Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2018

Cõi Bờ Riêng Em


Cõi B Riêng Em
 Lê Tuấn


Một buổi chiều muộn vào một ngày trong tháng giêng dương lịch, nhưng mới chỉ là những ngày cuối năm âm lịch, bởi vì không khí của ngày Tết đang đến thật gần, tôi bồi hồi nghĩ lại thời gian xa xưa, khi tôi và các bạn cũng chỉ là một người lính chiến ở vào lứa tuổi còn tràn đầy sức sống của một thanh niên vừa mới ra trường, đi dạo phố mùa xuân và tình cờ gặp gỡ cô em gái hậu phương, trong lứa tuổi xuân thì, một tình yêu chớm nở, tạo nên nét lãng mạn nên thơ của đời sống.
Hôm nay tôi đã ngẫu hứng viết lại cảm xúc này qua thể thơ lục bát,  tôn vinh vẻ đẹp của tâm hồn thật nên thơ và thật trữ tình, làm thăng hoa thêm cho cuộc sống hiện tại.

Bài thơ lục bát này như một trường ca khá dài, lúc đầu tôi lấy tên là (Tiếng thời gian) nhưng tôi đã đổi ý và lấy tựa mới cho bài thơ này là (Cõi bờ riêng em) bởi vì trong bài thơ này chỉ có hình bóng của em. 

Cõi bờ riêng em

Xin thời gian hãy ngừng trôi
Cho tôi tìm lại, bồi hồi hương xưa
Tìm trong tâm thức giọt mưa
Tìm em xa vắng sầu đưa ngại ngùng.

Tìm trong nỗi nhớ tao phùng
Gặp nhau giây phút thẹn thùng trao thơ
Đường xuân hoa cỏ sương mờ
Một thiên thu rộng, cõi bờ riêng em.

Câu thơ lục bát nghe thèm
Lời như còn thẹn chưa mềm môi hôn
Xe lên phố núi tiền đồn
Làn sương trắng điểm ngập hồn chinh nhân.

Đôi tay giữ lại tình thân
Khăn bay vẫy gọi xa gần nhớ nhau
Tiền đồn heo hút tuyến đầu
Hoa mai điểm nhẹ nhịp cầu gấm hoa.
  
Gót hài cuối phố mưa sa
Nương theo ngày muộn bóng tà huy bay
Người về lệ ướt khăn tay
Tiếng chân vang vọng thêm dài bước đi.

Thương em bóng nhỏ xuân thì
Bên cầu hoa rụng mấy khi đợi chờ
Thôi thì dệt mộng trong mơ
Đêm về thao thức làm thơ nhớ người.

Mùa xuân xanh biếc da trời
Mai vàng chớm nở thêm lời thăng hoa
Đường về heo hút mờ xa
Nương theo tình muộn thương ca nhạc buồn.

Đôi uyên ương mới tìm nguồn
Tiềng kêu tha thiết bên cồn sông sâu
Mai kia thương nhớ mưa ngâu
Thì xin giữ lại miếng trầu tiễn đưa.

Áo con gái mỏng gió đưa
Mời em ngày xuống phố xưa quên về
Tay ngà ngọc bích mân mê
Cho nhau kỷ niệm lời thề mai sau.

Gió khuya lay rụng hoa cau
Rừng hoa dại tím, pha màu nhớ thương
Mùa xuân về giữa dặm trường
Lá hoa kết lại vô thường chân như.

Bước chân gối mỏi chần chừ
Cổng hoa khép lại sương mù trắng bay
Trang thơ còn ấm trên tay
Lời êm lục bát còn say lòng người.

Chiều chiều ra ngắm đất trời
Ngắm em tóc rối, cài rơi nụ hồng
Trên tường vôi nứt rêu phong
Xưa em vẫn đứng gió hong tóc thề.

Thương người con gái chân quê
Nghiêng soi bóng nước tìm về tuổi thơ
Đường xa còn kịp chuyến đò
Sông sâu bến đợi, còn chờ bóng ai.
  
Em về sương đẫm dấu hài
Mưa xuân lất phất hai vai ướt mềm
Mở lời thỏ thẻ trong đêm
Môi thơm vừa chạm cho mềm dấu son.

Ngựa thồ quen nhịp chân bon
Lắng nghe tiếng vọng vỗ mòn vết lăn.
Mặt hồ gió nhẹ lăn tăn
Suối reo nước chảy, đá ngăn rừng chiều.

Núi chia ghềnh thác đổ xiêu
Cánh chim hoang dại từ phiêu bồng về
Đất trời trải rộng lắng nghe
Tiếng hư không rụng vọng về thiên thu.

Nếu mai có vụng đường tu
Em còn chỗ ở cho dù sắc không
Tơ duyên lận đận bên chồng
Sông Ngân đẫm lệ theo dòng đời trôi.

Thôi thì tình chỉ thế thôi
Nhớ ai xin nhắn đôi lời thở than
Đời từ đất trộn đá vàng
Em từ trầm tích mùa màng đươm hoa.

Ngày xuân chim én giao thoa
Xe qua phố chợ nhạt nhoà chân mây
Người xưa như ở quanh đây
Bao tà áo lụa còn bay cuối đường. 

Lối hoa vàng rụng dễ thương
Ngả nghiêng gót nguyệt, vô thường bóng ai.
Câu thơ nối lại tình dài
Thêm dòng mực tím nhớ hoài cõi em. 

Mai về theo dấu chân quen
Bước đi trên lá cỏ mềm ban sơ
Đỏ hồng đôi má đào tơ
Tóc cài hoa tím ngây thơ buổi đầu. 

Trăm năm nối một nhịp cầu
Trao nhau khăn lụa đêm thâu nhớ người
Nhớ em mây trắng cuối trời
Hoa thơm cỏ lạ rối bời tình xuân.

Nào ngờ một bóng phù vân
Nhớ xa rồi lại nhớ gần theo sau
Cõi lòng chạm vết thương đau
Cho nghiêng mực đồ thêm sầu trong thơ. 

Gối chăn thức giấc đêm mơ
Thấy trong tiềm thức như chờ đợi em
Bóng ai thoáng hiện sau rèm
Cơn mê chợt tỉnh nghĩ thèm môi hôn.

Mõ khuya tịnh độ sinh tồn
Hồn xiêu phách lạc cho buồn đi hoang
Ngày xuân mai nở hoa vàng
Tìm nhau chốn cũ mơ màng cõi em.


100 câu cũng là một biểu tượng “cuộc tình trăm năm.”
Tựa đề bài thơ viết về cõi em, do đó tôi kết thúc bẳng hai câu 
"Cõi Em"


lê tuấn
01-19-15










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét