Tôi thích nhất là thể thơ
lục bát, bởi vì trong làn điệu dân ca thuần chất của dân tộc Việt Nam đều mở đầu
bằng vần thơ lục bát. Có lẽ duy nhất trên thế giới không có một nền văn hoá nào
có thể thơ 6/8 như Việt Nam. Đây chính là nét đặc trưng của văn hoá Việt, khi
chúng ta đọc lên một bài thơ lục bát, chúng ta sẽ cảm nhận được âm điệu trầm bổng
của vần thơ và ý thơ sẽ lan tỏa như làn điệu dân ca.
Tôi thích thơ và thích sáng
tạo một bài thơ, bởi vì ngôn ngữ của thơ là sự cô đọng một ý tưởng triều tượng
để diễn tả một điều gì đó thật bao la, tuy nhiên muốn đạt đến trình độ cao thâm
này, thì người làm thơ phải biết vui đùa
cùng ngôn từ và phải biết sáng tạo.
Chính những điểm này đã lôi
cuốn tôi vào với nàng thơ, tôi vẫn thích làm thơ.
Hôm nay trong lúc ngồi buồn
ngắm nhìn lá rơi, nghe một điệu nhạc mùa thu và xem một vài bức ảnh đẹp trên
internet, những bức ảnh về suối tóc về những cố gái tuổi xuân thì thật đẹp.
Từ đó tôi đã viết thành bài
thơ lục bát
“Từ em sơ ngộ vô thường. Gặp
em nơí chốn dặm trường lá bay”
Xin gửi tặng các bạn
Lê Tuấn
Từ em sơ ngộ
Tóc em vừa gội nắng hong
Gió bay bay nhẹ phiêu bồng
như mơ
Cho ta bối rối câu thơ
Lòng tơ vương mãi, cõi bờ
tương tư.
Bên trong thân phận còn dư
Bóng em vừa chạm cõi hư vô
buồn.
Ngực khơi hé mở gió luồn
Mầu son mội đỏ tràn nguồn
yêu thương.
Từ em sơ ngộ vô thường
Gặp em nơi chốn dặm trường
lá bay.
Múa thu tháng 10 năm 2014
Lê Tuấn.
Vội vàng đi
Vội
vàng lau, mầu son phấn quen
Vội
vàng đi che dấu muộn phiền
Em
đã đến cho tôi đầy nỗi nhớ
Để
buồn rơi trong ly rượu lãng quên.
Chiều
chậm rơi nhìn theo bóng em
Nhẹ
nhàng thôi bước chân qua thềm
Trong
nỗi nhớ còn thơm mùi son phấn
Mà hoàng hôn, vội
che khuất bóng đêm.
Lê Tuấn "người nghệ sĩ lang thang"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét