Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2020

Nỗi Nhớ Không Tên

Nỗi nhớ không tên là một bài thơ viết theo trí tưởng tượng, khi ngồi buồn nghe một bản nhạc về tình yêu, trong không gian vào một buổi chiều mùa đông, bầu trời phủ mờ một lớp sương mù nhe nhẹ thoáng bay, tôi ngẫu hứng viết bài thơ này. Tôi viết để nhận ra mình đang hiện hữu, viết để dòng chảy của suy tư không bị cạn, và tôi đặt tên cho cảm xúc này là (Nỗi Nhớ Không Tên 

Mùa đông miền Bắc California. December 9, 2020
Lê Tuấn



Nỗi Nhớ Không Tên 


Gặp một lần để nỗi lòng vương vấn 
Tình một ngày cũng tràn mực trang thư 
Bối rối ngôn từ, lời thật, lời hư 
Cho nỗi nhớ, ngậm ngùi theo mộng ảo. 

Rượu đã uống sao hồn đau thấm lạnh 
Mảnh trăng đêm le lói suốt canh khuya 
Mùi son phấn, bỏ bùa chú yêu mê 
Khói âm ma, chạy quanh viền chăn gối. 

Ta muốn say để quên sầu lẻ bóng 
Mà uống hoài rượu chẳng thấm vào đâu 
Thấy em về như buổi đầu gặp nhau 
Môi rót mật, mắt em màu xanh biếc. 

Tình đã xa bay, không lời thương tiếc 
Chỉ còn ta luyến tiếc giấc mơ xưa 
Mùa đông trắng, chút lá đỏ lưa thưa 
Buồn chẳng ngắm, sương mù giăng nỗi nhớ. 


Lê Tuấn 
Người nghệ sĩ lang thang 
Viết bài thơ cho nỗi nhớ không tên. 
San Jose December 9, 2020




Hoa Tuyết Trắng

Trời mùa đông trên Thung Lũng Hoa Vàng Miền Bắc California, mặc dù chưa có tuyết rơi, nhưng thời tiết về đêm khá lạnh, nhiệt độ xuống thấp dưới 10 độ C. Những cơn gió lạnh thổi về, buổi sáng sương mù giăng mắc, lãng đãng những đám mây trắng là đà trên ngọn núi. ngoài đường hai hàng cây, còn lại ít lá đỏ vẫn rơi theo cơn gió. Tôi nghĩ về thơi gian sao qua nhanh quá, mới đây mà đã gần hết một năm, để đón chào một năm mới 2021. Lòng tôi chợt buồn lang thang vào trong trí tưởng tượng để viết bài thơ ngẫu hứng cho ngày cuối năm (Hoa Tuyết Trắng).

Lê Tuấn




Hoa Tuyết Trắng 

Ngày tháng qua đi sao nhanh quá 
Mùa đông năm trước còn gặp nhau 
Hôm nay gió lạnh hoa tuyết trắng 
Trắng cả lòng người, em ở đâu. 


Xa vắng lâu rồi em nhớ không 
Mùa đông tuyết phủ trắng ngàn thông 
Cái lạnh bên trong, hồn buốt giá 
Để nhớ thương người, vẫn ngóng trông. 


Mùa lại, mùa qua, cứ đổi tên 
Phương trời xa ngút vẫn chưa quên 
Một mối tình riêng, đau thầm kín 
Nỗi nhớ trong tim, hình bóng em. 

Tôi biết lòng em vẫn nhớ thương 
Ngại ngùng không dám chuyện yêu đương 
Để buồn hiu hắt lệ tuôn ướt 
Tình ấy mờ phai theo khói hương. 


Lê Tuấn 
Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng 
Viết theo trí tưởng tượng một cuộc tình mùa đông.December 9, 2020

 

 

Ngày Xưa Còn Lại

Tiếp nối những vần thơ tình lãng mạn. Xin chia sẻ cùng quý vị một bài thơ tôi mới viết, như một ngẫu hứng đến bất chợt vào một buổi sáng trời lành lạnh cuối năm. Viết để nhận ra sự hiện hữu, viết để nhận ra tâm hồn vẫn còn sức sống và (còn trẻ) mặc dù thân xác cũng đã về già, "một thực tế không đảo ngược". Xin gửi đến ACE để có thêm một chút sắc màu của thơ văn, toả sáng trong những tâm hồn yêu văn học và nghệ thuật.

Chúc Vui và Bình An
Trân trọng
Lê Tuấn

Ngày Xưa Còn Lại
1
Ngày trước thơ tôi hời hợt quá
Ngôn từ vụng dại, rất ngây ngô
Em từ đâu đến hồn điên loạn
Dẫm nát thơ tôi đến dại khờ.
2
Ngày ấy ngây thơ chẳng biết gì
Một mình ôm trọn mối tình si
Trái tim khờ khạo đầy vết xước
Cho nỗi buồn vương, buổi chia ly.
3
Em đi để lại những tội tình
Từ đó tôi yêu trời cao xanh
Yêu đêm trăng sáng miền quê lạnh
Yêu lá thu vàng, phố vắng tanh.
4
Từ đó tôi yêu cả nỗi niềm
Bầu trời sao sáng lúc về đêm
Những cô con gái bên hàng xóm
Yêu lá, yêu hoa, rụng bên thềm.
5
Em đến, rồi đi không dám hẹn
Một lần gặp mặt giữa ngày xuân
Người ở nơi xa miền đất lạ
Người có chạnh lòng, chút bâng khuâng.
6
Bỗng đâu nỗi nhớ tràn trong tim
Đánh thức lòng tôi chuyện chúng mình
Cho tôi chép nốt dòng dư lệ
Thấm ướt bài thơ, khóc chút tình.
7
Đau gì một mảnh tình tan vỡ
Hoa đã tàn phai thân xác xơ
Tóc đã bạc màu sương tuyết trắng
Còn ai thương nhớ với đợi chờ.
8
Tôi viết bài thơ chuyện khi xưa
Vì đâu nỗi nhớ đến không ngờ
Cố quên đi nhé lòng câm nín
Sao lại thở than những dòng thơ.
9
Tôi sợ bài thơ tình viết lên
Có tiếng ai kia khóc một mình
Như tiếng phận người đang rên siết
Tan nát đời nhau những tội tình.
10
Tôi vẫn tin rằng có một người
Thiết tha nhớ lại tuổi đôi mươi
Ngày xưa gặp gỡ không duyên phận
Để nhớ, để yêu cũng một thời.
Lê Tuấn
Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng
Viết bài thơ tình nhớ chuyện ngày xưa.
Thung Lũng Hoa Vàng. December 6, 20



Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2020

Ngày Cuối Năm - Tìm Lại Hương Xưa - Tháng Cuối Năm Buồn - Thơ Hoạ - Phương Hoa - Minh Thuý - Lê Tuấn

Xin chia sẻ cùng quý vị, bài thơ tôi mới viết cho ngày cuối năm. Bài thơ này xin gửi tặng hai nữ sĩ Phương Hoa và Minh Thuý, người vẫn thường hoạ thơ với tôi, biết đâu bài thơ (ngày cuối năm) viết cho mùa đông, sẽ được hai vị thi sĩ của VTLV tiếp tục hòa điệu thêm những vần thơ thật hay.

Lê Tuấn




Ngày Cuối Năm

 

Cuối năm, đông về thêm gió lạnh

Sương trắng nhẹ bay khắp phố phường

Thung lũng hoa vàng, trời u uẩn

Em về nối lại những yêu thương.

 

Thu muộn còn rơi bao lá đỏ

Gió núi thổi về mây trắng bay

Ngày đến chưa cười, trời đã tối

Em có buồn không, nơi chốn này.

 

Từ lúc đông về, thu bỏ đi

Lòng buồn tan tác cảnh sinh ly

Dài thêm nỗi nhớ buồn xa vắng

Cho nỗi lòng riêng, em nghĩ suy.

 

Buồn lắm chiều đông sương trắng mờ

Nỗi lòng hoang vắng, tự bao giờ

Gió về lạnh buốt chiều phố vắng

Em có buồn không, đứng ngóng chờ.

 

Ngày cuối năm rồi, nhớ đến nhau

Ngàn xa gửi nhớ đến phương nào

Thung lũng mùa đông, sương đỉnh núi

Mùi vị hoa xưa, vẫn ngạt ngào.

 

Lê Tuấn

“Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng

Cảm tác trong vần thơ ngày cuối năm

Trên Thung Lũng Hoa Vàng San Jose

December 4, 2020.”


image.png

MT kính mượn vần họa bài thơ tặng đến hiền thê của thầy Tuấn 

Tìm Lại Hương Xưa 

Tháng cuối năm rồi đông lạnh buốt 
Đôi ta sánh bước dạo quanh phường
Trời không chút nắng màu hiu hắt 
Bảng lảng sương mờ yểu điệu thương 

Phảng phất hồn thu còn sót lại
Trên đường lá đỏ cuốn lìa bay
Anh nghe ấm áp bàn tay nắm
Ý thức bên em hạnh phúc này 

Nhớ thuở yêu người chẳng muốn đi
Trao tình đắm đuối sợ chia ly
Xuân nồng hạ biếc hoài lưu luyến
Gối nguyệt mơ màng lắm tưởng suy

Dậy sóng say thuyền bến mộng mơ 
Tròn duyên đẹp phận đến bây giờ 
Thăng trầm cuộc sống nào chia cách 
Khốn khó gian nan vẫn đợi chờ 

Tháng cuối năm rồi chia sẻ nhau
Buồn vui kể hết chuyện đi nào
Nhìn thung lũng vạt hoa vàng khép 
Tiếng nói hiền thê khẽ ngọt ngào.

Minh Thuý Thành Nội 
Tháng 12/4/2020


THÁNG CUỐI NĂM BUỒN

(Kính họa bài Ngày Cuối Năm của thầy Lê Tuấn)


Mười Hai, tháng buốt, trời se lạnh 

Sương phủ mênh mang quạnh xóm phường

Phố thị tiêu điều buồn gió tạnh

Cây trần ôm nhánh khóc bi thương


Trời đêm chớp loé ngời vân đỏ

Dăm khóm mây buồn lặng lẽ bay

Nửa mảnh trăng non sầu lệ nhỏ

Tỉ tê tiếng vạc não lòng này 


Thu tàn mang trọn dấu yêu đi

Nhớ lại năm nào cảnh biệt ly

Sương cũng lững lờ rơi giọt ngọc

Gửi cùng chút gió mảnh hồn suy


Dạ lý vườn sau bóng lá mờ

Hương thơm ngan ngát tỏa từng giờ

Ru hồn lãng tử dừng câu vó

Để biết rằng ai vẫn đợi chờ 


Mong đến Tết về vui chúc nhau

Trăm hoa đua nở đẹp chừng nào

Giấc mơ bừng tỉnh thì ra vẫn

COVID...còn kia, chợt nghẹn ngào


Phương Hoa - DEC 5th 2020

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2020

Ngày Chớm Đông - Bềnh Bồng Trăm Năm - Tiếc Thu - Chiều Đông - Diệu Tần - Phương Hoa - Minh Thuý - Lê Tuấn

Nơi tôi sống thuộc về miền Bắc California, do đó mùa đông lạnh hơn phía miền Nam. Buổi sáng sớm ngoài trời khá lạnh "nhiệt độ xuống dưới 10 độ C". Sáng nay ngồi uống ly cà phê nhìn ra ngoài trời một lớp sương mù còn giăng mắc, thời tiết đã bắt đầu chớm đông. Tôi chợt ngẫu hứng viết bài thơ Lục Bát (Ngày Chớm Đông) Xin gửi đến quý vị yêu thích văn thơ đọc cho khuây khỏa tâm hồn. . Chúc quý vị Bình An trong mọi ngày.
Lê Tuấn


Ngày Chớm Đông

Sáng nay mây thấp trên đầu
Sáng nay giăng mắc nỗi sầu sương bay
Em về rẽ lối chân mây
Gót hài bước nhẹ qua vài cổng mơ.

Tiếng chim nào hót vu vơ
Cho em nhìn lại ngẩn ngơ tương phùng
Sương bay phủ lấp mấy từng
Mây trời xuống thấp lưng chừng phố mây.

Thương em vóc dáng hao gầy
Lụa đào phất phới gió bay chiều về
Sắc hương quyến rũ đam mê
Hạt sương vướng mái tóc thề buông lơi.

Em khoe hương sắc giữa trời
Áo bay dưới phố bước dời gót xuân
Tình còn nỗi nhớ bâng khuâng
Đôi dòng lệ ướt còn ngần nhớ thương.

Sáng nay thung lũng mù sương
Xác Hoa vàng rụng bên đường chớm đông
Tiễn nhau cạn chén rượu hồng
Mai sau em có du bồng ghé thăm.

Lê Tuấn
"Người nghệ sĩ lang thang hoài trong tâm tưởng
Viết vần thơ tình, cho một ngày chớm đông"
December 02, 20


BỀNH BỒNG TRĂM NĂM

(Kính họa bài Ngày Chớm Đông của thầy Lê Tuấn)

Chiều thu em nón che đầu
Bước theo dáng ngọc nỗi sầu tan bay
Ngại ngùng vờ ngắm trời mây
Nhờ trong hương gió trao vài ước mơ

Đưa tay ngắt lá vẩn vơ
Lòng đang bối rối dại ngơ tao phùng
Cỏ may chồng xếp từng từng
Chào ai nghiêng dáng như chừng heo mây

Thướt tha bóng nhỏ thon gầy
Đôi tà hồng thắm quyện bay đường về
Hương thu gờn gợn si mê
Mắt lung linh tựa lời thề nhẹ lơi

Diễm kiều sắc nước hương trời
Nhìn em ta sợ chiều dời bóng xuân
Mở lời lòng cứ bâng khuâng
E nàng còn vẫn ngại ngần chữ thương

Ngập ngừng lời nhẹ như sương
Ngại thu theo gió trên đường vào đông
Đôi môi mấp máy ửng hồng
Khiến hồn ta mãi bềnh bồng trăm năm

Phươn Hoa – DEC 3rd 2020


Tiếc Thu 

Sáng nay sắc xám giăng đầu 
Lá vàng lác đác bóng sầu mưa bay 
Ôm hồn lãng đãng theo mây 
Rơi vùng quá khứ cuộn đầy cơn mơ 

Đôi chim nép bóng bơ vơ 
Đi tìm tổ ấm dại ngơ trùng phùng 
Gió lùa bụi phấn rơi tung
Mong manh hạt lệ đọng từng cành cây 

Thu ơi tàn tạ héo gầy 
Âm thầm khép kín cuốn bay chẳng về 
Khung trời mờ trắng lạc mê
Tìm trong hoài niệm hẹn thề đã lơi 

Đìu hiu số phận do trời 
Màu duyên phó mặc đổi dời tuổi xuân
Vì ai phím lạc đàn ngân 
Cung sầu lỗi nhịp ngại ngần yêu thương 

Tình rồi cũng chỉ khói sương 
Tàn hoa xác cuộn quanh đường chuyển đông 
Ước gì được nhặt nắng hồng 
Thu đà cuộn cõi phiêu bồng biệt tăm.


Minh Thuý Thành Nội 
Tháng 12/3/2020



Chiều Đông

 

Tân thu trăng lạnh trên đầu

Gió đông hiu hắt đưa sầu nhẹ bay

Cát vàng lấp lánh ngủ say

Người về ta lại đong đầy mộng mơ.

 

Tiếng chim thảng thốt ngu ngơ,

Nhắc ai mong mỏi cơn mê trùng phùng

Mù sương như khói bay tung

Hàng dâu đọng lệ nhỏ từng lá cây

 

Bóng em áo trắng thơ ngây

Lụa mềm luyến bước heo may gió về

Vai thơm hương quế đam mê

Má hồng môi thắm hé cười buông lơi

 

La đà mây xám lưng trời

Em ơi mắt biếc yêu đời thanh xuân

Lời em thỏ thẻ tiếng ngân

Anh mong dâng tặng muôn lần yêu thương

 

Bao la tình đẹp như gương

Nhẹ như hơi thở vào đường chiều Đông

Trao em một nụ tươi hồng

Tìm nơi yên ả non bồng biển xanh.

 

Diệu Tần. Dec 5

San Jose




Thứ Hai, 30 tháng 11, 2020

Ghi Dấu Ngày Về

Ghi Dấu Ngày Về là bài thơ tôi viết sau này, khi nhớ lại những năm tháng đoạ đầy trong các trại tù tập trung cải tảo. Bên Thắng Cuộc đã dành cho Bên Thua Cuộc. Dù sao cũng là một vết tích của một lưỡi đao mà thế thời đã chém vào lưng người chiến sĩ, vết chém vẫn để lại vết xẹo hằn sâu trên lưng, như một dấu tích của lịch sử, của một giai đoạn tồi tệ nhất, đã xẩy ra trên quê hương VN. Tôi viết bài thơ này như một chúng nhân viết về lịch sử. Người đã trải qua 8 năm tù biệt xứ và 10 năm quản chế, sống lưu vong ngay trên quê hương mình. 

Lê Tuấn


Ghi Dấu Ngày Về 

Ngày đánh dấu, ta trở về phố thị 
Bỏ lại sau lưng vách đá trại tù 
Bước chân ta dẫm nát lối hoang sơ 
Từng nhịp bước chuyển rung rừng núi. 

Đếm năm tháng, tám năm buồn tăm tối 
Ta hóa thân, loài vượn giữa núi rừng 
Chốn rừng thiêng, mất dấu bóng loài người 
Xác thân đó trong hình hài cổ quái. 

Em thấy ta, mắt tròn xoe kinh hãi 
Chân dung người, biệt xứ mới trở về 
Tám năm rồi tỏ mặt với nhau đây 
Xao động cả, buồn vui ngày hội ngộ. 

Người qua lại nhìn ta không thăm hỏi 
Bước chân đi, từng cặp mắt e dè 
Ta mất dấu, nhìn phố xưa xa lạ 
Đời lặng im, sét rỉ đến không ngờ. 

Và ta thấy thành phố già hơn trước 
Cờ máu treo, nhuộm đỏ cả phố phường 
Ta xót thương, căm giận lũ hung cuồng 
Ta bật khóc, nỗi đau buồn thế sự. 

Lòng chợt nghe, tin buồn vang khắp xứ 
Gió cát vụt bay, che khuất đoạn trường 
Ta chẳng buồn nhìn lại bóng quê hương 
Những mảnh vụn, treo toàn cờ máu đỏ. 

Ngày gặp gỡ, trong lòng còn chút mộng 
Ta đi tìm người con gái khi xưa 
Nàng không đợi, bỏ đi tự bao giờ 
Nỗi xót xa, mối tình đầu cũng mất. 

Ôi nhân thế! Với lưỡi dao thật sắc 
Cắt vụn đời người, cắt nát trái tim 
Loài ma quỷ, sùng bái những lũ điên 
Bán linh hồn, thâm tâm nào vọng động. 

Ta ngước lên, trời cao buồn muôn thuở 
Nhìn lại mình, thân phận đã hư hao 
Hoàng hôn đến, mái đầu vương tóc trắng 
Ta chẳng buồn, tìm hiểu bởi vì sao. 


Lê Tuấn 
Nỗi buồn sau tám năm tù cải tạo



Bài Thơ Tuổi 70

Bạn nghĩ thế nào khi bước vào thập niên 70? Riêng tôi vẫn nghĩ đây mới là tuổi ngọc, ung dung tự tại không vướng bận nhiều đến cơm áo gạo tiền, đã có tiền hưu và tiền già chi tiêu mỗi tháng, như thế là đủ. Các con đã trưởng thành, không phải nghĩ suy nhiều đến tương lai của các con. Xin cám ơn đời một sớm mai thức dậy, vẫn có thêm một ngày mới để yêu thương. Xin chia sẻ cùng ACE những ai đã bước vào thập niên 70 (từ 70 đến 79). Bài thơ (Tuổi 70) trong vần thơ Lục Bát, là cảm nghĩ của riêng tôi. Tôi suy tư là tôi đang hiện hữu. Chúc Quý vị Bình An trong mọi ngày. Thành Phố Milpitas, November 30, 2020

Lê Tuấn

Tuổi 70
1
70 tuổi mới chớm già
Tuổi già, hồn vẫn đậm đà say mê
Sáng uống một tách cà phê
Lướt qua trang nét, khen chê thế thời.
2
Facebook ta ghé vào chơi
Xem hình, ngắm cảnh, chuyện đời mà vui
Đôi khi cũng thấy ngậm ngùi
Đắng cay đã trải, ngọt bùi đã qua.
3
Còn đâu lứa tuổi tranh đua
Tiền tài, danh vọng, hơn thua làm gì
Chuyện đời tần tượng nghĩ suy
Vô thường cõi tạm, khắc ghi trong lòng.
4
Ngoài kia chớm lạnh gió đông
Xót xa hoa lạnh, đoá hồng trước sân
Thôi thì ngần ấy phù vân
Trăm năm thân phận xa gần vấn vương.
5
Trải qua ngàn lối đoạn trường
Phương trời xa khuất bụi đường chân mây
Ai xưa vướng cảnh đoạ đầy
Buồn cho thân phận hao gầy gió sương.
6
Chiều chiều ngắm cảnh tà dương
Mái đầu trắng điểm vô thường sắc không
Bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông
Chuyện đời vọng động, đôi dòng trang thơ.
7
Nhớ em xuân sắc đào tơ
Ngày xưa quyến rũ, bây giờ mây bay
Tình còn vương vấn trời tây
Lòng riêng cất giữ đợi ngày hoài hương.
8
Một đời gió bụi ngàn phương
Lật qua trang sử, mở chương an nhàn
Ngày xuân ngắm cánh mai vàng
Áo em phất phới gió ngàn thoảng xa.
9
Tiếng chim líu lót ngân nga
Lấy dòng hương thuỷ nấu trà mạn sen
Nhìn đời còn lắm bon chen
Trăm năm bia miệng, chê khen làm gì.
10
Tiếng đêm vỗ giấc thầm thì
Nhớ người trong mộng ôm ghì vóc hoa
Đôi tay ngà ngọc nõn nà
Nâng niu chiếu mộng, vén tà áo loan.
11
Thương em vì nét hiền ngoan
Dịu dàng dưới cổng hoa soan đợi chờ
Cho tôi ngơ ngẩn làm thơ
Đường tình lắm mối bến bờ nào riêng.
12
Bây giờ đã thấm nỗi niềm
Trong tim thắp sáng đường viền hào quang
Từ tăm tối đến huy hoàng
Đôi lần vấp ngã tan hoang đời mình.
13
Tuổi già nghĩ lại hành trình
Trăm năm trong cõi vô hình nào hay
Nhân tình thế thái đổi thay
Thắng thua cũng đã qua tay phận người.
14
Nổi trôi góc bể chân trời
Phương nào đối mặt, nhớ người xa xôi
Dòng xuôi thuyền vẫn có đôi
Dường như dưới bến, có người nhớ sông.
15
Rót đầy ly rượu chén không
Tiếng rơi giọt lệ bềnh bồng xót xa
Nhớ đêm trăng sáng quê nhà
70 tuổi ngọc, đậm đà vấn vương.
Lê Tuấn
Viết cho tuổi (U 75)