Mùa Thu – Bản Tình Ca Dịu Dàng
Mùa thu về nhẹ như một hơi thở. Gió khẽ lay cành, lá khẽ chao rơi, và không gian như phủ một lớp sương mỏng mơ màng.
Mỗi buổi sớm, mặt hồ tĩnh lặng in bóng hàng cây đang ngả màu vàng úa. Hương cỏ mới, hương hoa dại thoảng qua trong nắng hanh vàng
làm lòng người bỗng thấy dịu lại, như vừa tìm được chút bình yên giữa những xô bồ của cuộc sống.
Thu không ồn ào, không rực rỡ như mùa hạ, cũng chẳng buồn lặng như mùa đông. Thu là khoảng lặng mênh mang giữa hai bờ thời gian,
nơi con người dễ nhận ra nhịp đập của trái tim mình. Trong sắc lá úa, có những nỗi nhớ chợt ùa về, có những kỷ niệm xưa bỗng sống dậy,
có bước chân ai từng đi qua mà hương thơm còn vương trong gió.
Mùa thu luôn gợi tình, va mang theo chút mộng mị. Dưới bầu trời trong xanh, một cánh chim bay xa như mang theo lời nhắn gửi.
Tiếng chuông chùa ngân nga cuối chiều nghe như bản tình ca của đất trời. Và giữa không gian ấy, ta thấy lòng mình bỗng chùng xuống mềm lại,
muốn viết một vần thơ, muốn giữ lấy chút hương thu mong manh đang tan trong gió…
Từ nhịp điệu của mùa thu mà tôi cảm nhận, tôi đã viết một vài bài thơ cho mùa thu.
Xin mời thưởng thức
Tế Luân
Chúc Anh Chị Em, một tâm nghệ sĩ hòa nhập cùng mùa thu.
Đi Tìm Chiếc Lá Thu Rơi
(Thơ ngũ ngôn – vần bằng)
Sáng nay sương phủ trắng,
Lá rụng ngập vườn thu.
Tiếng chim vang thánh thót,
Giấc ngủ còn mơ ru.
Chợt nghe thu khe khẽ,
Gọi gió về xa xôi.
Tiếng đàn buồn vọng lại,
Theo giấc mộng chơi vơi.
Mây chiều giăng xuống thấp,
Che nửa cội tùng già.
Như em về khoe sắc,
Tóc biếc gió bay xa.
Áo em màu thu tím,
Thoảng hương cỏ dại hoa.
Tình xưa còn in dấu,
Không nhạt giữa sương pha.
Anh đi tìm chiếc lá,
Lá rơi cạnh lối xưa.
Nơi ấy em từng đến,
Hương còn vướng trong mưa.
Tế Luân
(Ngẫu hứng viết mấy bài thơ thất ngôn (7 chữ) cho vui)
Mắt Buồn Mùa Thu
Ánh mắt thu buồn ngắm lá bay,
Chiều rơi gió lạnh nhớ ai đây.
Mây trôi lặng lẽ sầu xa ngút,
Sương phủ mờ sương bóng nhạt đầy.
Một thoáng tình xưa hồn vẫn đợi,
Bao mùa trăng khuyết mộng còn say.
Thu sang, lá úa buồn chia nửa,
Giữ mãi trong tim dáng mắt này.
Tế Luân
Lá Thu Chết
Chiếc lá thu sầu rụng chốn đây,
Mùa xưa vàng úa vẫn còn đầy.
Cành khô lặng lẽ hồn sa mộng,
Gió cuốn tàn phai bóng nhạt bay.
Cội rễ niềm đau vùi ký ức,
Màu thu còn đọng nét heo gầy.
Cầm lên xác lá mùa xưa cũ,
Chợt thấy trong tim sương phủ dày.
Tế Luân
Vọng Cố Nhân Về
Lá sớm thay màu gọi bóng ai,
Chiều thu giăng phủ mảnh sương phai.
Rừng phong lặng lẽ hồn thương nhớ,
Mây tím giang hồ gió cuốn dài.
Ngọn gió vô tình ru khúc cũ,
Hồ thu lặng sóng vọng tàn mai.
Một khối tình riêng sầu chẳng dứt,
Vọng cố nhân về, mộng chốn đài.
Tế Luân
Vàng Úa Lá Thu
Lá úa vàng hơn thu trước nay,
Trời buồn sương phủ trắng heo gầy.
Chiều rơi lặng lẽ hồn cô quạnh,
Gió cuốn mơ hồ bóng ngả bay.
Em nhóm lửa hồng xua giá lạnh,
Tình khơi tro cũ cháy mê say.
Đời như lá úa trong vô định,
Chỉ giữ trong tim chút tháng ngày.
Tế Luân
Lời Thì Thầm Mùa Thu
Chiều cũ trở về lối ngõ xa,
Lá vàng rơi phủ bước em qua.
Gió thu khe khẽ hồn như thở,
Mây tím lưng trời nắng nhạt pha.
Quán vắng hương xưa còn sót lại,
Cà phê đắng ngấm nỗi chan hòa.
Thì thầm thu gọi trong hoài niệm,
Người cũ đâu rồi giữa bóng tà.
Tế Luân.




Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét