Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015

Những bài chửi "mất gà" độc đáo



Những bài chửi "mất gà" độc đáo của người đàn bà nông thôn Bắc Bộ Việt Nam

"Hương xưa" - thiếu nữ Việt Nam
Chửi đến mức đó ta dám nghĩ rằng chẳng người nào chửi văn chương, nghĩa lý, đau thương, uất hờn bằng người đàn bà Việt Nam bị mất gà! Chả biết có nên... hãnh diện không? (ảnh không liên quan đến bài viết)
Bài số 1:
Đất Bắc từ thuở xa xưa vốn sống bằng nghề nông, gia súc gia cầm trong nhà kể cả con gà là một tài sản quý giá của dân quê. Gà, nhất là gà mái rất quý vì vừa cho thịt vừa đẻ trứng cho chủ, gà trống còn quí hơn vì vừa là vật gây giống vừa là đồng hồ báo thức cho con người. Nhà có sân to, vườn rộng hay mái tranh vách đất cũng thường nuôi thêm một hay vài con gà. Cái lợi là mỗi khi có khách quý phương xa hay lúc giỗ chạp Tết nhất thì trước nhất có thịt để cúng ông bà hay đãi khách, sau là thịt thà cả nhà cùng hưởng. Vì thế kẻ nào nỡ lòng muốn ăn mà không chịu nuôi, bắt trộm hay đánh cắp con gà của người ta sẽ khiến chủ nó rất căm giận.
Mỗi chiều khi rải thóc ra sân, đếm gà thấy lạc hay mất một con, bà chủ bầy gà thường lịch sự lên tiếng rao,vọng sang hàng xóm:
- Nhà tôi vừa lạc con gà trống, ai thấy xin đuổi giúp về cho tôi!
Buổi tối vẫn không thấy về. Sáng sớm hôm sau, bà chủ gà lại rao rất lễ độ lần nữa. Rao đến ngày thứ nhì, đã thấy khó tìm được con gà rồi, bà ta lại rao gắt gao hơn nữa:
- Con gà của tôi nuôi bằng gạo, bằng thóc, mất tiền mua. Vậy ai bắt con gà xin trả lại, không thì tôi chửi đấy nhé!
Rao như thế hai lần nữa không thấy gà về, là chiều hôm ấy bắt đầu bà con láng giềng được nghe trọn vẹn bài ca mất gà. Bài chửi kẻ trộm hay ăn cắp gà có vần có điệu hẳn hoi khiến lời chửi tiếng rủa trở thành một áng văn chương dân gian độc đáo được truyền tụng đến tận hiện giờ, này nhé:
“Cha tiên sư cao tằng, tổ khảo, thúc bá, đệ huynh, cô di, tỉ muội thằng cha mày đã bắt con gà nhà tao!
Con gà ở nhà tao là con gà, con qué. Nó về nhà mày là con cú, con cáo. Nó mổ gan, lòi ruột những đứa ăn miếng thịt gà nhà tao. Nó là thần nanh, đỏ mỏ rút gan, rút ruột nhà mày ra. Mày không thả con gà nhà bà ra, bà đóng ghế ba tháng mười ngày, buổi sáng bà chửi, buổi tối bà chửi, buổi trưa bà hú, bà nguyền, bà rủa cho cây vàng lá, cho quả chột thui, cho thần Trùng đến rút từng khúc ruột của cha ông, vợ con nhà mày ra!
Tao hú ba hồn, bảy vía thằng đàn ông, ba hồn chín vía con đàn bà đã bắt con gà nhà tao. Tao gọi ông cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ông cầm cờ đỏ đứng sau nhà, ông cầm cờ vàng bên hữu, ông cầm cờ trắng bên tả yểm cho nhà mày đẻ con ra thì ngược, sinh cháu ra thì ngang vì đã dám ăn con gà nhà tao!...”.
Chửi đến mức đó ta dám nghĩ rằng chẳng người nào chửi văn chương, nghĩa lý, đau thương, uất hờn bằng người đàn bà Việt Nam bị mất gà! Chả biết có nên... hãnh diện không?
-Ăn xong khéo dính... chửi...!!!
Bài số 2:
Có thể ít nhiều trong chúng ta đã nghe qua giai thoại về “chửi mất gà”.
Chửi ra ngô ra khoai, chửi lên bờ xuống ruộng, chửi ra tấm ra món, chửi thành lớp thành lang, chửi thành bài, thành vở đàng hoàng phải dùng đến cả một nền văn hóa - "văn hóa chửi" - chứ không dễ gì mà tự nhiên biết được. Nó không hẳn có thực trong đời thường, nhưng cũng không hoàn toàn là hư cấu, bởi nó phản ánh được phần nào nếp sống và một góc tính cách của người dân Việt Nam thời xưa sau lũy tre làng. Kính mời các bác  "thưởng thức" tiếp:
“Ới... làng trên xóm dưới, bên ngược bên xuôi, tôi có con gà mái vàng. Sáng nay tôi còn cho nó ăn, thế mà bây giờ nó bị mất! Ai bắt được thì cho tôi xin, nếu không trả thì tôi chửi cho mà nghe đấy… ấy… ấy...!!!
Bố cái thằng chết đâm, cha cái con chết xỉa! Mày day tay mặt, mày đặt tay trái, nỡ ăn cắp của bà đây con gà. Này bà bảo cho chúng mày biết: thằng đứng chiếu ngang, thằng sang chiếu dọc, thằng đọc văn tế, thằng bế cái hài, thằng nhai thủ lợn… Con gà nó ở nhà bà là con gà. Nó bị bắt trộm về nhà mày thì thành con cú, con cáo, con thần đanh mỏ đỏ, nó sẽ mổ mắt, xé xác ông, bà, cha, mẹ, vợ, chồng, con cái nhà mày đấy… ấy… ấy...!!!
Mày mà ăn con gà nhà bà thì ăn một miếng chết một đứa, ăn hai miếng chết hai đứa, ăn ba miếng chết ba đứa, ăn cả con gà đó sẽ chết cả nhà cả ổ nhà mày ra.
Cha tiên nhân ông nội, ông ngoại, ông dại, ông khôn, đồng môn chi rễ nhà mày nhá! Mày gian tham đã ăn trộm, ăn cắp con gà mái nhà bà. Rồi ra, nhà chúng mày chết một đời cha, chết ba đời con, đẻ non, đẻ ngược, bàn chân ra trước đầu bước ra sau, để sót nhau, chết mau, chết sớm, chết trẻ, đẻ ngang nhá...
Bốn thằng cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ba thằng cầm cờ đỏ đứng đầu làng, đưa đám tang cả nhà mày ra đồng làng chôn đấy. Mày có khôn hồn, mang trả ngay con gà đó cho bà, kẻo không bà đào mồ, quật mả cao tằng tổ khảo, cao tằng tổ tỉ, thúc, bá, đệ, huynh, cô, dì, tỷ, muội nhà mày đấy!
Hôm nay bà chửi một bài, ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền. Bà chửi cho mày hóa điên, bà rủa suốt tháng liên miên không ngừng. Bây giờ bà mệt quá chừng, bà về cơm nước, nhớ đừng quên a… Muốn sống thì thả gà ra, lạy bà hai lạy, bà tha cho mày”...!!!
"Đấu bò" - siêu mẫu đồ lót châu Âu
Bài số 3:
Nói thật với các bác, cả đời em chả dám chửi ai câu nào. Mình muốn yên bình, hòa hoãn với nhau. Nhưng nhiều lúc, có những việc nhăng nhố quá, trơ tráo quá, gian manh quá... mình cũng buột miệng ra chửi thề. Bản năng đấy, gay thế!
Nhưng kiểm lại vốn từ chửi bới của mình hóa ra quá nghèo nàn. Chợt nhớ hồi còn nhỏ ở quê, nghe các bà chửi thật "đã". Xin ôn lại, biết đâu sẽ phải dùng tới.
Một bà hàng xóm nhà em mất có con gà, thế mà suốt nửa tháng cứ 5 giờ sáng, cả xóm đã phải nghe chửi, bà ấy đi dọc đường, vừa đi vừa chửi như hát:
"Con gà nó ở nhà bà nó là con gà, nó về nhà mày nó hóa cú, hóa cáo. Mày ăn con gà của bà thì cả nhà mày đinh chân đinh tay, chết trùng tang trúng táng, từ đứa bạc đầu đến đứa tập đi, đứa ấy khiêng ra đứa khác nằm xuống, đi sông đắm đò, đi bộ kẹp xe... Cha tiên nhân bố tổ sư mày"... Cứ thế bà chửi hết bài, rồi điệp khúc mới lại bắt đầu...
Thiếu nữ thành phố - ảnh Việt Nam xưa


Bài số 4:
"Bớ làng trên xóm dưới, bớ láng giềng láng tỏi… bên sau bên trước, bên ngược bên xuôi! Bà có con bà mái xám mới ghẹ ở, nó mới lạc ban sáng mà thằng nào con nào, đứa ở gần mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang tay mặt, nó đặt tay trái, nó bắt mất của bà, thì buông tha thả nó ra, có đứa nào trót nhỡ tay đánh cắp con gà mái ghẹ của bà thì hãy banh lỗ tai vạch lỗ nhĩ lên mà nghe bà chửi đây này…
Chém cha đứa bắt gà nhà bà, chiều hôm qua bà cho nó ăn nó vẫn còn. Sáng hôm nay con bà gọi nó, nó vẫn còn, mà bây giờ nó đã bị bắt mất. Mày muốn sống mà ở với chồng với con mày, thì buông tha thả nó ra cho nó về nhà bà, nhược bằng mày chấp chiếm, thì bà đào mả thằng tam tứ đại nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại lục đại nhà mày lên. Ới cái thằng chết đâm, cái con chết xỉa kia. mày mà giết gà nhà bà thì một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn chết ba. Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh rút ruột mày ra...
Mày dám xơi thịt con gà mái yêu của bà í à? Bà là bà rủa cho mày ngóc đầu lên không được đấy con ạ.
Cái con gà nó ở nhà bà á, thì nó là con công con phượng, chứ nó về đến nhà mày rồi í, thì nó thành con cú, con quạ, con cáo, con thần nanh mỏ đỏ, nó mổ chồng, mổ cha, mổ tiên sư ông bố, ông cụ nội mày ra thành trăm mảnh. Bà là bà vứt xuống ao cho cá nó rỉa, rồi bà lại đem lên bờ cho chó nó liếm đấy con ạ.
Bà rủa cho mày á là… mày ngủ giường: giường sập, mày ngủ võng: võng đứt, mày thức mày cũng mơ thấy ma móc mắt mày ra, mày tắm trong thau mày chết chìm trong chậu, rồi mày đi ra đường xe bò cán mày bẹp đầu, mày đi trên lề đường cây khô rớt xuống gãy cổ, mày uống được ngụm nước vào mồm í thì máu đỏ mày phọt ra đằng mũi, máu trắng mày tuồn ra đằng tai, mày ăn miếng rau mày nôn ra miếng thịt. Mày dám đớp thịt con gà của bà hở? thì ối giời ơi tóc tai lông lá mày rụng sạch. Bà cuộn lại thành chổi bà quét hố xí.
Mày không thả con gà nhà bà ra, bà đóng ghế ba tháng mười ngày, buổi sáng bà chửi, buổi tối bà chửi, buổi trưa bà hú, bà nguyền, bà rủa cho cây vàng lá, cho quả chột thui, cho thần Trùng đến rút từng khúc ruột của cha, ông, vợ, con nhà mày ra!
Tao hú ba hồn, bẩy vía thằng đàn ông, ba hồn chín vía con đàn bà đã bắt con gà nhà tao. Tao gọi ông cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ông cầm cờ đỏ đứng sau nhà, ông cầm cờ vàng bên hữu, ông cầm cờ trắng bên tả yểm cho nhà mày đẻ con ra thì ngược, sinh cháu ra thì ngang vì đã dám ăn con gà nhà tao...!!!”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét