Ghi Dấu Ngày Về là bài thơ tôi viết sau này, khi nhớ lại những năm tháng đoạ đầy trong các trại tù tập trung cải tảo. Bên Thắng Cuộc đã dành cho Bên Thua Cuộc. Dù sao cũng là một vết tích của một lưỡi đao mà thế thời đã chém vào lưng người chiến sĩ, vết chém vẫn để lại vết xẹo hằn sâu trên lưng, như một dấu tích của lịch sử, của một giai đoạn tồi tệ nhất, đã xẩy ra trên quê hương VN. Tôi viết bài thơ này như một chúng nhân viết về lịch sử. Người đã trải qua 8 năm tù biệt xứ và 10 năm quản chế, sống lưu vong ngay trên quê hương mình.
Lê Tuấn
Ghi Dấu Ngày Về
Ngày đánh dấu, ta trở về phố thị
Bỏ lại sau lưng vách đá trại tù
Bước chân ta dẫm nát lối hoang sơ
Từng nhịp bước chuyển rung rừng núi.
Đếm năm tháng, tám năm buồn tăm tối
Ta hóa thân, loài vượn giữa núi rừng
Chốn rừng thiêng, mất dấu bóng loài người
Xác thân đó trong hình hài cổ quái.
Em thấy ta, mắt tròn xoe kinh hãi
Chân dung người, biệt xứ mới trở về
Tám năm rồi tỏ mặt với nhau đây
Xao động cả, buồn vui ngày hội ngộ.
Người qua lại nhìn ta không thăm hỏi
Bước chân đi, từng cặp mắt e dè
Ta mất dấu, nhìn phố xưa xa lạ
Đời lặng im, sét rỉ đến không ngờ.
Và ta thấy thành phố già hơn trước
Cờ máu treo, nhuộm đỏ cả phố phường
Ta xót thương, căm giận lũ hung cuồng
Ta bật khóc, nỗi đau buồn thế sự.
Lòng chợt nghe, tin buồn vang khắp xứ
Gió cát vụt bay, che khuất đoạn trường
Ta chẳng buồn nhìn lại bóng quê hương
Những mảnh vụn, treo toàn cờ máu đỏ.
Ngày gặp gỡ, trong lòng còn chút mộng
Ta đi tìm người con gái khi xưa
Nàng không đợi, bỏ đi tự bao giờ
Nỗi xót xa, mối tình đầu cũng mất.
Ôi nhân thế! Với lưỡi dao thật sắc
Cắt vụn đời người, cắt nát trái tim
Loài ma quỷ, sùng bái những lũ điên
Bán linh hồn, thâm tâm nào vọng động.
Ta ngước lên, trời cao buồn muôn thuở
Nhìn lại mình, thân phận đã hư hao
Hoàng hôn đến, mái đầu vương tóc trắng
Ta chẳng buồn, tìm hiểu bởi vì sao.
Lê Tuấn
Nỗi buồn sau tám năm tù cải tạo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét