Những Bài Thơ - Chân Dung Người Nghệ Sĩ Không Bao Giờ Ngừng Sáng Tạo - Tế Luân.



Những Bài Thơ - Chân Dung Người Nghệ Sĩ Không bao Giờ Ngừng Sáng Tạo - Tế Luân.

Tuyển Tập (Viết Trên Quê Người - Chân Dung Văn Thi Sĩ Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại – Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ)
Thi Sĩ
Tế Luân


                               Lê Tuấn Đại Đội Trưởng Dịa Phương Quân (Tỉnh Hậu Nghĩa) 1973


Điểm Trên Da Thịt
Vô Thường Tàn Phai



Đường đời vạn nẻo nhấp nhô
Dặm trường gió bụi biển xô sóng gào
Thôi thì cũng mặc ra sao
Trôi theo thân phận, vận vào nghiệp mang.

Bàn cờ chưa đánh đã tan
Đời trai chinh chiến dọc ngang đất trời
Đạn bom khói lửa tơi bời
Cuồng điên nấc nghẹn, đất trời tang thương.

Đạn thù hằn dấu vết thương
Điểm trên da thịt vô thường tàn phai
Còn nghe như tiếng thở dài
Cơn đau thân phận, hình hài hư hao.

Trôi theo vận nước lao đao
Mai kia dẫu có ra sao kiếp người
Vẫn còn ngạo nghễ tiếng cười
Ưỡn cao bờ ngực nhìn đời hiên ngang.

Tế Luân





Em Cúi Xuống

Em cúi xuống để rơi ngàn giọt lệ
Khóc cho đất, cho mộ đá không tên
Cho đêm về lung linh ngọn nến trắng
Tấm thẻ bài chợt lóe sáng trong đêm.

Em cúi xuống thắp nén nhang tình nghĩa
Ngọn gió chiều làn khói tỏa bay cao
Đời chiến sĩ, linh thiêng còn vọng lại
Giữ Quê hương. Hồn bất khuất tự hào.


Em cúi xuống chắp tay quỳ bái lậy
Lệ tuôn trào vị mặn thấm trên môi
Thời chinh chiến viết đầy trang Quân Sử.
Sao còn nghe lòng trĩu nặng khôn nguôi.


Em cúi xuống lệ tuôn trào thương xót
Khóc cho người vì Tổ Quốc Vong Thân
Việt Nam ơi! Lắng nghe hồn sông núi.
Ngọn lửa thiêng, thắp sáng bóng chinh nhân.

Tế Luân
(bài thơ này đã được hai nhạc sĩ phổ nhạc, phổ biến trê Youtube
Có một ca khúc tôi đã đổi tên là (Giọt nước mắt khóc cho quên hương)




                         Cùng Một bài thơ. Hai Nhạc sĩ phổ nhạc khác nhau







Bóng Người Xưa
Hồn Đá Vẫn Tôn Thờ.



Bước khẽ thôi cho đất nằm yên nghỉ
Để rừng hoang che khuất bóng trong mưa
Hồn phế tích, ngả nghiêng trong thành cổ
Bom đạn thu tàn phá chiến tranh xưa.

Chiều phố núi ta về thăm chốn cũ
Rừng hoang vu thoáng hiện bóng chinh nhân.
Chiến trường đó nơi địa đầu giới tuyến
Nén nhang buồn lan tỏa ngọn phong vân.

Chiều giới tuyến, sau bao năm cách biệt
Ta về thăm, bia mộ đá hoang sơ
Đất im lặng, cỏ buồn phơi sắc úa
Bóng người xưa, hồn đá vẫn tôn thờ.

Người nằm đó, nghe hồn thiêng sông núi
Chợt bồi hồi, ngọn gió núi khóc than.
Người lính chiến, người trai hùng bất diệt
Sáng muôn đời. Hồn Vị Quốc Vong Thân.

Tế Luân




Ta Về Đứng Giữa Dặm Trường


Ta về rừng hỏi han cùng
Núi vang tiếng gọi nghìn trùng xa xăm
Hoang sơ phiến đá nghiêng nằm
Mộ bia nghiêng đổ, vết tăm tích người.

Hồn chinh nhân đứng giữa trời
Bóng ai thoáng hiện dấu đời đi nhanh
Từ trong hốc đá lạnh tanh
Gió như than khóc, cao xanh nghẹn ngào.

Ta về thăm những chiến hào
Hồn thiêng sông núi còn cao trí hùng
Rừng xưa che bóng chân dung
Khói hương lan tỏa một vùng đau thương.

Mầu hoa sim tím lạ thường
Kiếp nhân sinh loạn, vô thường mộ xưa
Dòng tâm thức chảy như mưa
Khóc cho thân phận dư thừa lãng quên.

Ta về theo dấu chân quen
Tiếng đêm động vỡ, ngọn đèn soi thân
Thiên thu mờ mịt xa gần
Đất xa xuống vực, tần ngần khóc thương.

Ta về đứng giữa dặm trường
Hai vai gánh cõi vô thường mà đi.

Tế Luân




Trại tù khổ sai. Tập Trung Cải Tạo của Cộng Sản Bắc Việt sau năm 1975


Mùa Xuân Trong Tù


Một dải đường xa, xa rất xa
Sâu thẳm rừng hoang sương khói mù
Xuân chợt đến, quặn đau nỗi nhớ
Kiếp thân tù, tàn giấc thiên thu.

Ta tưởng thời gian bị lãng quên
Nào ngờ hoa nở nhắc ngày xuân
Tám năm cạn lòng thương sông núi
Một nhánh hoa xuân, tình đến gần.

Tết đến còn mang nặng kiếp tù
Ngắm hoa buồn tựa lá mùa thu
Hạt bụi mưa xuân, đọng mí mắt
Nghe tiếng lòng đau, gió bụi mù.

Mẹ vẫn chờ mong Tết sẽ về
Nào ngờ, vạn dặm bóng sơn khê
Thân phận tù nhân lòng trắc ẩn
Mắt mẹ buồn đau giọt lệ mờ.

Anh chưa về được Tết năm nay
Em buồn hiu hắt lá vàng bay
Ngọn gió xuân tình như nhắn hỏi
Cánh nhạn trời xuân, tung cánh bay.

Lặng lẽ thời gian nơi trống vắng
Nhan sắc xuân sang đã úa tàn
Thương nhớ tìm về theo giấc mộng
Buồn sơn khê gió núi mưa ngàn.

Tế Luân





Xót Xa Phận Tù



Ta gom nước mắt, chảy thành dòng
Cho mặt đất hoá thành nhánh sông
Cuộc vay trả, tháng năm tù tội
Như đoá hồng, nở giữa chốn không.

Đời mất đi từng mảng xót xa
Chắp vá nốt, nỗi đau thịt da
Vạn ngày dài, nối thêm niềm nhớ
Kiếp trầm luân, gió bụi đời ta.

Tám năm, giấu mình trong vùng tối
Đợi lửa mặt trời, đốt cháy ngày
Tung kiếm giang hồ, như gió lốc
Nơ tang bồng, vay trả ai hay.

Một sớm ngày mai sẽ đổi thay
Ngọn gió xoay chiều, thổi hướng tây
Ngàm dặm lìa xa, thương cố quốc
Ngày đó ta về, sẽ dựng xây.

Tế Luân




Lục Bát Và Thiền Đạo



Ngồi trong tư thế kiết già
Tĩnh tâm nhập định, mở ra cõi lòng
Để hồn vào chốn hư không
Tâm không giao động, hoài mong lòng trần.

Lặng im quán chiếu tinh thần
Nhìn xem vọng tưởng xoay vần đến đâu
Hít vào cho thật thâm sâu
Thở ra nhè nhẹ, khởi đầu thiền môn.

Từ từ cảm nhận lối mòn
Đường đi vào tận, cõi hồn hư vô
Một thoáng ẩn hiện mơ hồ
Lòng trần giao động, đẩy xô bước vào.

Bao tạp niệm, bao khát khao
Sân si ham muốn, kêu gào oan khiên
Giữ tâm bình lặng cõi thiền
Xoá tan tạp niệm, giữ nghiêm tâm hồn

Tâm là khoảng trống vô ngôn
Thiền là cảnh giới, cõi hồn thênh thang
Tấm lòng bình thản riêng mang
Hồn không chao đảo, mơ màng lãng du.

Đời người như lá mùa thu
Trăm năm một giấc, mộng du ta bà
Bàng hoàng nhìn lại mình ta
Bên trong cõi tạm, xót xa phận người.


Tế Luân



Chiều Không Gian



Có một không gian thật dài
Chạy theo nỗi nhớ thường hoài trăm năm
Lá dâu phủ lớp tơ tằm
Ngày ăn nhả kén, đêm nằm nhả tơ.

Có một không gian tuổi thơ
Mà bao nỗi nhớ mộng mơ dạt dào
Tiếc chi một giấc chiêm bao
Để cho cát bụi quyện vào bên nhau.

Nghĩ đời lắm cuộc bể dâu
Hồn ai! hoa nở đóa sầu vấn vương
Cho giòng lệ ngấn hạt sương
Thương đời trăm mối đoạn trường phù vân.

Em về giữ lấy tuổi xuân
Đêm trăng thức giấc, sáng ngần dáng sương
Ngày mai phố bụi xe đường
Ngày mai còn lắm đoạn trường dấn thân.

Tiếng đời xa lạ tần ngần
Thăng trầm in dấu bước chân một mình
Con cò lặn lội bờ kinh
Vì đâu lận đận, bóng hình ưu tư.

Nhớ ai lòng vẫn chần chừ
Nghiêng soi bóng nước, thật hư hiện về
Hoa buồn, cỏ cũng não nề
Sông ngân đẫm lệ, cơn mê chạnh lòng.

Thu qua, trời đã chớm đông
Thấy hoa lạnh buốt ngoài đồng xót xa
Đường về sương khói mù sa
Lòng buồn đứng giữa giang hà vấn vương.

Sương giăng mờ cuối cung đường
Một làn tuyết trắng phố phường mây bay
Em về, người lại nắm tay
Nói lời thăm hỏi, thêm dài nhớ thương.

Âm từ lắm mối tơ vương
Lời nghe xao xuyến, đoạn trường tàn phai
Chiều không gian nối thêm dài
Đường xa ngần ngại nhớ hoài gót mơ.

Mượn trang giấy trắng đề thơ
Tiếng em nức nở trong tờ thơ tôi
Con chim đã vụt bay rồi
Tiếng kêu tha thiết bên trời tuyết bay.

Tế Luân



Hình ảnh khi chúng tôi travel Phần Lan (Finland
thăm viếng ngôi làng Rovanieme "Quê Hương Ông Già Noel"
Nằm bên vòng đai vùng Bắc Cực



Cơn Mưa Tuyết



Mưa tuyết ngoài trời ngọn gió đông
Môi em, đốm lửa dấu tình nồng
Tìm hơi sưởi ấm nhờ em nhé
Ta dựa vào nhau, đốt lửa hồng.

Mặc kệ thời gian những đoạn trường
Ta bên nhau, đời mãi yêu thương
Tuyết rơi thả xuống loài hoa trắng
Phủ trắng hồn ta, những đoạn trường.

Sao vẫn còn riêng chiếc lá bay
Úa vàng trên tuyết nhớ thương đầy
Chim trời vỗ cánh bay quanh núi
Thung lũng chiều nay mây trắng bay.

Đời nổi trôi, ngày tháng vẫn trôi
Ta bên em sao vẫn bồi hồi
Con đò xưa, có thay dòng chảy
Một cõi đi về dẫu ngược xuôi.

Ta nhớ em từng vùng thịt da
Ngoài trời mưa tuyết vụt bay qua
Ngàn năm ngọn nến đêm chờ đợi
Ta hẹn cùng em tình thật thà.

Ta muốn đem vào những thói quen
Giữ nguyên nét đẹp mối tình đầy
Sợ màu hoa tuyết tan đi mất
Trắng cả hồn ta hoa tuyết bay.

Ngoảnh mặt nhìn lại dấu bước chân
In trên tuyết trắng, bóng phù vân
Thời gian đã chết mê từ đó
Ta mãi bên em không ngại ngần.


Tế Luân



Tôi Yêu Thơ


Tôi viết đôi dòng ký sự
Gửi người thích những vần chữ thơ tôi
Thơ tôi mộng tưởng xa xôi
Yêu mây, yêu gió, yêu hồi thanh xuân.

Yêu hoa rơi rụng dưới chân
Yêu em mắt lệ còn ngần dáng sương
Tôi yêu thêm những con đường
Yêu cả trăm mối đoạn trường xa bay.

Tôi yêu đôi má đỏ hây
Yêu tình nhân thế xum vầy bên nhau
Yêu dòng sông, với nhịp cầu
Yêu đêm sáng tỏa trăng thâu quê minh.

Tôi yêu bóng hạc bờ kinh
Dòng xuôi bến vắng thuyền tình đón ai
Em về xương đẫm ướt vai
Dấu chân lạc bước đường dài thâu đêm.

Cầu hò tiếng hát ru êm
Tôi yêu tiếng nhạc êm đềm như mơ
Yêu em cả một trời thơ
Ngôn từ hoa nở trong tờ thơ tôi.

Tình tôi chỉ một dòng thôi
Nương theo dòng chảy nước xuôi qua cầu
Sang xuân ta lại bắt đầu
Tôi yêu giây phút nhiệm mầu tình thơ.

Tế Luân




Dòng Sông Đời



Trên dòng sông trần thế
Đời nổi trôi theo nguồn
Thân ta như chiếc lá
Bồng bềnh theo cõi hồn

Ta một đời bận rộn
Chuyện cơm áo gạo tiền
Sống một thời buông thả
Biết gì đâu đạo thiền.

Bây giờ tuổi đã già
Chiều rơi bóng sương mù
Đời vui, buồn, thắng, bại
Đã hiểu lẽ duyên tu.

Thơ thiền như thoát tục
Thơ tình vẫn đa mang
Theo nàng thơ lãng mạn
Tình và Thiền chung trang.

Bây giờ ta mới hiểu
Biển hư vô mênh mông
Đời sống là cõi tạm
Trăm năm là hư không.

Bây giờ ta mới thấm
Ngọn lửa đỏ chiến tranh
Nấu xôi lòng thù hận
Bốc hơi mù tan nhanh.

Pha loãng những phiền muộn
Thanh lọc cả lỗi lầm
Mở lòng vui thiền đạo
Thiền mênh mông trong tâm.

Suy tư vào thiền đạo
Buông bỏ hết muộn phiền
Hồn nghỉ yên tĩnh lặng
Trôi dần vào cõi tiên.

Tế Luân
(Suy tư trong một thoáng thiền)




Gương Mặt Thi Nhân


Tôi thấy vết nhăn hằn trên gương mặt
Từ vết nứt mọc ra một câu thơ
Ý thơ sâu thẳm từ trong ký ức
Hiện hóa thân tôi như một giấc mơ.

Lần theo đường chỉ hằn sâu vết nứt
Tôi nhặt ra hạt bụi nảy mầm thơ
Từ đó thơ tôi mang theo hoài niệm
Thân phận con người trần tục bơ phờ.

Tôi lại thấy vết nám trên da thịt
Vết nám lan nhanh màu sắc tím bầm
Nhưng nơi ấy có vần thơ trải rộng
Trên mình thi nhân tư tưởng nảy mầm.

Tôi mặc kệ những vết nhăn bầm tím
Dấu vết thời gian nhân cách thi nhân
Mỗi ngày câu thơ từ trong trí tuệ
Trên mình thi sĩ nở đóa phù vân.

Tế Luân





Ngụ Ngôn Của Thi Nhân


Còn nghe nức nở từ bông hoa
Gõ nhịp thời gian bóng xế tà
Trên nấm mồ hoang loài cỏ úa
Hồn soi hạt bụi cõi ta bà.

Bầy hoang giã thú đêm huyền mặc
Khao khát nhìn em dáng ngọc ngà
Vết nứt hồi sinh nguồn thực thể
Đêm soan rót mật bóng trăng tà.

Gió bay chợt thấy hồn trinh nữ
Bám bụi thời gian phủ lớp dày
Em tắm nước sông trôi tận biển
Bụi hư vô chối bỏ thân này.

Xỏ dây chuỗi hạt thiền tâm định
Hơi thở đêm qua mới tái sinh
Nhìn thấy thân ta từ kiếp trước
Nhấp nhô nhịp điệu hóa vô hình.

Tế Luân
Tự soi bóng mình




Tôi Muốn Thơ Tôi


Tôi muốn thơ tôi là nhánh sông
Chở đầy nỗi nhớ vào mênh mông
Thêm nhiều triệu đóa hoa hồng thắ
Tặng những đau thương một đóa hồng.

Tôi muốn thơ tôi lá mạ non
Cánh đồng lúa chín hạt ươm vàng
Ngôn tình rực rỡ thêm nguồn sống
Thổn thức trong thơ nét dịu dàng.

Tôi muốn thơ tôi những nốt nhạc
Du dương âm điệu vọng thiên thai
Tình yêu thổn thức lời âu yếm
Như lá thu rơi trải gót hài.

Tôi muốn tình yêu đầy ý thơ
Cả trong giấc ngủ vào đêm mơ
Nồng nàn quyến rũ nguồn ân ái
Buông thả hồn mơ đến bến bờ.

Tôi muốn thơ tôi chảy ngược dòng
Trở về tuổi trẻ lòng hoài mong
Thăm từng nỗi nhớ đời son trẻ
Những tiếng âm vang từ tấm lòng.

Tôi muốn thơ tôi vào cuộc sống
Chuyện vui buồn viết hết trong thơ

Để khi nhớ vẫn còn rung động
Giấc mộng vàng say đắm tuyệt vời.

Tôi muốn thả rơi lòng hận thù
Cuộc đời phiêu bạt lắm gian truân
Tám năm biệt xứ là vô tận
Trời đất xoay vòng chuyện thế nhân.

Tôi muốn thơ tôi những đóa hoa
Xuân về rực rỡ niềm đam mê
Lòng vui chất chứa đầy nỗi nhớ
Trong mối tình quê bước trở về.

Tế Luân








Trắc Ẩn Tuổi Già



Lòng trắc ẩn tuổi già ập đến
Niềm đam mê sức khỏe không còn
Tiếng đêm thổn thức như chờ đợi
Tung cánh chim bay bỏ núi non.

Vết chém đời ta những nỗi đau
Đường tình tiếc nuối sống bên nhau
Tuổi già rung động bằng nhân nghĩa
Ân ái ngày xưa đã vướng sầu.

Để lại trong ta đầy nỗi nhớ
Trăm năm nợ ấy nhớ đừng phai
Một đời ân nghĩa duyên chồng vợ
Dan díu bên nhau trọn kiếp này.

Hãy thức dậy cùng nhau vọng nguyệt
Nghe âm vang thổn thức tim yêu
Khối tình nhớ mãi thời son trẻ
Tìm cõi đi về bóng đổ xiêu.


Tế Luân





Hoa Đèn

Nửa đêm môi ướt thì thầm
Lụa mềm nhung gấm tơ tằm gối chăn
Cho nhau một chỗ em nằm
Tìm trong bóng tối vết tăm tích người.

Sương đêm gió lạnh tơ trời
Tiếng đêm thổn thức nói lời du dương
Ngoài sân hoa rụng bên đường
Cánh hoa trắng điểm vô thường tuyết bay.

Đèn đêm dầu cạn mới hay
Hoa đèn vụt sáng bàn tay ngại ngần
Trầm hương lan tỏa dưới chân
Dòng mê bịn rịn tình xuân một thời.

Trời thu xanh biếc da trời
Môi thơm mật ngọt đôi lời thiết tha
Trăng khuya sương phủ mù sa
Đêm dài nhạc khúc tình ca nhẹ nhàng.

Tóc em cuốn giải tơ vàng
Ngực đeo chuỗi ngọc điệu đàng du dương
Hoa ghen sắc đẹp nhún nhường
Em là tiên nữ nghê thường hóa thân.

Tế Luân




Khoảng Trống



Em để lại mênh mông khoảng trống vắng
Không thể lấp đầy, lặng chết trong lòng
Hồ cạn, suối cạn, sông dù có cạn
Mưa vẫn lấp đầy, nhưng em thi không.

Hình bóng em vẫn dạt dào bất tận
Bất tận thời gian lận đận vô chừng
Cuộc tình ấy vỡ từng mảnh ký ức
Máu chảy trong anh, ngập lụt vô thường.

Gió bão thổi, mưa ướt đêm cuồng mộng
Chiều sau lưng giao động nỗi hân hoan
Tóc em xõa bờ vai trần ấm áp
Dòng sông em, êm ả nét hiền ngoan.

Giấc mơ trong anh, em là hoàng hậu
Trên ngai vàng ẩn dấu nét kiêu sa
Trong cung cấm em là vai vương hậu
Trên ngôi nữ hoàng, dấu ấn ngọc ngà.

Có phải em làm tim anh thổn thức
Cuộc tình đêm, tình sáng sớm mượt mà
Áo hoàng hậu lụa là vàng óng ả
Đầy ngập hồn anh, em đã chan hòa.

Tế Luân




Ngôn Từ Trong Thơ

Chữ trong thơ chợt ngoi lên
Bồng bềnh ngôn ngữ nằm bên cuộc tình
Thả trôi theo khóm lục bình
Hỏi em che dấu bóng hình nơi đâu.

Gió đưa dải yếm qua cầu
Hương thơm tơ lụa tằm dâu ngỡ ngàng
Soi nghiêng vạt áo lụa vàng
Dáng em quyến rũ dịu dàng bước đi.

Dấu chân hoa nở xuân thì
Môi xinh cười nụ tình si lạ thường
Đồng xanh bát ngát quê hương
Cỏ mềm ướt đọng giọt sương bàng hoàng.

Nhớ em thung lũng hoa vàng
Thương nhau ôm cả hành trang vào đời
Dù mai góc bể chân trời
Theo em phố núi rong chơi tháng ngày.

Tóc em thơm ngát hương say
Môi em mềm mại ngất ngây đậm đà
Khói trầm hương phủ bóng tà
Mắt xanh liếc nhẹ mặn mà trao duyên.

Vai nghiêng suối tóc tơ huyền
Đôi gò bồng đảo, hai miền tuyết băng
Đêm huyền ảo dưới bóng trăng
Tay em dài nụ búp măng gợi tình.

Tình yêu không phải vô hình
Chạm môi mới biết chân tình thật hư
Yêu là hiện hữu thiên thu
Quanh co dấu hỏi trầm tư mập mờ.

Tế Luân




Sợi Tóc Thi Nhân


Sợi tóc thi nhân vừa rơi xuống đất
Cơn gió thổi qua biến mất trong ngày
Tôi im lặng gửi hồn vào sâu thẩm
Trí tuệ trong tôi cạn bớt hay đầy.

Tôi sợ nhất dòng suy tư dẫy chết
Nụ hoa nâng niu sương đọng từ trời
Ngôn từ minh triết mọc lên từ đất
Viết nốt trang thơ ngôn ngữ gọi mời.

Sợ mất nụ hôn của ngày thơ dại
Mà đôi ta cộng lại tháng năm qua
Cất dầu trong tim bỏ vào ký ức
Mai sau cần tình nồng ấm thiết tha.

Sợi tóc bạc rụng rơi xuân tươi thắm
Tôi đưa tay níu kéo những ân tình
Nồng ấm hơi thở một thời ân ái
Hạnh phúc bên nhau vun xới đời mình.

Tế Luân



Hạt Muối Môi Em



Trên môi em tôi nếm thử hạt muối
Xem nồng độ của biển mặn bao nhiêu?
Bút mực thi nhân nào khóc trên giấy
Biển nào xanh thấu hiểu cả tình yêu.

Tôi muốn nghe tiếng rì rào sóng biển
Biển xô sóng về bến bãi nơi nào
Con dã tràng xe cát trên biển rộng
Cả một đời vật lộn với hư hao.

Hải âu bay hoài mà không tới đích
Em ngồi buồn trên ghềnh đá ngóng trông
Trở về chốn xưa lục tìm trong ký ức
Tình yêu nào tô điểm giấu môi hồng.

Ân sủng từ trời đôi khi có giới hạn
Chắt chiu hai tay hứng lấy giọt mưa
Cháy bỏng mùa hạ ân cần bù đắp
Đời sống cần nhau thân phận dư thừa.

Lời thi nhân hoài niệm trong im lặng
Để tâm hồn lẩn khuất trong đám mây
Nhờ cơn gió thổi qua lời nhắn gửi
Những ân tình nồng ấm của hôm nay.

Tế Luân




Cơn Mưa Hồng

Cơn mưa hồng lất phất
Đỏ thêm viền nét môi
Hôm nay em xinh quá
Nắng hạ bừng trong tôi.

Có muộn màng không em?
Mùa hạ về rất vội
Hoa rơi đầy khắp lối
Nỗi nhớ mong bồi hồi.

Chuyện tình nào bâng khuâng
Bước về theo dấu chân
Cơn mưa hồng nắng hạ
Bến mơ nào phù vân.

Có mối tình khó tả
Theo tiếng ve ngân nga
Gió bay đầy bụi phấn
Tôi yêu em thật thà.

Tháng sáu đầu mùa hạ
Hồn nhiên tuổi học trò
Lòng xôn xao rất lạ
Đến bên nhau hẹn hò.

Yêu một thời đã mất
Bây giờ đã phôi pha
Cuộc tình như sống lại
Ngày tháng cũ bay xa.

Tế Luân




Mùa Thu Lặng Lẽ

Thu lặng lẽ như thì thầm trước cửa
Em lại buồn như thuở mới biết yêu
Trời gió lạnh cơi thêm cao ngọn lửa
Rượu uống say cho quên cả bóng chiều.

Em lại buồn sợ mất mối tình say
Muốn chạm cốc cùng ai trong hoài niệm
Mắt u buồn tìm bóng người tri kỷ
Mối tình xưa còn vương vấn nỗi niềm.

Nếu tình yêu nhiều như những ga tàu
Đến từng chạm lại dừng cho khách xuống
Để tình buồn chia tay vài trăm chuyến
Thì cô đơn sẽ cào xé tâm hồn.

Đếm nỗi buồn nhiều như lá thu rơi
Mỗi cành lá bay theo chiều cung mệnh
Em bước đi xào xạc, nghe lá rụng
Tiếng mùa thu, lời tình cõi mông mênh.

Em có muốn gom hết mùa thu lại
Vì tình đau vẫn ẩn chìm trong lá
Cho đến khi gió thu vừa thấm mệt
Lá ngừng bay, sương phủ bóng chiều tà

Lê Tuấn
Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng
Còn viết mãi những bài tình thu.



Vầng Trăng Thu Chia Nửa

Tôi có một mùa thu
Mùa êm đềm nỗi nhớ
Đèn trung thu rực rỡ
Sáng khung trời ước mơ.

Tôi chia nửa vầng trăng
Một bên là chốn cũ
Bên kia vào giấc ngủ
Tìm lại chốn xa xưa.

Tôi cắt nửa cái bánh
Nửa giấu trong nỗi nhớ
Nửa cất vào tuổi thơ
Đã mất tự bao giờ.

Tôi chia ánh trăng rằm
Hai khung trời vời vợi
Em và tôi vẫn đợi
Ánh trăng đêm gọi mời.

Cắt xén cả áng mây
Làm thuyền đưa em đến
Bến sông buồn xa vắng
Dòng sông trôi êm đềm.

Tôi chia hai vần thơ
Vần đầu theo nỗi nhớ
Vần sau cho tình cũ
Hoài niệm đêm trung thu.


Tế Luân
Hoài niệm Trung Thu
Thung Lũng Hoa Vàng San Jose




Buổi Sáng Sương Thu

Sáng nay lá thu bay
Gió lùa vào chân mây
Hạt sương thu lạnh lẽo
Đọng trên ngọn tình đầy.

Thoáng hiện bóng dáng em
Trong giọt đọng sương đêm
Tôi chạm tay vào đó
Hạt vỡ tan ướt mềm.

Trên cánh hoa dại vàng.
Giọt buồn rơi muộn màng
Ánh mắt em say đắm
Tôi mơ thấy thiên đàng.

Theo cánh chim cuối trời
Chiếc lá vàng chơi vơi
Làm hồn tôi chao đảo
Nép bên trong một đời.

Trong ngôi đền linh thiêng
Thôi miên trong giấc thiền
Nét mặt em thánh thiện
Tôi nhìn em hoá điên.

Ngọn gió thu xoay vần
Tình sao vẫn ngại ngần
Trời thu nhiều gió lạnh
Lá vẫn rơi đầy sân.

Tế Luân
Bài thơ tình mùa thu




Mơ Ước Ngày Xuân

Đóa hoa chớm nở lá xanh
Giọt sương còn đọng long lanh sắc màu
Đêm qua sương lạnh trăng thâu
Em vào múc cạn mạch sầu đổ đi.

Ngoài sân bãi cỏ xanh rì
Có loài cỏ lạ xuân thì nở hoa
Tóc dài hương gió bay xa
Em thay áo mới bóng tà huy bay.

Đóa hồng hoa nở trên tay
Ngây thơ chờ đợi đến ngày xuân sang
Trước sân cúc nở hoa vàng
Đào, mai, rực rỡ huy hoàng đón xuân.

Sao em ngơ ngẩn bâng khuâng
Như chờ như đợi đường trần nối duyên
Trong mơ em thấy bà tiên
Mong sao gặp được người hiền thi nhân.

Bao giờ em gặp người thân
Tình chàng ý thiếp đường trần thênh thang
Bài thơ ngôn ngữ nhẹ nhàng
Tình thơ ý đẹp ngập tràn yêu thương.

Xôn xao tiếng gọi bên đường
Mơ xuân hiện hóa thiên đường rong chơi
Tơ hồng giăng mắc ý trời
Em mong xuân đến một đời bình an.


Tế Luân
Mùa xuân miến bắc California.



Sám Hối Mùa Chay

Nhìn vào trong tâm mình
Thần khí ta lặng im
Tĩnh lặng nghe nhịp thở
Tội lỗi đang nhận chìm.

Đời hoang tưởng lang thang
Đôi chân bước vô hồn
Trần gian là hoang địa
Đi vào ngôi mộ chôn.

Danh vọng là hư ảo
Tiền bạc là hư không
Mọi thứ đều biến mất
Tan theo khói bụi hồng.

Mùa chay tịnh thánh linh
Mảnh vải tím chân tình
Vắt ngang trên thập giá
Thiến Chúa gánh nhục hình.

Mùa chay cho lòng mình
Thức tỉnh trước bình minh
Yếu đuối trong bóng tối
Đợi hồn ta tái sinh.

Thiên Chúa là vô biên
Cửa ngõ vào cõi tiên
Nước trời đang rộng mở
Tình yêu là bình yên.

Tế Luân
Cảm nhận về mùa chay




Mênh Mông Sương Khói


Mênh mông sương khói nhẹ bay
Em xòe tay bắt chùm mây sương mù
Tưởng rằng nắm cả thiên thu
Nào ngờ một nhúm phù du hão huyền.

Một làn khói chợt thôi miên
Vào thăm ký ức lụy phiền trăm năm
Lụa vàng óng ánh tơ tằm
Khoác lên tấm áo hương trầm vấn vương.

Đêm trăng huyền ảo mù sương
Ngày mai tiếp bước bụi đường phong vân
Buồn thương nỗi nhớ xa gần
Để cho lệ ấy tần ngần vết đau.

Người đi tình vội theo sau
Phố xưa trời rộng đổi màu hoàng hôn
Hoa sen chớm nở bên cồn
Sương khuya thấm ướt cõi hồn thi nhân.

Hoa vàng sương khói phù vân
Mây bay phủ bóng đường trần tha phương
Lang thang khắp nẻo đoạn trường
Đời trôi ngày tháng vô thường mai sau

Tế Luân
Bài thơ này đã được phổ nhạc,
phổ biến trên youtube


Xin mời nghe nhạc





Tiếp theo những vần thơ



Mừng Noel


Mẹ ơi! Noel là gì?
Lửa bập bùng sưởi ấm
Bão tuyết rơi ngoài sân
Ánh đèn màu lấp lánh.

Mẹ ơi! Noel đẹp quá!
Ông già râu bạc phơ
Mặt hiền hòa phúc hậu
Mang quà cho tuổi thơ.

Mẹ ơi! Noel thánh thiện
Nhạc thánh ca vang lừng
Lòng rộn ràng háo hức
Tiếng chuông ngân không ngừng.

Mẹ ơi! Chúa chào đời
Trong máng cỏ đơn sơ
Ánh hào quang rực rỡ
Soi sáng cả bài thơ.

Mẹ ơi! Trời đầy sao
Một ngôi sao Mẹ cài
Trên cây thông xanh biếc
Noel xưa! Nhớ hoài.

Tế Luân



Em Đi Lễ Nửa Đêm



Tháng mười hai giáng sinh
Lòng vương vấn chân tình
Ngoài kia trời gió lạnh
Ánh đèn màu lung linh.

Em mặc áo len hồng
Khăn quàng cổ quấn vòng
Giày cổ cao nhung ấm
Em đi vào mùa đông.

Mọi người vẫn nhìn trông
Em thấy thẹn trong lòng
Tiếng người khen xinh quá
Gió lay nhẹ lá thông.

Mẹ cười nghe lời khen
Em nhìn theo ánh đèn
Những sắc màu lóng lánh
Giáo dân mừng Noel.

Thánh đường tiếng chuông ngân
Vinh danh Chúa giáng trần
Bình an nơi trần thế
Xóa tan lòng phân vân.

Hôm nay đến nhà thờ
Màn sương trắng che mờ
Chúa đóng đinh! Thập giá
Giang tay như đón chờ.

Dải sương trắng lững lờ
Đẹp như là trong mơ
Em làm dấu thánh giá
Lòng hân hoan đợi chờ.

Giáo đường lễ nửa đêm
Mỗi lúc một đông thêm
Trang nghiêm vào thánh lễ
Hoa tuyết rơi bên thềm.

Đêm hiển thánh vô cùng
Lòng người hòa nhịp chung
Ca đoàn vang tiếng hát
Rực sáng cả vương cung.

Cây thông mừng giáng sinh
Ánh đèn sáng lung linh
Quả châu treo rực rỡ
Em chụp vài tấm hình.


Em chắp tay nguyện cầu
Chúa giáng sinh nhiệm màu
Xuống trần gian cứu chuộc
Loài người mối tội đầu.

Xin Chúa ban bình an
Những ân tình chứa chan
Thoát bao cơn dịch bệnh
Loài người hết gian nan.

Em đi lễ nửa đêm
Tâm hồn em yếu mềm
Xin Chúa ban sức mạnh
Vượt qua những nỗi niềm.

Tế Luân
Noel trên Thung Lũng Hoa Vàng San Jose



Nhớ Xuân Quê Cũ


Xuân về nhớ cánh đồng xanh
Mênh mông lúa trổ nghiêng cành đón xuân
Đàn trâu thong thả ngoài sân
Bình yên theo bước đường trần phương xa.

Khói lam vờn mái tranh già
Bếp hồng mẹ nhóm đậm đà tình thân
Nồi bánh chưng chín bao lần
Vẫn nghe thơm ngát ân cần tuổi thơ.

Tiếng chim đua hót trên bờ
Cây mai trước ngõ đợi chờ nở hoa
Mẹ ngồi vá áo cho cha
Bàn tay tháo vát, hiền hòa tháng năm.

Xuân này con định về thăm
Trời xa vạn dặm biệt tăm xứ người
Đại dương xanh thẳm xa vời
Nhớ mùi khói bếp bồi hồi vấn vương.

Gió đùa ngọn cỏ bên đường
Nén nhang mộ chí khói hương mở lòng
Mong xuân nối lại tình hồng
Hồn quê vẫn mãi đợi mong người về.

Cánh chim én lượn vòng mê
Mẹ chờ ở dưới chân đê đầu làng
Ngày xuân lòng thấy bàng hoàng
Xa xăm nỗi nhớ úa vàng hương xuân.

Tế Luân




Những vần thơ tượng trưng, chỉ là những trích đoạn trong hàng ngàn bài thơ mà tôi đã viết.
Người Nghệ Sĩ Không Bao Giờ Ngừng Sáng Tạo 
Tế Luân
























Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NÊN ĐỌC ĐỂ BIẾT: TỔNG THỐNG HOA KỲ DONALD TRUMP NHƯ THẾ NÀO?

Trận đánh đầu tiên và cũng là trận đánh cuối cùng

Tập Thơ Tình Sương Khói Nhẹ Bay - Tác Giả Tế Luân 2025