Thân Ta Hạt Bụi Vô Thường - Thiền Khúc Tế Luân



Tư tưởng “Ta chỉ là hạt bụi vô thường”


Con người sinh ra giữa cuộc đời này chỉ như một hạt bụi nhỏ nhoi trong vũ trụ bao la. Thân phận ấy mong manh như sương khói,
hợp tan theo vòng luân chuyển của thời gian. Mỗi hơi thở là một lần sinh diệt, mỗi ánh mắt, nụ cười hay giọt nước mắt
đều chỉ tồn tại trong khoảnh khắc rồi tan biến. Có đó, rồi mất đó, như sương tan trong nắng sớm, như lá rơi trong chiều gió thu.
Nhận ra điều ấy, ta mới thấy lòng mình lắng đọng lại, bớt bon chen, bớt khát vọng chiếm hữu, để sống trọn vẹn hơn trong từng phút giây hiện tại.

“Thân ta hạt bụi vô thường,
bay trong gió thoảng giữa đường nhân gian”


Câu thơ như một lời thức tỉnh nhẹ nhàng, nhắc ta về kiếp người phù du. Mọi vui buồn, được mất, yêu ghét...
rốt cuộc chỉ là những đợt sóng nổi trên mặt biển vô tận của đời sống. Khi hiểu vô thường, ta không còn sợ mất mát, không còn oán trách,
vì biết rằng tất cả đều chỉ là duyên hợp rồi tan.
Điều quan trọng không phải là ta giữ được bao nhiêu, mà là ta đã sống ra sao trong từng khoảnh khắc ấy.

Và trong vô thường, vẫn có một điều không đổi, đó là tình thương và lòng nhân ái, từ bi.
Khi biết thương nhau, biết nhìn người bằng ánh mắt cảm thông, thì cát bụi cũng hóa thơm,
và đời sống dẫu ngắn ngủi vẫn tràn đầy ý nghĩa. Người đi, người ở, ai rồi cũng tan vào hư không,
nhưng dư âm của một tấm lòng nhân hậu sẽ còn ngân dài trong gió, như tiếng chuông chùa buổi sớm mai.

Hiểu được rằng ta chỉ là hạt bụi vô thường, con người sẽ biết cúi đầu khiêm nhường, biết sống giản dị,
thanh thản hơn giữa bao thăng trầm thế sự. Sống để yêu, để buông xả, để mỉm cười giữa dòng đời hợp tan,
đó chính là an nhiên, là hạnh phúc đích thực.
Và khi đến lúc trở về với cát bụi, ta có thể khẽ nói với đời rằng:
“Xin tan giữa cõi, vô thường nhẹ bay.”

Tế Luân



TA LÀ HẠT BỤI VÔ THƯỜNG


(Thơ lục bát – phong vị thiền ca)

Thân ta hạt bụi vô thường,
Bay trong gió thoảng, giữa đường nhân gian.
Có rồi, lại mất, mơ màng,
Như sương tan giữa mênh mang cõi đời.

Buồn vui mấy kiếp rong chơi,
Thoáng qua như bóng mặt trời sớm thu.
Người đi, người đến, trông như
Cánh hoa rơi nhẹ, lạc vào hư không.

Trăm năm thoáng chốc mây hồng,
Hóa thân cát bụi, gửi lòng khói hương.
Thương chi hạt bụi vô thường,
Chỉ xin giữ lại, dặm trường gió bay.

Thân ta hạt bụi vô thường,
Bay trong gió thoảng, giữa đường nhân gian.
Có rồi, lại mất, mơ màng,
Như sương tan giữa mênh mang cõi đời.

Buồn vui mấy kiếp rong chơi,
Thoáng qua như bóng mặt trời sớm thu.
Người đi, người đến, trông như
Cánh hoa rơi nhẹ, lạc vào hư không.

Trăm năm thoáng chốc mây hồng,
Hóa thân cát bụi, gửi lòng khói hương.
Thương chi hạt bụi vô thường,
Chỉ xin giữ lại, dặm trường gió bay.

Bên sông, nước chảy tháng ngày,
Nghe như tiếng gọi bàn tay nhiệm mầu.
Cỏ non mọc giữa bãi sầu,
Cũng xanh như thể lần đầu tái sinh.

Đời người như giấc vô minh,
Tỉnh ra chỉ thấy bóng mình mỏng manh.
Ngẩng đầu hỏi gió ngọn ngành
Ai gieo một hạt tâm thành giữa không?

Ta đi về phía hư không,
Gió ru lá rụng, trăng lồng bóng hoa.
Biển đời muôn sóng xô xa,
Vẫn nghe trong gió tiếng ta nhiệm mầu.

Nếu ai biết đủ thương nhau,
Thì trong cát bụi, hoa màu vẫn thơm.
Một mai khói trắng quyện sương,
Xin tan giữa cõi, vô thường nhẹ bay.

Tế Luân





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thân Ta Hạt Bụi Vô Thường - Thiền Khúc Tế Luân

Tư tưởng “Ta chỉ là hạt bụi vô thường” Con người sinh ra giữa cuộc đời này chỉ như một hạt bụi nhỏ nhoi trong vũ trụ bao la. Thân phận ấy ...