình, sóng vỗ chơi vơi
Theo duyên chuyển kiếp, mây trời rong chơi
Mây bay lặng lẽ cuối trời
Buồn vui cũng đủ một đời phong ba.

Giọt tình vướng nghiệp tài hoa
Trời gom mây lại vỡ òa cơn mưa
Giọt tình rơi xuống chốn xưa
Hương thơm gợi nhớ còn chưa xóa mờ.

Giấc luân trầm đến trong mơ
Giật mình nhớ lại đường tơ ân tình
Vẫn là em một bóng hình
Hỏi em còn nhớ, giọt tình ngày xưa.

Lê Tuấn







Cụm Hoa Dại Tím Giữa Chiều Thu

Chia sẻ bài thơ đã viết từ lâu. Một thời chinh chiến đã qua, tại một tiền đồn heo hút giữa núi rừng, bỗng dưng thấy bóng dáng của em gái hậu phương đến thăm đơn vị , em gái thướt tha trong tà áo dài mâu tím đến thăm đơn vị, cho cả đám lính ngẩn ngơ ngắm nhìn. Tôi ví em như một bông hoa thật đẹp cắm trên đầu súng trận.

Cụm Hoa Dại Tím Giữa Chiều Thu

Trời đã thay màu áo mùa thu
Chiếc lá vàng bay gió chuyển mùa
Cụm hoa dại tím thơm hương lạ
Nhuộm tím chiều nay khói sương mù.


Tôi nhớ thu xưa bỗng chạnh lòng
Tiền đồn xa ngút bóng chiều phong
Áo em lụa tím, thăm đơn vị
Cả đám lính buồn, ngẩn ngơ trông.


Hôm ấy em là đóa hoa xinh
Về giữa rừng hoang đứng một mình
Em là hoa nở trên đầu súng
Là dáng thiên thần, thời chiến chinh.


Đã qua mất rồi tuổi thanh xuân
Phù vân bóng xế, đời quân nhân
Hôm nay chợt thấy hoa dại tím
Nở giữa chiều thu, lòng bâng khuâng.

Lê Tuấn








Tỳ Bà Hành

Hãy vui cùng chữ nghĩa. Ôn cố tri tân. Tìm lại những áng văn thơ thật hay trong kho tàng văn học của người xưa.
Bạch Cư Dị, tự Lạc Thiên, hiệu Hương Sơn Cư Sĩ, người Thiểm Tây, có bản chất thông minh từ nhỏ, năm 6 tuổi đã bắt đầu học làm thơ.
Bạch Cư Dị chủ trương đổi mới thi ca, ông muốn thi ca phải gắn bó với đời sống, phản ảnh hiện thực xã hội, tràn đầy tư tưởng nhân đạo, nhân văn. Bạch Cư Dị đã nói "Làm văn phải vì thời thế mà làm, làm thơ phải vì thực tại mà viết". Tôi xin thêm vào một ý riêng. Nếu bạch Cư Dị sống trong thời cộng sản thì ông đã chết trong tù, vì giám nói sự thật, giám đụng đến thực tại của thời thế, mà cộng sản luôn che đậy.
Bài Tỳ Bà Hành của ông có tình tiết mạch lạc, khúc chiết và sinh động, theo lối “thuật hoài” (miêu tả), cảm ngộ, để gửi gắm tâm sự, nỗi buồn riêng tư thầm kín của tác giả như một người mang số phận hẩm hiu, để mà thông cảm xót thương như người ca nữ trong câu truyện, gặp nhiều cảnh éo le, không may mắn trên đường đời
Tỳ Bà Hành là một bài thơ cổ kính, súc tích, lồng vào một câu chuyện thi vị, tạo ra một âm hưởng nhạc thơ nhẹ nhàng, tha thiết làm xao động lòng người. Cái thân phận bèo bọt của người thiếu phụ đã dùng tiếng đàn để bộc lộ nỗi than oán và uất hận của mình. Tỳ Bà Hành đã được biết đến do các vị tiền bối thời xưa chuyển dịch, trong đó bản dịch của Thi Sĩ Phan Huy Thực đước đánh giá là hay nhất.

Tỳ Bà Hành bản dịch Phan Huy Thực
Bến Tầm Dương, canh khuya đưa khách.
Quạnh hơi thu, lau lách đìu hiu.
Người xuống ngựa, khách dừng chèo,
Chén quỳnh mong cạn, nhớ chiều trúc ty.
Say những luống ngại khi hầu rẽ,
Nước mênh mông đượm vẻ gương trong.
Tiếng tỳ chợt vẳng trên sông,
Chủ khuây khoả lại, khách dùng dằng xuôi.

(Trích dẫn 4 câu thơ mở đầu trong bài Tỳ Bà Hành)

Sau khi đọc qua tác phẩm này, tôi thử dựa trên ý của bài thơ để viết lại 8 câu mở đầu, tôi không có ý so sánh với các bậc tiển bối mà chỉ thử viết cho vui. Lý do là anh em chúng tôi “Văn Thơ Lạc Việt” đang có ý định thực hiện (Video clips Mạn Đàm Tỳ Ba Hành của Bạch Cư Dị)

Bản Dịch Lê Tuấn. Văn Thơ Lạc Việt
Tầm Dương, bến sông khuya đưa khách
Phong lau buồn hiu hắt gió thu
Người xuống ngựa, khách dừng tay
Chén quỳnh uống cạn, nhớ ngày biệt ly
Say chút tình, ngậm ngùi xa vắng
Nước mênh mông soi bónh hình riêng
Tiếng tỳ bà réo rắc ngân
Chủ nhân dừng lại, khách ngần ngại đi.


"theo ý bài thơ Tỳ Bà Hành, tôi viết bài thơ Chiều thu tiễn bạn"

Chiều thu tiễn bạn
Chiều mùa thu mây trời bay xuống thấp
Lá vàng rơi che lấp dấu chân đi
Chút men say rót đầy ly tiễn bạn
Cuối đường chiều, chim nhạn mỏi cánh bay.

Tình chưa hết, bóng hoàng hôn nhuộm đỏ
Trăng vừa lên, sáng tỏ một đêm thu
Khung cửa sổ nhà bên đèn bật sáng
Bóng người đi, chạng vạng ngả nghiêng say.

Lê tuấn
(Người nghệ sĩ lang thang hoài trong thơ)







Hỏi Thăm

Ngẫu hứng viết tiếp theo một bài thơ về mùa thu cho vui. Ngắm nhìn không gian đang chuyển mùa.Tôi tự hỏi thăm cây lá và những tảng đá ngây ngô cùng mây trời và gió lông, rồi hỏi thăm em về mùa thu. nhưng tất cả đều vô ngôn, chỉ có sự im lặng trả lời. Với niềm vui cùng thơ phú, cho đời sống bớt đi sự tẻ nhạt. Bài thơ này tôi đã viết lại "cho thêm một giai điệu của tiếng nhạc trong thơ". Tôi xin chia sẻ cùng các bạn facebook đọc cho vui.

Hỏi Thăm
Hỏi thăm lá, gió thu nào lá rụng
Hỏi thăm cây.
Chiếc lá nào không rơi.
Hỏi tảng đá
Lối nào đến dòng sông.
Hỏi thăm em
Thu nào em biết buồn.

Hỏi thăm mây, khi nào bay xuống thấp
Hỏi thăm gió, lá phất phơ rì rào
Hỏi thăm em
Em ngượng ngùng không nói
Chỉ mỉm cười
Tình trói chặt trong tim.

Lê Tuấn







Buông rơi

Mùa Thu đang đến trên Thung Lũng Hoa Vàng "Miền bắc Cali" trong các chợ Á Châu đã bày bán những hộp bánh Trung Thu.
Tôi lướt vài trang trên Facebook và đọc những bài thơ tình, tự nhiên có nhiều cảm xúc, tôi đã viết bài thơ. Xin chia sẻ cùng các bạn.

Buông Rơi
Ta vén mây trời xem nắng thu
Vào thăm rừng vắng khói sương mù
Em có buồn không tình lỗi hẹn 
Xa vắng bên đời, vụng kiếp tu.

Bao mùa thu đến giữa cuộc đời
Em còn cất giữ hay buông rơi
Những ngọn roi tình thôi đau buốt
Còn nhớ, còn vương, đến một người.

Thanh thản từ khi tóc đổi màu
Đường trần lối rẽ biết về đâu
Những ngọn gió đời, thôi vướng bận
Cõi trăm năm buồn, thương nhớ nhau.

AET. Lê Tuấn







Trăm năm tình lãng mạn

Tôi tạm dịch bài thơ (Trăm năm tình lãng mạn) qua tiếng Mỹ. Đây là bài thơ mang chủ đề chính trong tập thơ (Tình Yêu Của Tôi) sẽ ra mắt sách vào mùa thu năm nay 2019.



A hundred years
Romance

The sound of leaves falling in the wind.
No wings but still want to adventure.
Hundred years, impulsive in the moment
Dare to love you, a precarious love.

I am just a small marble
Your love, is a big magnet
You gather me tightly into the dark corner
Why blame, so romantic.

The poet's love, full of big dreams
Love muse and romance with lover
Taste bitterly, on the lips sweet and fresh
Hundred years, sharing the warm love.

Trăm Năm
Tình Lãng Mạn

Tiếng lá nhẹ rơi bay theo gió lộng
Không cánh bay nhưng vẫn muốn phiêu bồng
Cõi trăm năm, bốc đồng trong giây phút
Dám yêu em cuộc tình đầy long đong.

Anh chỉ là một viên bi nhỏ bé
Mà tình em là một khối nam châm
Em hút chặt giam anh vào góc tối
Sao lại trách, lãng mạn quá đi thôi.

Tình của thi nhân, mang đầy mộng lớn
Yêu nàng thơ và mơ mộng cùng em
Nếm cay đắng, trên bờ mội ngọt lịm
Cõi trăm năm, chia sẻ khối tình nồng.

Lê Tuấn


Quần Áo Rách

Tôi không hiểu tại sao, quần áo thời trang hiện tại, đang đi vào khuynh hướng (rách nát, tả tơi) càng rách nát càng cho là đẹp, có những loại quần áo trưng bày, thoạt nhìn các loại quần áo này, trông như nhặt từ đống rác, đem lên giặt sách treo lên bày bán. Thôi thì thiên hạ cho là đẹp, thì mình cũng biệt vậy. Riêng những cô gái có thân hình thật đẹp, thì mặc gì cũng OK.
Xin gửi tặng các cô thích mặc (quần áo rách) một bài thơ.

Quần Áo Rách
Con gái ngày nay thích mặc quần bó
Rách mông, thủng đùi, xé hở nhiều nơi
Lành và rách, phân ra hai thái cực
Hai cảnh đời, hai phong cách khác nhau.

Con gái ngày nay thích mặc áo rách
Xẻ lưng, hở ngực, khoe cả bờ vai
Rách và hở, ngày xưa thì bẽn lẽn
Đồng bằng, đồi núi, nét đẹp hớ hênh.

Con gái ngày nay thích mặc váy ngắn
Đứng lên, cúi xuống, úp mở dịu dàng
Kín và hở, tò mò muốn nhìn ngắm
Xấu che, tốt khoe, nét đẹp tự nhiên.

Con gái ngày nay thích quần áo rách
Vì ngày xưa mặc quần áo rất lành
Lành và rách, cả hai đều trong sạch
Nét kiêu sa, khoe dáng đẹp ngây thơ.

Lê Tuấn

Tôi tạm dịch bài thơ (Quần Áo rách) qua tiếng MỸ.
I try to translate a poem from Vietnamese to American.
I do not understand why, the current fashion clothes, which are going into the tendency (tattered, tattered) are more and more torn, so beautiful, with the clothes displayed, at first glance these types of clothes, look as picked up from a pile of rubbish, brought up and washed and hung up for sale. Well then, people are beautiful, so we are different. Particularly girls with beautiful bodies, what to wear is OK.
I want to give girls who love to wear a poem.
Tatter
Girls today like to wear tight pants
Tear the buttocks, pierce thighs, tear open many places
Fresh and torn, divided into two extremes
Two scenes of life, two different styles.

Girls today like to wear torn clothes
Rips, chest open, showing off the shoulder
Torn and open, the old days were shy
Plains, hills, beauty contempt.

Girls today like to wear short skirts
Stand up, bend down, gently open
Sealed and open, curious to see
Bad cover, good showing, natural beauty.

Girls today like torn clothes
Because in the past, wearing very good clothes
Fresh and torn, both are clean
Beauty, showing off the innocent beauty.

Le Tuan