Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Mùa Thu thả lá rong chơi



Mùa thu
Thả lá rong chơi

Thu về thả lá rong chơi
Thả mây trong nắng giữa trời cao xanh
Thả hồn vào trốn vô thanh
Lắng nghe tâm động chuyển cành hư vô.

Thu về nhánh lá vàng khô
Chất đầy một chuyến ngựa thồ tiễn đưa
Tiếng chuông lục lạc lưa thưa
Thong dong vó ngựa đường xưa lối về.

Thu về thương lấy chiều quê
Em về ôm lấy hư mê một đời
Gió đưa lá vẫy tay mời
Mùa thu quyến rũ đất trời như thơ.

Trời thu bàng bạc sương mờ
Thiên thu trải rộng, đôi bờ cõi riêng.


Với tôi, có lẽ mùa thu là mùa đẹp nhất, bởi vì mùa thu luôn luôn mang một nét đẹp thật trữ tình, thật lãng mạn và thật quyến rũ, hình như mùa thu còn mang theo một nét buồn và một chút huyền thoại của một chuyện tình Liêu Trai.
Có lẽ sức quyến rũ của mùa thu là ở chỗ, đã pha trộn một cách tài tình, giữa vui và buồn, giữa tàn úa và xanh tươi. Chính vì sự pha trộn này đã làm cho tâm hồn người nghệ sĩ trở nên phóng khoáng, không bị gò bó trong một khuôn mẫu nào đó của đời sống hiện tại.
Cái đẹp của mùa thu còn được khoác thêm cánh áo mới của thời tiết, như một cơn gió nhè nhè thổi về, đem đến một làn sương lành lạnh, vừa đủ cho ta khoác thêm chiếc áo choàng.
Hay một làn sương mầu trắng đục mờ ảo, đang là đà bay trên ngọn cỏ, ngọn cây. Hay cái đẹp của sự đổi mầu thay lá, mùa thu với sắc đỏ sắc vàng, chen lẫn với khoảng mầu nâu, tím, đây cũng là nét đẹp tự nhiên của mùa thu.
Mỗi khi mùa thu trở về tôi lại viết một vài bài thơ để ca tụng nét đẹp của thiên nhiên của mùa thu và cũng để ca tụng nét đẹp của tâm hồn, một tâm hồn thi nhân, lãng mạn.

Lê Tuấn


Sương mờ đêm Thu

Đêm Thu lỡ độ cung đường
Áo vương cát bụi, dặm trường bước đi
Tai nghe phiên khúc biệt ly
Lòng vương vấn mối tình xi thủa nào.



Trăng Thu soi bóng lối vào
Em không son phấn hư hao dáng gầy
Thu về lá ngủ trên tay
Rót bao nhiêu rượu cho đầy hư mê.

Ánh trăng đọng vũng đường quê
Bước chân cỏ rối, nẻo về bên em
Bóng em thoáng hiện sau rèm
Hương thơm gợi nhớ, cho thèm môi hôn.

Môi em chín đỏ hương son
Da thơm ngực ấm, thả hồn đi hoang
Vòng tay em thoáng dịu dàng
Miếng môi chan chứa, nhẹ nhàng như mơ.

Ta đem hưng phấn vào thơ
Viết lên tình khúc, sương mờ đêm Thu.








Mùa Thu trước

Nghe tiếng thu về lá tả tơi
Xào xạc chân ai gió gọi mời
Đường xưa trong nắng mùa Thu trước
Em đến thăm tôi với nụ cười.

Tôi nhớ chiều Thu nhớ tiếng cười
Nhớ môi em đỏ cả hồn tôi
Phấn son gợi nhớ thèm hơi ấm
Thương qúa đi thôi hồn chơi vơi.

Em đến bên tôi giữa cuộc đời
Đã làm rung động trái tim tôi
Thu ơi ! xin nhắn người năm trước
Hãy đến thăm tôi, mùa lá rơi.

Lê Tuấn  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét