Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 29 tháng 5, 2023

Tuyển Tập Thơ - Lời Của Dòng Sông

   Tuyển Tập Thơ

                       Lời Của Dòng Sông                                


                       Tựa Đề Cho Tập Thơ

Lời Của Dòng Sông


Trong năm 2023 tôi có ý định ấn hành tác phẩm thứ 7, đó là tuyển tập những bài thơ, tôi mới viết trong năm vừa qua, gom lại thành một tập thơ.

Lúc đầu tôi có ý định lấy tựa đề “Lời Của Đá’ rồi đổi thành “Lời Của Gió” nhưng cả hai tên gọi này cũng đã có tác giả lấy tên và in thành sách.

Tôi viết bài thơ “Lời Của Dòng Sông” và tôi quyết định lấy tên gọi này đặt tên cho tuyển tập thơ.

Tôi lên Google search thử tìm hiểu, có tựa đề nào trùng tên hay không, tôi nhận ra tác phẩm “Câu Chuyện Dòng Sông” của Hermann Hesse

Hermann Hesse là nhà văn người Đức, ông đã viết cuốn tiểu thuyết nổi tiếng về Ấn Độ lấy tựa đề “Siddharta” vào năm 1922. Câu chuyện được chuyển dịch qua Việt Ngữ với tựa đề Câu Chuyện Dòng Sông

Tác giả viết về một câu chuyện ở thời điểm Đức Phật còn tại thế và lồng vào trong đó những giá trị của triết lý phương Đông.

Tôi tìm hiểu thêm vài trang khác trên internet, bất chợt đọc qua bài viết của  Hòa Thượng Thích Nguyên Siêu ông viết về cảm nghĩ qua tác phẩm (Câu Chuyện Một Dòng Sông).

Hòa thượng đã viết:

 “Cả hai đều lắng nghe dòng nước, đối với họ đó không chỉ là dòng nước, mà còn là âm ba của cuộc sống, tiếng nói của cái đang là, tiếng nói của cái sắp là.”

          Cùng một tâm trạng như vậy, Hòa Thượng Thích Nguyên Siêu viết rằng:

“Ngồi một mình trên tảng đá, bên cội tùng bờ sông. Nhìn dòng nước lặng trôi. Êm đềm, không mảy động. Ngồi để nghe dòng sông nói.”

Triết lý khô như vách đá. Thi ca ướt như sương đẫm. Vách đá nhuốm hơi sương. Sương đẫm tươi vách đá, cả hai hỗ tương nhau tạo thành sức sống như năng lượng phù trầm, tương dung tương nhiếp, một mực không rời.” 

Tôi miên man suy nghĩ về những tư tưởng cao siêu này. Cuộc đời của chính tôi như một dòng sông trôi đi, trôi đi mãi chưa bao giờ dừng lại.

Khi dòng sông dừng lại thì lúc đó sông không còn được gọi là dòng sông. Khi cuộc sống dừng lại thì lúc đó cuộc sống đã chết.

Phải chăng đây là triết lý của đời sống.

Có những nơi chốn tôi đã đi qua trong suốt hành trình của đời mình, rất nhiều nơi chốn không để lại trong tâm trí tôi một điều gì? Bởi vì tôi đến và đi như những người lữ hành vô cảm, gót chân phiêu du của tôi không để lại dấu tích nào.

Tuy nhiên có một điều may cho tôi, vì tâm hồn tôi luôn luôn tiềm ẩn một nguồn ân sủng từ thi ca. Chính nàng thơ đã gợi lại trong tôi những xao xuyến, những rung động.

Nét đẹp của thiên nhiên của cảnh trí, đã liên kết tâm hồn tôi với rung động của thi ca, khơi dậy một niềm giao cảm thâm sâu từ trong tâm hồn để tôi viết thành những vần thơ.

Như vậy thế giới vây quanh tôi không phải thế giới của vô ngôn, mà thế giới ấy chính là dòng suối tinh khiết chảy tràn ngập trong tâm hồn thi nhân.

Có một dòng suối của tuổi trẻ, nó luôn ở trong tâm hồn bạn, tài năng của bạn, sự sáng tạo bạn mang đến cho cuộc đời thông qua những năng khiếu nghệ thuật của bạn.

Khi bạn học được cách lấy nước từ nguồn suối này, bạn sẽ thực sự đánh bại tuổi tác. Tâm hồn của bạn sẽ trẻ mãi theo thời gian.

Không có thi nhân, không có nghệ sĩ, con người sẽ chán ngấy vì sự đơn điệu của tự nhiên.” Danh hoạ Vincent Van Gogh.

Trân trọng

Louis Tuấn Lê


Lời Của Dòng Sông

 

Tôi ngồi lặng lẽ bến sông

Nghe dòng nước chảy khơi lòng hư vô

Bên tảng đá một nấm mồ

Nghe sông kể chuyện hải hồ gian truân.

 

Mưa bay mù lối phù vân

Hạt mưa vỗ nhẹ đá tần ngần say

Lê chân mỏi gót phương này

Ngắm sông mây nước trải bày tình riêng.

 

Hàng dừa xanh mái chùa nghiêng

Khói trầm hương toả trong miền sương lam

Lang thang vào động mây ngàn

Bên đường cỏ mộ hoá vàng khói hương.

 

Cánh hoa còn ngậm hạt sương

Long lanh như ngọc tà dương chốn nào

Rừng cây che dấu cành đào

Gió lay cánh trắng bay vào hư không.

 

Âm ba sóng vỗ mặt sông

Nước xuôi chảy mãi theo dòng xuân thu

Cây xanh rợp bóng mù u

Chiều về nghe tiếng lời ru vọng buồn.

 

Tiếng chuông vang ngọn gió luồn

Ta nghe sông kể cội nguồn từ đâu

Ngàn năm sông nước thiên thâu

Nhìn theo dòng chảy bên cầu hoa trôi.

 

Tế Luân

Nghe dòng sông kể chuyện



Lời Của Gió 

Gió đem mây ve vãn bóng chiều tà

Nâng vạt áo lụa là em thướt tha

Ta nghe gió nói những lời tha thiết

Có phải em buồn nên gió xót xa.

 

Ta để lại cho em chút gì không?

Ngồi bên tảng đá, lối cỏ ven sông

Chạm hồn nhau lòng nhớ thương ngày ấy

Đặt nụ hôn đầu in dấu môi hồng.

 

Gió lướt nhẹ trên dòng sông im lặng

Lục bình trôi xanh màu lá mạ non

Em đã cho ta những ngày gần gũi

Những ngày bên nhau sưởi ấm tâm hồn.


Con thuyền ai trên dòng sông thả lưới

Bóng cá vừa nhào lộn bọt nước tan

Em khúc khích miệng cười tươi rực rỡ

Cánh chim bay xa tận chốn mây ngàn.

 

Em muốn nói gì không hãy lên tiếng

Sao ta nghe tiếng gió nhớ dâng đầy

Vi vu gió thổi lùa qua ngực áo

Em ngượng ngùng che đôi má đỏ hây.

 

Ta cám ơn lời tình thơ của gió

Dòng sông quê vỗ sóng dạt đôi bờ

Mai sau có xa phương trời đất lạ

Gió hãy nhắn lời về những giấc mơ.

 

Tế Luân

Cảm nhận lời của gió

Lời Của Đá

 

Ta nghe hồn đá nỉ non

Theo dòng sông chảy bên cồn nước xuôi

Ngàn năm chỉ một dòng thôi

Nghe sông kể chuyện một đời hợp tan

 

Bên đời Nhật Nguyệt mây ngàn

Theo mây đùa gió lang thang cuối trời

Đá mang theo trái tim người

Ngày sau sỏi đá một đời bên nhau.

 

Vòng tay ôm mối thương đau

Xót xa tiễn biệt mai sau nhớ lời

Tình là tơ sợi rối bời

Cho nhau nỗi nhớ một thời mê say.


Rót đầy thêm chén rượu cay

Tưới lên tảng đá chúc ngày hợp duyên

Ta và đá cùng lời nguyền

Ngàn năm hồn đá trinh nguyên một lòng.

 

Ta hỏi đá có hồn không?

Mặc khải đá nói hồn trong tim người

Thế của đá điểm sáng ngời

Vân của đá là hồn trời ban cho.

 

Ta hỏi em có buồn lo

Qua sông người lại giục đò muốn sang

Em về kể chuyện đá vàng

Chuyện dòng sông chảy với ngàn tích xưa.

 

Vỗ trên mặt đá hạt mưa

Đê mê từng lúc gió lùa hương hoa

Hồn đá ôm mối thiết tha

Lời của đá nói hạt sa nồng nàn.

 

Tế Luân

Thổi chút hồn người vào tảng đá 

 

Cm Nghĩ

Nếu cuộc sống thiếu đi những nét đẹp của thi văn, thì đời sống sẽ rất buồn chán và tẻ nhạt.

Người nghệ sĩ sẽ không còn điểm tựa nào cho tâm hồn, để được tỏ bày dòng suy tư, chỉ có sự lãng mạn trữ tình trong thơ mới đủ sức chứa những suy tư của người nghệ sĩ, vì ngôn từ của thơ là một sự cô đọng tuyệt vời nhất của tư tưởng mà người nghệ sĩ ao ước được trải bày.

Thơ rất cần được sự chia sẻ cho nhiều người đọc nếu không thơ sẽ trở thành, cô đơn buồn chán vô cùng, bởi vì thơ cần một sự đồng cảm của những tâm hồn có chung một tần số rung động.

Xin chia sẻ cùng quý vị tuyển tập Lời của dòng sông

Trân trọng

 Lê Tuấn

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét