Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Vô thường lá rơi

Vào một buổi sáng, khi ánh bình minh vừa ửng hồng, những vạt sương mù còn phảng phất là đà trên ngọn cỏ ngọn cây, những giọt sương long lanh còng đọng lại trên lá trên hoa. Trong một không gian thật tĩnh lặng, trong một khoảng khắc mà đất với trời đang giao thoa. Hương thơm của hoa của lá gần như tinh khiết nhất. 
Ta đứng giữa khu vườn, vươn rộng đôi tay hít thật sâu hơi đất hương trời, một luồn khí chuyển động chạy sâu vào lồng ngực, làm tâm trí ta thức tỉnh, và từ nơi này cánh cửa Thiền mở rộng dẫn đưa tâm hồn ta đi vào cõi hư không.

Thật là thú vị khi mà tâm ta trở nên trống rỗng, quên đi cát bụi lụy phiền. Chính lúc này luồng sáng của chân ngã sẽ tỏa sáng tràn ngập trong tâm hồn.
Thưa các bạn tôi viết đến đoạn này, có thể nhiều đọc giả nghĩ rằng tôi đang đứng trong một khu vườn thượng uyển hay ít ra cũng là một khu vườn thật lộng lẫy của một căn nhà sang trọng. 
Xin thưa các bạn sự thật không phải thế, vì tôi đang đứng trong khu vườn của nhà tôi, 
một khoảng vườn nhỏ như lỗ mũi của căn apartment lọa thường. 

Sở dĩ tôi đề cập tới khu vườn, bởi vì khu vườn mà tôi muốn nói đến chính là khu vườn ở bên trong tâm hồn mình, 
dù bạn đang đứng trong một khu vườn thật lộng lẫy, nhưng tâm hồn bạn luôn khép kín thì bạn cũng không bao giờ tìm được cảm giác bao la của tư tưởng Thiền. Ngược lại nếu tâm hồn luôn rộng mở, và quên hết mọi lụy phiền thì dù bạn đứng ở bất cứ nơi đâu bạn vẫn cảm nhận được cái đẹp tuyệt vời của thiên nhiên.


(Cám ơn đời một sớm mai thức dậy. Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.)
Từ ý thưởng này tôi đã viết thành bài thơ lục bát với tựa đề. Vô thường lá rơi.






Vô Thường lá rơi

Sớm mai ta dạo trong vườn
Ngắm hoa cỏ lạ vô thường lá rơi.
Hít sâu hơi đất hương trời
Vươn vai chợt tỉnh, dấu đời qua nhanh.

Sương khuya còn ngủ trên cành
Long lanh nước đọng trong vành lá hoa
Gió lên vừa độ giao thoa
Giọt sương rơi nhẹ vỡ òa trên tay.

Hoa thơm trinh tiết phơi bày
Bướm ong khéo chọn đường bay phiêu bồng
Tình riêng nương tựa cõi lòng
Sớm hôm Nhật Nguyệt xoay vòng bên nhau.

Ngẫu nhiên lục bát mở đầu
Ý thơ vỡ vụn miếng sầu tan nhanh
Dường như ta bỗng hóa thành
Hồn phiêu lạc bước vào ranh giới Thiền.

Quên đi cát bụi lụy phiền
Bờ hư không nối cội tiền kiếp xưa.

Aet. Lê Tuấn

Tôi viết về một cảm nhận vào một buổi sáng sớm 
ngắm nhìn cảnh vật trong vườn.
Xin gửi đến các bạn ở khắp mọi nơi, để cùng nhau chia sẻ những cảm xúc của thơ văn.
Ở quanh ta vẫn còn những tâm hồn lãng mạn.
Thân chào các bạn
AET. Lê Tuấn. Jun 01.2013

Mời các bạn cùng thưởng thức tiếng đàn guitar nhạc tiền chiến với đường link trên youtube. 











Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Như cơn gió lốc


Năm 1979, vào mt ngày mùa đông mưa phùn gió bấc. Tôi nhận được một tìn thật buồn qua lá thư từ gia đình tôi ở Sài Gòn, trong thư cho biết tin, người bạn gái của tôi vừa gặp một tai nguy hiểm.Tin buồn này đến với tôi như một cơn gió lốc, nó xoáy mạnh vào tâm hồn tôi. (vào mùa đông thì không bao giờ có gió lốc, nhưng tôi đã nhân cách hóa tin buồn này thành cơn gió lốc giữa trời mùa đông). Để nói lên một tâm trạng đau buồn khi nhận tin người thân gặp họan nạn mà mình thì bất lực, chỉ còn lời than thở, như một ý nhạc, xa xăm nỗi nhớ tràn vào hồn tôi. Bài hát này tôi đã viết trong giai đọan tù đầy, khi tôi đang còn bị tù cải tạo tại trại 6, huyện Thanh Chương, Tỉnh Nghệ Tĩnh. Cho đến năm 1983 tôi mới được ra tù, trở về nhà, khi trở về nhà thì người bạn gái đã đi lấy chồng. Và lời hai của bài hát này tôi đã viết ( Người đã tìm lãng quên ). Tôi cũng không quên người thầy đầu tiên đã dậy tôi về nhạc lý. Đó là nhạc sĩ Trần ngọc Văn, anh là thiếu tá phục vụ tại phòng năm, sư đoàn 5 bộ binh, trong thời gian anh em chúng tôi ở cùng trại 6, và chung một đội đập đá, đội lò vôi, công việc chính của chúng tôi là khai thác đá vôi, đem về lò nung thành vôi trắng, đây là một công việc rất nặng nhọc. (cùng chung một đội, có nghĩa là bị nhốt chung một phòng) do đó chúng tôi có nhiều thời gian để chỉ dẫn cho nhau. Chính anh cũng đã giúp tôi hoàn tất bài hát này. Tôi rất cám ơn anh Văn, nhờ anh mà sau này tôi đã biết về nhạc lý. Một lần nữa xin cám ơn nhạc sĩ Trần ngọc Văn.





































              Lời 1: Như cơn gió lốc                                               Lời 2: Người đã tìm lãng quên                                                                                                      
Tin bun tràn vào tim anh                                           Con đường nhạt nhòa mưa bay         
Như cơn gió lc gia tri mùa đông.                          Xa xăm nỗi nhớ tràn vào hồn tôi.
Gây bao đắng cay sầu lắng trong lòng                        Năm xưa tiễn đưa, em khóc bên thềm.
Cơn đau gầy mòn vì vắng bóng người yêu.                Chia ly nghìn trùng, lệ thấm ướt bờ môi.
Xa mờ nhận được tin em                                            Bao giờ trở về bên em
Hoa rơi bên gốc, lệ sầu trổ bông                                 Cho bao năm tháng đọa đầy mờ phai.
Trơ vơ gió bay, vàng úa thu về.                                  Cho bao xót xa sầu lắng trong lòng
Sót sa cuộc tình                                                           Nhớ mong ngày về
Tìm đến ngàn nhớ thương.                                         Tìm đến người nhớ thương.

Cuộc đời vần xoay                                                      Nhìn về dòng sông
Thời gian buông tiếng tơ vương.                                Bờ xa sóng vỗ mênh mông.
Xa vắng bao năm                                                        Bến vắng thu qua
Buốt gía thân gầy đớn đau.                                         Còn đó con đò năm xưa.
Buồn theo năm tháng                                                  Người xưa còn nhớ
Sót thương hoa khóc bên trời                                     Dấu chân trên bãi cát mềm
Đau buốt trong tim,                                                    Ta đã yêu nhau
Tình yêu càng thêm thấm sâu.                                    Dòng sông là nhân chứng xưa.
Thu về lệ nhòa trên mi                                                Bây giờ tìm về bên em
Mưa rơi gió cuốn, giọt tình sầu vương.                      Con sông bến cũ không còn người xưa.
Yêu nhau gối chăn, còn thắm son hồng.                     Mưa giăng khắp nơi tình đã tan rồi.
Lói xưa hẹn hò                                                            Bao năm đợi chờ
Tìm đến người mến yêu ./.                                          Người đã tìm lãng quên ./.


 Ca khúc này tôi đã viết vào mùa đông năm 1979, khi còn đang bị tù đầy tại trại 6 huyện Thanh Chương Tỉnh Nghệ Tĩnh, thuộc miền trung bắc Việt.
Lê Tuấn








Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Đời từ hỗn độn trăm bề


 (Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm một ngày nữa để yêu thương)

Đời từ hỗn độn trăm bề


Đời từ hỗn độn trăm bề
Dòng sông ký ức chảy về bến xưa
Trăm năm thân phận cũng vừa
Đứng trong trời đất còn thừa mai sau.
Nhân sinh bầy cuộc bể dâu
Càn khôn thế loạn, ôm nhau khóc cười
Buồn vui cũng tại ý trời
Phú vân bóng xế một đời tài hoa.
Giữa đường hứng trận phong ba
Lưu đầy biệt xứ, trời xa đất buồn
Cuộc đời gió bụi mưa tuôn
Ta về viết lại cội nguồn trước sau.
Ý tưởng bài thơ này, được viết lại sau những năm tháng bị tập trung cải tạo trở về nhà.

AET. Lê Tuấn.

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Bên Em. Trời tháng sáu.

Xin chia sẻ với các bạn bài thơ mới viết, (Bên Em. Trời tháng sáu) Một ngày nắng hạ, tự nhiên cảm thấy buồn, tôi ngồi một mình nhìn trời đất, một cảm nghĩ chợt đến và tôi đã viết bài thơ (bên em trời tháng sáu). Gửi đến các bạn đọc cho vui như một lời nhắn nhủ. Ở quanh ta vẫn còn những tâm hồn lãng mạn.
Chúc các bạn một tuần lễ thật vui.
aet. lê tuấn

Bên Em. Trời tháng sáu.
 
Trời tháng sáu hôm nay sao buồn quá.
Nắng hạ về thiêu đốt cả trong tim
Đốt cho hết những ưu phiền nhân thế
Để tro tàn xóa mất dấu đi tìm.
 
Trời tháng sáu, bên em đời nhập cuộc.
Vui hôm nay, nhóm lửa trước sân nhà
Uống cho cạn rượu nồng và ân ái.
Quên đi buồn, quên dấu vết ta là.
 
Ta là ai tháng sáu buồn tự hỏi.
Là vô danh, trong thân phận con người.
Là bại tướng, thời binh đao chinh chiến.
Nghiệp văn chương mang nặng cả một đời.
 
Ta là ai. Nắng hạ không cần biết.
Ở bên ta đang có tiếng Em cười.
Và nụ hôn thấm bao năm tình nghĩa.
Còn có Em, cũng đủ để quên đời.
 
Mùa Hạ 2013
Lê Tuấn

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Rừng khóc giữa mùa xuân


Thân chào nhà văn Phạm tín An Ninh, sau khi đọc qua, quyển truyện ngắc Rừng khóc giữa mùa xuân, những câu truyện, anh viết thật hay, đã mang đến cho tôi nhiều cảm xúc, và tôi đã ghi lại qua bài thơ cùng tựa đề với tác phẩm mà anh viết. Xin gửi tặng anh. Qua lâm ngọc Chiêu, người bạn thân của tôi, thì tôi được biết anh cũng đã trải qua thời gian bị giam cầm tại trại 6 huyện Thanh Chương, Nghệ Tĩnh. Có nghĩa chúng ta cùng ở tù chung với nhau một trại. Trong tập truyện anh có nhắc một đoạn thật ngắn về nhà thơ Tô Thùy Yên, tôi và Tô thùy Yên ở chung một đội. Và hơn nữa trong những câu truyện ngắn mà anh đã viết, thỉnh thoảng tôi thấy có bóng giáng người lính Thiếu Sinh Quân, tôi cũng là một cựu TSQ. Chiêu biết nhiều về tôi.
Thân chúc anh một tuần lễ thật vui.

Lê Tuấn
 











Rừng khóc giữa mùa xuân.
(Viết tặng nhà văn Phạm tín Anh Ninh,
Qua tập truyện Rừng khóc giữa mùa xuân)
Rừng đã khóc giữa mùa xuân năm đó
Cánh mai vàng nằm khuất giữa hoang sơ.
Đỉnh núi Phổ Đà, mờ xa xương khói
Bóng người xưa thoáng hiện một giấc mơ.
Ta trở về khi rừng chiều khuất bóng
Tâm vô thường, lững thững bóng ai đi
Chinh chiến xưa hằn sâu bao dấu tích
Lệ đã khô, dòng cạn ráo trên mi.
Rừng đã khóc với mây ngàn gió núi
Cho đất trời dựng đứng vách ưu tư.
Ta về đây giữa hoang tàn phế tích
Cõi vô thường mờ dấu vết chân xưa.
CTSQ. Lê Tuấn