Ngôn ngữ thiền môn
Ta tìm ngôn ngữ thiền môn
Tìm trong ký ức, Càn Khôn chốn này
Bước chân sỏi đá hao gầy
Bóng trăng huyền ảo, phơi bày trong đêm.
Ta tìm ngôn ngữ trong em
Bờ môi hưng phấn cho thèm nụ hôn
Tiếng em động vỡ tâm hồn
Bên em ta ngộ, Càn Khôn vô thường.
Ta tìm ngôn ngữ yêu thương
Tình yêu chỉ lối con đường nên đi.
Lê Tuấn
Áo trắng em bay suối tóc mềm
Đôi môi hồng đỏ hương trinh nữ
Xao xuyến hồn tôi dáng dịu hiền.
Gió Thu đùa nhẹ tóc em bay
Tiên nữ nơi đâu đến chốn này
Nắng xuyên áo mỏng bờ da trắng
Nửa như che dấu nửa phơi bày.
Đã làm điêu đứng mối tình xi
Em là hoa mộng chiều Thu tím
Là áng văn thơ, không nghĩ suy
lê tuấn
Ta là ai. Nắng hạ không cần biết.
Ở bên ta đang có tiếng Em cười.
Và nụ hôn thấm bao năm tình nghĩa.
Còn có Em, cũng đủ để quên đời.
lê tuấn
Cô em gái nhỏ và hoa sen.
lê tuấn xin chia sẻ.
Từ
trong cát bụi tìm em
Ta vào cát bụi tìm
em
Từ trong góc tối
ngọn đèn soi thân
Ta tìm trong cõi xa
gần
Chẻ đôi sợi tóc tần
ngần nhớ thương.
Ta vào trong cõi vô
thường
Thấy em ờ đó vấn
vương bụi trần
Mở tung cánh cửa phù
vân
Ôm vòng Nhật Nguyệt,
em gần gũi ta.
Đôi bờ hai phía chia
ra
Bến bên bờ cũ, bến
xa ngậm ngùi.
Vô tình cạn chén
rượu vui
Đêm về thao thức thơm
mùi dạ lan.
Cõi thiền chuyển
động miên man
Thơ vào góp tiếng,
chứa chan tình dài.
Lê Tuấn
(người nghệ sĩ lang
thang trong tâm tưởng).
Em
giấu hồn tôi
Em giấu hồn tôi ở
chốn nào
Mà sao tôi thấy cứ
sôn sao
Êm êm bờ ngực mềm hơi
ấm
Son phân còn thơm nụ
hôn trao.
Ta bước vào nhau kể
từ đâu
Nghe hồn thổn thức
buổi ban đầu
Con tim vẫn có nhiều
ngăn chứa
Xin giữ cho nhau phút
nhiệm mầu.
Lê tuấn
Em
về ta viết bài thơ
Em vừa cất giữ hồn
tôi
Giấu vào tóc rối
bờ môi gợi tình
Phấn son trộn lẫn
hương trinh
Đêm trăng thức giấc,
tận tình cho nhau.
Gió khuya lay rụng
hoa cau
Sen vừa hé nụ rịn
mầu nhụy non
Cỏ vàng che dấu
lối mòn
Suối reo nước chảy
qua cồn cát xưa.
Cuộc tình bày trận
mây mưa
Còn nghe thổn thức
chưa vừa ý đêm
Niềm vui sao vẫn
còn thèm
Như trong huyền
thoại, ngậm mềm môi thơm.
Con chim tha cọng
vàng rơm
Bay về tổ ấm mà
đơm lưới tình
Thiên thu khép mở
phù sinh
Nguồn cơn rơi rụng,
đời mình hoang sơ.
Em về ta viết bài
thơ
Thêm vào nẻo ý,
cõi mơ nhẹ nhàng
Em cho ta phút mơ
màng
Mai sau giữ lại, đêm
vàng nhớ mong.
Nợ Em
Anh vẫn còn nợ em
Lá thu rơi bên thềm
Hàng cây nghiêng bóng đổ
Buổi chiều vàng nhẹ êm.
Nợ em thoáng mây bay
Vòng ôm nhánh sông đầy
Bãi bờ xưa gặp lại
Nỗi đau nào có hay.
Nợ em ngày rong chơi
Tiếng phố vui gọi mời
Ly cà phê từng giọt
Nhỏ xuống đời chơi vơi.
Anh vẫn còn nợ em
Nụ hôn quen gợi thèm
Chiều công viên ghế đá
Bài tình ca êm đềm.
Nợ em cả vần thơ
Mênh mông một mặt hồ
Hắt hiu rừng lá đổ
Sương khói nhẹ như mơ.
Nợ em nỗi u hoài
Tìm đâu bóng tương lai
Xót xa đời hiu quạnh
Anh nợ em. Tình dài.
Aet. Lê Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét