Vội Chi Rồi Mình Cũng Già - Tình Khúc Tế Luân



Vội Chi – Rồi Mình Cũng Già


        Trăm năm một kiếp con người, chúng ta đều nhận ra tuổi thọ con người nằm trong vòng của chu kỳ một trăm năm, có người vội vàng ra đi sớm hơn, hương đương ngắn hơn, nhưng vào thời đại hiện nay khi khoa học kỹ thuật tiến bộ tột đỉnh, tuổi thọ con người kéo dài hơn, đại đa số có thể hưởng đại thọ trên 90 tuổi, rất ít con người may mắn sống lâu hơn 100 tuổi.

        Chúng ta phải thừa nhận. Cuộc đời vốn không dài như ta tưởng, nhưng con người lại thường sống như thể mình còn rất nhiều thời gian để sửa sai, để nhận lỗi, để biết yêu lại, để nói một lời chân thật đã từng bỏ lỡ.

        Vội Chi Rồi Mình Cũng Già không có ý trách móc cuộc đời qua nhanh, cũng không trách người chóng đổi thay, mà chỉ nhẹ nhàng đặt xuống một câu hỏi: vì sao ta cứ vội vàng, khi cuối cùng tất cả đều chậm lại?

        Khi nhận biết tuổi già đã vừa đến.

        Sống chậm để nhận biết tình yêu sâu đậm, không có nghĩa là rút lui khỏi đời sống, mà là hãy thôi vội vã, hời hợt chạy theo những cảm xúc nhất thời.

        Khi sống chậm, ta bắt đầu nghe rõ hơn nhịp tim của người bên cạnh, nhìn kỹ hơn ánh mắt đang chờ đợi mình. Tình yêu, trong tinh thần của bài thơ, không cần vội vàng chiếm hữu, không cần cuống quýt giữ gìn. Yêu sâu là yêu đủ đầy từng khoảnh khắc nhỏ: một cái nắm tay khi gió lạnh, một ánh nhìn khi tóc đã điểm sương.

        Chỉ khi chậm lại, ta mới hiểu rằng yêu thương không nằm ở độ dài thời gian, mà ở độ sâu của rung động đang hiện diện trong tâm hồn.

        Sống lặng để hiểu đời là bước tiếp theo của hành trình tỉnh thức. Lặng không phải là im tiếng, mà là buông bớt ồn ào trong tâm. Giữa những hơn thua, được mất, con người dễ đánh mất khả năng lắng nghe chính mình.

        Trong bài thơ, hình ảnh tiếng chuông thiền, nắng sớm, chim hót… không chỉ là cảnh vật, mà là biểu tượng của một nội tâm đã lắng đọng. Khi sống lặng, ta hiểu rằng đời sống vốn vô thường, buồn vui chỉ là những đợt sóng thoáng qua.

        Hiểu đời không phải để lạnh lùng, mà để nhẹ lòng, để biết cúi đầu trước những gì không thể cưỡng cầu và mỉm cười với những gì đã đến rồi đi.

        Sống hiền lành vị tha, để không nuối tiếc khi thời gian gõ nhịp là điểm đến cuối cùng của tư tưởng. Hiền không phải là yếu, mà là không còn cần làm tổn thương ai để chứng minh mình tồn tại.

        Một đời sống hiền lành là một đời ít oán giận, ít cay nghiệt, ít lời nói làm đau người khác, và làm đau chính mình. Khi tóc đã trắng, khi tay đã run, điều khiến con người thanh thản không phải là thành công hay thất bại, mà là ký ức rằng mình đã từng sống tử tế.

        Thời gian rồi sẽ gõ nhịp rất khẽ, nhưng dứt khoát. Và nếu ta đã sống hiền, ta sẽ mở cửa đón nhận nó không sợ hãi, không tiếc nuối.

        Vội Chi Rồi Mình Cũng Già vì thế không chỉ là một ca khúc, mà là một lời mời gọi trở về.

        Hãy trở về với nhịp sống chậm hơn, với nội tâm tĩnh lặng hơn, với trái tim hiền hơn. Để khi xuân bước rời, ta không buồn; khi tuổi già ghé thăm, ta không hốt hoảng; và khi thời gian khép lại một vòng đời, ta có thể mỉm cười mà nói rằng: mình đã sống trọn vẹn.

        Lời thơ trong ca khúc, mang những hình ảnh rất đời.

        Như: Xuân bước rời, thân xác rã rời, tóc trắng, tách trà ấm, tiếng chuông thiền…. Tác giả mở ra một không gian để chúng ta chiêm nghiệm, nơi con người học cách buông bớt lo âu, chậm lại để sống sâu, để yêu thương trọn vẹn hơn khi còn có thể. Sự “vội” trong bài thơ dần tan biến đi, nhường chỗ cho một tâm thế an nhiên: yêu không hấp tấp, nhớ không khổ đau, già đi nhưng không lạnh lẽo.

        Tư tưởng trọng tâm của ca khúc là sự hòa giải giữa thời gian và con người. Dù tuổi đời trôi qua, dù xuân có rời đi, tình người vẫn có thể ở lại, nếu ta biết sống chậm, biết lắng nghe, biết trân quý phút giây hiện hữu.

        Đó cũng chính là vẻ đẹp nhân bản sâu lắng mà bài thơ, và ca khúc muốn gửi trao.


Vội Chi Rồi Mình Cũng Già



Vội chi! Xuân bước qua rồi
Vội chi già đến, một đời xót xa
Tiếc chi lời nói thật thà
Vội chi sương khói thoáng qua phận người.

Vội chi thân xác rã rời
Tay run, gối mỏi, gót đời thương đau
Vội thương, vội nhớ bên nhau
Thì xin tình cũng cúi đầu vấn vương.

Chào em nắng sớm nghê thường
Lắng nghe chim hót, vô thường an nhiên
Tâm nghe tiếng vọng chuông thiền
Buồn vương tóc trắng, thản nhiên cuối đời.

Vội chi! Xuân mới bước rời
Nhẹ như hơi thở, không lời thở than
Tâm vui phút chốc bình an
Hương thơm hơi ấm tỏa lan tách trà.

Đôi ta tình vẫn mặn mà
Du cho xuân mới bước qua tuổi đời
Vọi chi! Dạo khúc yêu người
Thời gian gõ nhịp nói lời thương nhau.


Tế Luân
Cảm Nhận Về triết lý
Nhận biệt sự Vội Vã rồi cũng không đến đâu.






Xin mời thưởng thức ca khúc Vội Chi Rồi Mình Cũng Già


Tình Khúc Tế Luân

Giáng Sinh – Mùa Của Ánh Sáng Tình Thương Và Đoàn Tụ



Giáng Sinh – Mùa Của Ánh Sáng
Tình Thương Và Đoàn Tụ



Giáng Sinh không chỉ là ngày kỷ niệm Chúa Giáng Thế trong truyền thống Kitô giáo, mà còn trở thành một mùa lễ hội mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc đối với hàng triệu người trên khắp thế giới. Đây là thời khắc để con người tìm lại sự bình yên trong tâm hồn, nuôi dưỡng lòng bao dung, và trao gửi yêu thương qua những nghĩa cử nhỏ bé nhưng ấm áp đầy tình người.

Tại Hoa Kỳ, Giáng Sinh là một trong những lễ hội lớn nhất trong năm, được chuẩn bị từ rất sớm và đón mừng với nhiều phong tục đa dạng. Ngoài ra Giáng Sinh Còn là ngày quan trong trong mùa lễ hội cuối năm vì chuẩn bị đón mừng năm mới. Christmas và New Year gần kề bên nhau.

Những con phố rực sáng đèn màu, cây thông Noel được trang trí trong mỗi gia đình, và các bản nhạc Giáng Sinh ngân vang khắp nơi, từ siêu thị, quán cà phê đến quảng trường công cộng. Người dân thường trao nhau thiệp chúc, chia sẻ quà tặng, và quây quần bên bàn tiệc vào đêm Giáng Sinh, như một cách thắt chặt tình thân và tri ân cuộc sống.

Những bài thánh ca vang vọng trong không gian, giữa đêm bắng giá nghe như ngọn lửa tâm linh đang sưởi ấm lòng người

Một nét đẹp khác trong truyền thống Mỹ là tinh thần thiện nguyện. Nhiều gia đình, hội đoàn và nhà thờ tổ chức các chương trình tặng quà, phát thức ăn cho người vô gia cư, hoặc quyên góp cho những hoàn cảnh khó khăn.

Điều này làm nổi bật ý nghĩa nhân bản của mùa Giáng Sinh: Sống vì nhau và gìn giữ cái thiện trong mỗi con người.

Giáng Sinh vì thế không chỉ là một ngày lễ, mà là mùa của ánh sáng, hy vọng và tình người, nơi mọi trái tim cùng hướng về sự ấm áp và lòng yêu thương giữa mùa đông giá lạnh.



      Lê Tuấn trong trang phục Santa Clau 2025

Ánh Sáng Mùa Giáng Sinh




Đông giá buốt, đèn trời soi lối nhỏ,
Phố lên đèn rực rỡ một mùa vui.
Tiếng chuông đêm, ngân vọng giữa ngàn khơi,

Lửa tâm linh, ấm hồn người mỏi mệt.

Cây thông thắp sáng, mọi nhà thân thiết,
Gói quà xinh trao gửi chút tình người.
Giáng Sinh về, hy vọng lại lên khơi,
Như ngọn lửa, cháy trong lòng nhân ái.

Người lương thiện, dang vòng tay chia sẻ

Bữa ăn ngon, dành tặng kẻ không nhà.
Hơi ấm lan từ những trái tim xa,
Gói tụ lại thành niềm tin dịu ngọt.

Giữa đất trời tuyết trắng như bao phủ
Vẫn sáng ngời, lòng nhân ái bao dung
Sống vì nhau, giữ lửa trái tim trầm,
Mừng Giáng Sinh, cùng mùa vui bất tận.

Tế Luân

Mùa Giáng Sinh 2025

 






Hoa Tuyết Bay

Tôi muốn làm hoa tuyết
Phủ trắng trời mưa bay
Tôi muốn làm ngọn gió
Thổi tuyết bay trên tay.

Tuyết trắng trời mênh mông
Nghe lạnh buốt chiều đông
Tôi tìm trong trí nhớ
Thơ ai đầy nhớ mong.

Tình tan theo ánh mắt
Người lặng lẽ phương xa
Theo dấu chân người bước
Qua lối mòn hôm qua.

Trải hồn tôi băng giá
Lang thang giữa thị thành
Tôi tìm đời đã mất
Trên môi người mỏng manh.

Tôi đốt ngọn lửa hồng
Sưởi ấm buồn không tên
Dù tan vào hư ảo
Cũng một lần dịu êm.

Tế Luân​​



Cảm Xúc Mùa Đông


Đông về se sắt ngõ xưa,
Lá vàng sót lại còn chưa lìa cành.
Trời nghiêng sương phủ mong manh,
Hàng cây đứng lặng nắng hanh sương mờ.

Đồi tây sao vẫn hững hờ
Chữ xưa cất giữ bây giờ về đâu
Tuyết đang rơi rụng đêm thâu
Còn nghe hoa tuyết đơm sầu lòng đau.

Ngắm nhìn hoa tuyết mưa mau
Bên em chiều muộn trái sầu rụng rơi
Câu thơ lặng lẽ chơi vơi
Đợi nhau cuối phố mây trời sang xuân.

Tế Luân



Em Đi Lễ Nửa Đêm



Tháng mười hai giáng sinh
Lòng vương vấn chân tình
Ngoài kia trời gió lạnh
Ánh đèn màu lung linh.

Em mặc áo len hồng
Khăn quàng cổ quấn vòng
Giầy cổ cao nhung ấm
Em đi vào mùa đông.

Mọi người vẫn nhìn trông
Em thấy thẹn trong lòng
Tiếng người khen xinh quá
Gió lay nhẹ lá thông.

Mẹ cười nghe lời khen
Em nhìn theo ánh đèn
Những sắc màu lóng lánh
Giáo dân mừng Noel.

Thánh đường tiếng chuông ngân
Vinh danh Chúa giáng trần
Bình an nơi trần thế
Xoá tan lòng phân vân.

Hôm nay đến nhà thờ
Màn sương trắng che mờ
Chúa đóng đinh! Thập giá
Giang tay như đón chờ.

Dải sương trắng lững lờ
Đẹp như là trong mơ
Em làm dấu thánh giá
Lòng hân hoan đợi chờ.

Giáo đường lễ nửa đêm
Mỗi lúc một đông thêm
Trang nghiêm vào thánh lễ
Hoa tuyết rơi bên thềm.

Đêm hiển thánh vô cùng
Lòng người hoà nhịp chung
Ca đoàn vang tiếng hát
Rực sáng cả vương cung.

Cây thông mừng giáng sinh
Ánh đèn sáng lung linh
Quả châu treo rực rỡ
Em chụp vài tấm hình.

Em chắp tay nguyện cầu
Chúa giáng sinh nhiệm mầu
Xuống trần gian cứu chuộc
Loài người mối tội đầu.

Xin Chúa ban bình an
Những ân tình chứa chan
Thoát bao cơn dịch bệnh
Loài người hết gian nan.

Em đi lễ nửa đêm
Tâm hồn em yếu mền
Xin Chúa ban sức mạnh
Vượt qua những nỗi niềm.

Tế Luân





Dường Như em Đến Thăm Tôi - Tình khúc Tế Luân

 

Dường Như Em Đến Thăm Tôi


“Dường Như Em Đến Tôi” là một bản tình khúc mềm mại, thấm đẫm sắc thu và những rung cảm dịu dàng của một tâm hồn cô gái đang mang nỗi nhớ. 
Từ chiếc lá rơi bên thềm, làn gió khẽ lướt, đến ánh trăng cô tịch và giọt sương cuối mùa, mọi hình ảnh đều như theo bước chân em, hòa vào nỗi buồn, nỗi mong nhớ và niềm hy vọng. 
Bài thơ dẫn người đọc bước vào một không gian mờ sương, nơi tình yêu được gửi gắm qua ánh mắt thẹn thùng, tiếng gió như lời nhắn và những khoảnh khắc lặng thầm của trái tim đang đợi chờ. 
Đây là một khúc tự tình đẹp, man mác buồn nhưng vẫn chan chứa tin yêu, như lời thì thầm của mùa thu dành cho người đang thương nhớ.


DƯỜNG NHƯ EM ĐẾN

Dường như lá cũng theo chân em,
Một cõi vàng phai, sương ướt mềm.
Tà áo nhẹ bay theo chiều gió,
Gửi buồn theo lá rớt bên thềm.

Em buồn ngồi ngắm mây trôi mãi,
Giọt sương thu ướt lối tóc mây.
Đêm xuống dài thêm bao nỗi nhớ,
Nhớ người, nên mượn chút men say.

Dường như trăng sáng màu cô tịch,
Má ửng hồng e ấp vết môi.
Ánh mắt thẹn thùng như gọi khẽ:
Ai chờ, ai đợi chút tình tôi?

Ngoài kia ngọn gió đùa khe khẽ,
Vuốt nhẹ môi em xoá ngậm ngùi.
Cho hết u buồn tan theo gió,
Chờ ngày trở lại với tin vui.

Dường như lời nhắn hòa trong gió,
Ngôn ngữ tình riêng thoảng vụt bay.
Lá rụng che đi dòng lệ ướt,
Em còn giữ trọn mối tình say.

Hồ thu ngỡ bóng sen mờ sương,
Đợi hạt mưa rơi ướt đoạn trường.
Xa vắng lâu rồi, thương và nhớ,
Buồn như biến hoá cõi vô thường.

Tế Luân

Bài thơ này được phổ nhạc, theo giai điệu Ballads Slow Rock Hard.
Trong Album Tình Khúc Tế Luân.  Hình ảnh video 4K, âm thanh và màu sắc tuyệt vời. Xin mời thưởng thưc. 



  

Mùa Đông Đã Trở Về

 

Tháng Mười Hai đã đến, mùa đông đã bắt đầu.


Tờ lịch đầu tiên của tháng 12, khẽ mở cánh cửa cuối năm bằng những đợt gió lạnh buốt. Ở nhiều tiểu bang miền Đông nước Mỹ, tuyết đã rơi đầy mái nhà, phủ trắng những con đường hun hút tuyết bay. Cái lạnh băng giá của mùa đông không chỉ thấm qua từng lớp áo, mà còn len vào sâu trong tâm hồn những ai nhạy cảm với nhịp thở của đất trời.

Riêng tôi có một cảm nhận về mùa đông tại miền Bắc California.

Thanh Phố San Jose về đêm cũng trở mình trong hơi lạnh. Lòng người nghệ sĩ, đứng trước mùa đông, lại càng dễ rung động trước những chuyển biến mong manh của thiên nhiên. Giữa rét mướt, vẫn có một mầm ấm lạ lùng bật lên từ văn chương và thi ca, bởi vì thơ chính là chiếc áo khoác vô hình, sưởi ấm tâm hồn từ bên trong.

Khi tuyết rơi trắng trời, khi gió rít qua từng mái phố, người nghệ sĩ tự hỏi:

“Liệu ngôn từ có đủ nồng để xua đi cái lạnh?”

Và rồi, câu trả lời luôn nằm trong chính những vần thơ họ viết. Mỗi con chữ là một đốm lửa, mỗi câu thơ là hơi thở ấm của trái tim đang tìm kiếm an ủi và sẻ chia.

Và từ những tâm tình đó, trong đêm đông ấy, một bài thơ ra đời.

“Ngọn Gió Đông”

Như một ngọn lửa nhỏ soi sáng tâm hồn khi bước vào mùa lễ hội cuối năm 2025.
Chúc bình an, an vui và ấm áp đến mọi mái nhà, mọi tấm lòng thi nhân.

Lê Tuấn
Mùa Giáng Sinh – Tháng 12/2025





Ngọn Gió Đông

Gió nói gì khi thu vừa cạn lá,
Chiếc lá buồn xao xuyến bước sang đông.
Ngọn gió lạnh len qua từng khe cửa,
Hoa tuyết bay theo nhịp bước mưa hồng.

Đèn phố sáng giữa chiều đông nhộn nhịp,
Tuyết rơi nhiều phủ trắng cả đôi vai.
Tiếng chuông ngân, ánh đèn giăng phố núi,
Thánh ca vang, dìu bước cuối đường dài.

Em giấu gì trong tà áo tuyết trắng?
Gửi cho ai nụ thắm ở trên môi.
Hoài niệm cũ bừng lên trong mắt biếc,
Nỗi nhớ đầy, lòng vẫn mãi bồi hồi.

Noel đến — rộn ràng bao khát vọng,
Thánh ca vang, như tiếng tạ ơn đời.
Đêm đông lạnh, nhưng sao trời rực sáng,
Chúa sinh ra đời, rực rỡ khắp nơi.

Em ước gì trong mùa vui lễ hội?
Ngọn nến hồng thắp sáng cả đêm đông.
Chúa Hài Đồng mỉm cười trong máng cỏ,
Ban phúc lành, thắp sáng ngọn lửa hồng. 

Tế Luân 
Mùa Đông 2025




Cơn Mưa Tuyết

Mưa tuyết ngoài trời ngọn gió đông
Môi em, đốm lửa dấu tình nồng
Cho anh chút ấm từ hơi thở
Dựa sát vào nhau, nhóm lửa hồng

Mặc kệ thời gian những đoạn trường
Ta còn bên cạnh, vẫn yêu thương.
Tuyết rơi thả xuống loài hoa trắng
Phủ khắp hồn ta những vết thương.

Sao vẫn còn riêng chiếc lá bay
Úa vàng trên tuyết nhớ thương đầy
Chim trời vỗ cánh quanh đồi núi
Thung lũng chiều nay mây trắng bay.

Đời vẫn đổi dời, năm tháng trôi
Ở bên em sao vẫn bồi hồi
Con đò năm cũ, thay dòng nước
Một chút lòng đau, dẫu ngược xuôi.

Ta nhớ hương em, vùng thịt da
Ngoài trời tuyết trắng, lạnh bay qua.
Ngàn năm ngọn nến đêm còn đợi,
Hẹn giữ cùng nhau tấm thật thà.

Ta muốn gom vào từng thói quen,
Nét duyên nguyên vẹn của tình em.
Sợ hoa tuyết chảy, rồi tan mất,
Trắng cả hồn ta, tuyết ướt mềm.

Ngoảnh lại nhìn theo dấu bước chân,
In trên nền tuyết bóng phù vân.
Từ khi thời khắc như dừng lại,
Anh mãi bên em chẳng ngại ngần.


Tế Luân
12-03-25





Hoa Tuyết Rơi

Tôi muốn làm hoa tuyết
Phủ trắng trời mưa bay
Tôi muốn làm ngọn gió
Thổi tuyết bay trên tay.

Tuyết phủ trắng đất trời
In dấu chân lữ hành
Gió đông về tuyết lạnh
Cuộc tình nào mong manh.

Tuyết trắng chia đường ranh
Dấu chân kẻ lữ hành
Buổi chiều đông gió lạnh
Cuộc tình nào mong manh.

Hoa truyết ngập cánh đồng
Buồn theo ngọn gió đông
Mông lung vào cõi mộng
Lặng lẽ cùng hư không.

Màu tuyết trắng tân hôn
Vấn vương sợi nắng hồng
Tà áo bay ngày cưới
Tuyết rơi vào hư không.

Tuyết ơi! Cho ta gửi
Nụ hôn nồng tình si
Làm tan đi băng giá
Đỏ đôi môi xuân thì.

Tế Luân

Mùa Đông 2025







Trời Gió Lạnh

Trời hôm nay gió lạnh
Hoa tuyết rơi trắng đồng
Em choàng khăn len ấm
Đôi môi son điểm hồng.

Ngày đông dài ai hay
Tuyết trắng phủ trời mây
Gió lạnh đêm thanh vắng
Đợi mãi tình nơi đây.

Tuyết ơi gửi cho ta
Đôi môi tình thơm tho
Nụ hôn nồng thắm đỏ
Sưởi ấm cõi hồn ta.

Tế Luân







Trời Lạnh Gió Đông


Hôm nay trời lạnh gió đông
Tuyết rơi trắng cả mênh mông tình buồn
Người về lúc sớm chiều buông
Em về bước vội nhạc cuồng đêm say.

Hoa tuyết trắng rụng trên tay
Gió hay nghịch ngợm thổi bay áo hồng
Bước chân in dấu hư không
Co ro tuyết lạnh nhìn trông ngại ngùng.

Cành cây khô tiếng tơ trùng
Nụ còn vương vấn ngại ngùng nụ hôn
Trăm năm tình có hao mòn
Bên đời một bóng vẫn còn đi hoang.

Xa xăm mảnh lụa tơ vàng
Đợi nhau mấy nẻo cung đàn rong chơi
Khúc tình ca thật tuyệt vời
Nuông chiều giấc ngủ gọi mời đêm thâu.

Tuyết rơi đọng gẫy nhánh sầu
Trắng màu áo cưới tình đầu ước mơ
Đốt lên sưởi ấm đêm chờ
Lửa reo tí tách cháy tờ thơ tôi.

Tế Luân



Một Chiều Đông

Chiều nay ngày chớm đông
Nghe thèm sợi nắng hồng
Thèm một vòng tay ấm
Đời dừng lại, số không.

Em ơi, ngoài kia đó
Có tuyết phủ trắng đồng?
Bên này, đông vừa tới
Sợi tuyết nhỏ trong lòng.

Nhớ mùa đông xa xưa
Tuyế trắng phủ mây mưa
Trắng như tà áo cưới
Say đắm tình đẩy đưa.

Mùa đông về tiếp nối
Tình ta thấy bồi hồi
Tuyết trắng còn rơi mãi
Lạnh buốt cả đôi môi.

Chiều nay, gió đông về
Thèm hơi ấm đam mê
Thèm vòng tay sưởi ấm
Bên em, tình say mê.

Tế Luân 
12-03-25 



Ngày Cuối Năm


Cuối năm đông đến trời se lạnh
Sương trắng mây giăng khắp nẻo đường.
Thung lũng hoa vàng, lòng luyến tiếc,
Em về dệt lại mộng yêu thương.

Thu muộn còn rơi vài chiếc lá,
Gió núi đưa mây trắng lững lờ.
Ngày đến chưa vui, trời đã tối,
Em buồn chăng, giữa chốn mong chờ?

Từ lúc đông sang thu vắng bóng,
Lòng buồn tan tác nỗi phân ly.
Dài thêm vạt nhớ miền xa vắng,
Cho những niềm riêng hóa nghĩ suy.

Chiều vắng đông sương mờ trắng lối,
Hồn hoang vu biết tự bao giờ.
Gió về buốt giá hồn hiu quạnh,
Em buồn không, đứng ngóng bên bờ?

Ngày cuối năm rồi, thương chốn cũ,
Ngàn xa gửi đến phía phương nao.
Thung lũng mùa đông sương đỉnh núi,
Hương hoa thủa trước vẫn dâng trào.

Tế Luân

“Người nghệ sĩ lang thang trong tâm tưởng
Cảm tác trong vần thơ ngày cuối năm
Trên Thung Lũng Hoa Vàng San Jose
December 2025”




















     


Hồi Ức Mùa Đông Năm 2017


Cuối tháng 11 năm 2017, gia đình chúng tôi tự tổ chức một chuyến du lịch mùa đông đáng nhớ. Nhóm gồm vợ chồng tôi, vợ chồng con gái và một người bạn thân của cháu. Khi ấy tôi vừa bước sang tuổi 70, vẫn còn khỏe mạnh, tinh thần trẻ trung như một người trung niên vừa bước vào hành trình khám phá bốn phương.

Hành trình đến Bắc Cực  
Xứ sở tuyết trắng và ánh sáng Cực Quang

Chúng tôi khởi hành từ phi trường San Francisco Bay, bay đến Istanbul (Thổ Nhĩ Kỳ) rồi tiếp tục nối chuyến bay đến Helsinki (Phần Lan). Từ đây, máy bay đưa chúng tôi đến Rovaniemi, thủ phủ của Lapland, nằm ngay trên Vòng Bắc Cực (Arctic Circle), nơi nhiệt độ thường xuống đến -25°C vào mùa đông.

Rovaniemi được mệnh danh là “quê hương của Ông Già Noel”, và ngôi làng Santa Claus Village là điểm đến chính của chúng tôi. Ba ngày ở đây thật sự là một trải nghiệm kỳ ảo: ngập trong tuyết trắng, những rừng thông tĩnh lặng, bầu trời đêm huyền bí với cơ hội săn Cực Quang Bắc Cực.

Chúng tôi tham gia thăm trại nuôi tuần lộc (reindeer farm) và chó kéo xe Husky – hai loài động vật gắn liền với đời sống người Sami bản địa. Tự tay lái xe trượt tuyết do tuần lộc kéo, rồi ngồi lên chiếc sled lao vun vút giữa rừng băng giá với đàn chó Husky dũng mãnh – đó là những khoảnh khắc khó thể nào quên.

Chuyến bay đáng nhớ giữa bão tuyết

Rời Rovaniemi để trở về Helsinki, chúng tôi bước ra phi trường giữa khung cảnh tuyết phủ trắng xóa, gió lạnh cắt da, sương mù dày đặc. Khi máy bay cất cánh, cả cabin như đâm xuyên qua một bức tường tuyết mịt mù. Nhưng cuối cùng, mọi thứ đều an toàn khi bánh máy bay chạm xuống đường băng Helsinki. Một trải nghiệm tuy ngắn ngủi nhưng đầy cảm giác mạnh.

Vienna – Trái tim của văn hóa và nghệ thuật châu Âu

Từ Phần Lan, chúng tôi lên đường đến Vienna, thủ đô nước Áo ( 
Austria) thành phố được mệnh danh là trái tim của văn minh châu Âu. Chúng tôi đã đặt trước một căn hộ dạng apartment (Airbnb). Vienna chào đón chúng tôi bằng nét cổ kính trầm mặc và sự lộng lẫy của mùa Giáng Sinh.

Những lâu đài và dấu ấn vương triều


Vienna từng là trung tâm của Đế quốc Áo–Hung, nơi nhiều đời vua và nữ hoàng trị vì, để lại vô số cung điện nguy nga:
Cung điện Schönbrunn – nơi ở mùa hè của Hoàng hậu Maria Theresa và Hoàng hậu Elisabeth (Sisi).
Cung điện Hofburg – trung tâm quyền lực của triều đại Habsburg suốt hơn 600 năm.
Nhà thờ Thánh Stephan (St. Stephen’s Cathedral) – biểu tượng của Vienna qua hơn 700 năm lịch sử.

Những công trình này như mở ra cánh cửa bước vào thời vàng son của châu Âu, nơi hội tụ quyền lực, nghệ thuật và sự tinh hoa của một đế quốc rộng lớn.

Vienna – Nơi sản sinh và nuôi dưỡng thiên tài

Không chỉ nổi tiếng với các triều đại Habsburg, Vienna còn là cái nôi của nhiều vĩ nhân trong các lĩnh vực nghệ thuật:
Âm nhạc: Mozart, Beethoven, Schubert, Strauss, Haydn đều từng sống, sáng tác ở đây.
Hội họa: Thành phố ảnh hưởng mạnh bởi trường phái Vienna Secession với Gustav Klimt – tác giả của bức The Kiss nổi tiếng.
Văn chương: Các nhà văn – nhà thơ như Stefan Zweig, Rainer Maria Rilke, Robert Musil từng coi Vienna là mái nhà tinh thần của họ.

Với tôi, Vienna không chỉ đẹp mà còn mang hơi thở của trí tuệ và nghệ thuật thuần khiết. Một thành phố mà mỗi góc phố, mỗi căn nhà, mỗi quảng trường đều thấp thoáng bóng dáng của những thiên tài và những câu chuyện lịch sử bất tận.

Không khí Giáng Sinh rực rỡ


Tháng 12 ở Vienna là mùa của các chợ Giáng Sinh nổi tiếng nhất châu Âu. Công viên Rathausplatz biến thành Christmas Market lung linh ánh đèn, thơm mùi bánh gừng, rượu nóng (Glühwein), và rộn ràng âm thanh mùa lễ hội. Du khách đổ về đông như hội, khiến thành phố vốn đã đẹp lại càng thêm rực rỡ.

Chuyến du lịch mùa đông năm ấy không chỉ là hành trình khám phá những vùng đất xa xôi, mà còn là chuyến du hành vào lịch sử, văn hóa, và những giá trị tinh thần của châu Âu.

Khi xem lại đoạn phim của chuyến đi, tôi mới thấy hết được vẻ đẹp trọn vẹn và ý nghĩa sâu sắc của những ngày ấy – một kỷ niệm thật sự đáng nhớ trong cuộc đời.

Hallstatt – Viên ngọc cổ tích của nước Áo


Trong hành trình tại Áo, chúng tôi còn ghé thăm một địa danh mà cả thế giới đều ngưỡng mộ: ngôi làng Hallstatt, viên “ngọc quý” nằm bên triền núi Dachstein và soi mình xuống mặt hồ Hallstätter See xanh thẳm. Đây là nơi mà bất cứ ai khi đặt chân đến cũng cảm thấy như lạc vào một bức tranh cổ tích, tĩnh lặng, tinh tế và đẹp đến nao lòng.

Chúng tôi di chuyển bằng xe từ Vienna, đường núi quanh co nhưng mỗi khúc cua mở ra một cảnh sắc tuyệt mỹ: những dãy núi tuyết phủ trắng, những ngôi nhà gỗ ẩn hiện trong sương, và hồ nước trải dài như tấm gương bạc. Chiếc xe do người tài xế, dân địa phương như chạy chậm lại, và ông ta chỉ tay qua bên trái và nói.

Quý vị hãy nhìn xem, nơi đây chính là (Red Bull Headquaters) Tổng hành dinh của nước tăng lực Bò Húc (Red Bull), quả đúng như vậy chúng tôi đa nhìn thấy Logo nhà máy sản xuất Red Bull hai con bò đực màu đỏ, đang trong tư thế tranh đấu, húc vào nhau. Khi xe tiến gần Hallstatt, khung cảnh trước mắt gần như khiến chúng tôi nín lặng – ngôi làng nhỏ nép mình giữa núi và hồ, với những mái nhà cổ nằm san sát, tháp nhà thờ cao vươn lên trời như điểm nhấn của cả bức tranh.

Ngôi làng đẹp nhất thế giới

Hallstatt từ lâu được ca ngợi là ngôi làng đẹp nhất châu Âu, thậm chí được xem là ngôi làng đẹp nhất thế giới. Cảm giác khi tản bộ trên những con đường lát đá, ngang qua những ngôi nhà cổ được trồng đầy hoa, nghe tiếng chuông nhà thờ vang vọng giữa sương mù, khiến thời gian như ngừng trôi.

Dù mùa đông nơi đây lạnh giá, nhưng tuyết lại làm Hallstatt đẹp hơn—tựa như một thế giới thần tiên phủ đầy hoa băng, lung linh dưới ánh nắng mỏng manh của thung lũng núi Alps.

Mỏ muối Hallstatt – Cội nguồn của một nền văn minh

Một trong những điều đặc biệt nhất ở Hallstatt là mỏ muối lâu đời nhất thế giới – Hallstatt Salt Mine. Ngay từ thời cổ đại, muối đã được coi là “vàng trắng”, và chính mỏ muối này đã mang lại sự thịnh vượng cho ngôi làng suốt hàng ngàn năm.
Tên Hallstatt trong tiếng địa phương mang nghĩa "Người Muối" – nói lên sự gắn bó của ngôi làng với nghề khai thác muối.
Tại mỏ muối, các nhà khảo cổ đã tìm thấy dấu tích của sự sống từ 8.000 năm trước, biến nơi đây thành một trong những ngôi làng cổ nhất được biết đến của nhân loại.
Những di vật thu được tại khu mỏ đã mở ra cả một thời kỳ văn hóa quan trọng trong lịch sử châu Âu, được gọi là Văn hóa Hallstatt (Hallstatt Culture), nền tảng của thời kỳ đồ sắt tại Trung Âu.

Chúng tôi đã đi cáp treo lên đỉnh núi để nhìn xuống toàn cảnh Hallstatt, một khoảnh khắc khó quên: hồ nước trong xanh nằm gọn dưới thung lũng, những ngôi nhà nhỏ xinh soi bóng vào mặt hồ, và tuyết phủ trắng mái nhà như một bức tranh sơn dầu hoàn hảo.

Linh hồn của Hallstatt

Điều khiến Hallstatt trở thành nơi đặc biệt không chỉ là vẻ đẹp tự nhiên, mà còn là cảm giác bình yên đặc biệt của một ngôi làng sống qua ngàn năm lịch sử. Mọi thứ đều nhẹ nhàng, tinh khôi:
Những cây cầu gỗ đơn sơ bắc qua dòng suối nhỏ
Những con đường hẹp dẫn lên các bậc thang đá
Tháp nhà thờ Evangelical như bảo vệ cho cả thị trấn
Tiếng chim hòa cùng tiếng chuông xa vọng

Đến Hallstatt, người ta không cần làm gì nhiều, chỉ cần đứng lặng nhìn hồ nước, hít thở khí trời, và để tâm hồn mình trôi theo vẻ đẹp tinh khiết của thiên nhiên.


Xin mời xem phim
Du Lịch Phần Lan &
Thủ Đô Nước Áo Vienna




Cảm nhận về những bức tranh thiếu nữ bên vườn hoa xuân.




Tôi yêu vẻ đẹp tự nhiên của người phụ nữ, vẻ đẹp không chỉ hiện lên từ đường nét dung nhan mà còn từ ánh mắt, hơi thở và sự tinh khiết trong tâm hồn nàng. Chính vì thế tôi say mê hội họa.

Chỉ có hội họa mới đủ sức chạm đến những chiều sâu thầm lặng ấy, nơi cái đẹp không còn bị chi phối bởi thời gian hay lời nói.

Một bức chân dung phụ nữ trong hội họa không chỉ là sắc màu và ánh sáng;

đó là linh hồn được mở ra, là khoảnh khắc nàng đẹp nhất được giữ lại mãi mãi. Và trong từng bức tranh, tôi luôn tìm thấy sự giao hòa kỳ diệu giữa nét đẹp tự nhiên và thế giới nội tâm của nàng, một vẻ đẹp khiến tôi không bao giờ thôi rung động.

Đây cũng là lý do tôi chia sẻ bài viết này và kèm theo nhưng bức tranh chân dung phũ nữ thật đẹp

Hãy cùng tôi nhận xét và 
Cảm nhận về bức tranh thiếu nữ bên vườn hoa xuân.



Bức tranh là một sự kết hợp hài hòa giữa chủ nghĩa lãng mạn (Romanticism) và trường phái hiện thực trữ tình (Lyrical Realism). Những gam màu mềm, ánh sáng ấm, đường nét mượt mà cùng vẻ đẹp lý tưởng hóa của nhân vật khiến tác phẩm gần như mang hơi thở của Pre-Raphaelite – trường phái nổi tiếng với việc tôn vinh vẻ đẹp tinh khôi, nữ tính và ngập tràn chất mộng mơ.

Phân tách kỹ hơn về đường nét.
Quả thật đường nét vẽ rất mềm mại: Đường viền khuôn mặt, cổ, vai và cánh tay được, người họa sĩ vẽ rất trau chuốt, mỏng như sương, tạo cảm giác mong manh và tinh khôi.
Váy lụa xanh nhạt: Những nếp gấp của váy được xử lý bằng những nét cọ mềm, chất liệu vải gần như phát sáng, làm nổi bật nũ tính của thiếu nữ trong tranh, rất lãng mạn và dịu dàng.
Đường cong cơ thể và tư thế ngồi: Thiếu nữ được đặt trong tư thế bán nghiêng, đôi chân vắt nhẹ tạo nên nhịp điệu uyển chuyển – vừa thanh lịch vừa mang chút e lệ.
Hoa cỏ phía trước: Các nét cọ nhỏ, tinh tế, nhiều lớp, thể hiện sự tỉ mỉ như hội họa cổ điển châu Âu.

Chúng ta có thể phân tách thêm về màu sắc và ánh sáng


Nét nổi bật nhất của bức tranh là ánh hoàng hôn – vàng cam rực rỡ hòa với tím và lam nhạt, tạo nên bầu không khí lãng mạn, gợi nỗi hoài niệm.
Ánh sáng từ phía sau nhân vật làm viền tóc nàng phát sáng như được dát vàng.
Tông màu pastel của da, váy và hoa tạo sự hòa hợp tuyệt đối giữa nhân vật và cảnh vật.
Sự chuyển sắc từ vàng – cam – hồng – tím – lam tạo chiều sâu, khiến khung cảnh vừa rộng lớn vừa ấm áp.

3.Nhìn tổng thể của bức tranh, chúng ta sẽ nhận ra không gian và bố cục

Bố cục được chia thành ba lớp rõ rệt:

1. Tiền cảnh: hoa xuân – sắc hồng trắng dịu dàng nâng đỡ hình ảnh thiếu nữ.

2. Trung cảnh: thiếu nữ – tâm điểm sáng của bố cục, thu hút ánh nhìn đầu tiên.

3. Hậu cảnh: thung lũng xanh, chân trời lam và mặt trời lặn – tạo cảm giác thoáng rộng, thanh bình.

Sự hài hòa này giúp người xem cảm nhận được sự giao hòa giữa con người và thiên nhiên, giữa vẻ đẹp thiếu nữ và vẻ đẹp của một buổi chiều xuân yên ả.

Người họa sĩ muốn gửi gắm điều gì?

Bức tranh được xây dựng theo tinh thần lý tưởng hóa người phụ nữ – một nét đặc trưng của chủ nghĩa lãng mạn. Có thể cảm nhận rằng họa sĩ muốn gửi gắm:
Sự trong trẻo của tuổi xuân: Cô gái là hình ảnh của mùa xuân, của sức sống và sự tinh khiết.
Khoảnh khắc đẹp nhất của đời người: Hoàng hôn tượng trưng cho vẻ đẹp thoáng chốc, mong manh – gợi ý rằng cái đẹp luôn có tính tạm thời, nhưng cũng chính vì thế mà nó đáng trân trọng.
Sự yên bình mà con người luôn tìm kiếm: Bức tranh như một giấc mơ, đưa người xem thoát khỏi nhịp sống hiện đại để trở về một miền không gian thanh sạch, nơi con người hòa vào thiên nhiên.

Đây là một tác phẩm hội họa mang đậm tính trữ tình, giàu tính thẩm mỹ, gợi cảm giác như một bài thơ bằng màu sắc.
Họa sĩ đã dùng ngôn ngữ của ánh sáng, nét cọ và màu sắc để kể câu chuyện về vẻ đẹp, sự mong manh, và tâm hồn của người phụ nữ giữa thiên nhiên.



Thiếu Nữ Trong Chiều Xuân

Nắng nghiêng đổ xuống vai mềm,
Tóc em óng ánh như thêm sắc trời.
Chiều xuân lặng lẽ bên đồi,
Hoa nâng tà áo, nói lời thi nhân.

Em! thuở ấy! còn trong ngần,
Như đôi mắt ngắm xa xăm mộng chiều.
Phải chăng em giấu đôi điều,
Trong màu hoang dại, liêu xiêu gọi hồn.

Hương hoa thả nhẹ gió luồn,
Tình mang hơi ấm chạm hôn má hồng
Vườn xuân hoa nở nhìn trông,
Giọt thời gian, với hư không xoay vần.

Em ngồi nhìn ngọn gió xuân,
Dịu dàng vẽ nét thanh tân giữa đời.
Bức tranh chẳng nói thành lời,
Ai nhìn cũng thấy một trời… hóa thơ.

Tế Luân

Xin mời theo tôi 
Hãy ngắm nhìn những bức tranh chân dung tuyệt vời


































Vội Chi Rồi Mình Cũng Già - Tình Khúc Tế Luân

Vội Chi – Rồi Mình Cũng Già           Trăm năm một kiếp con người, chúng ta đều nhận ra tuổi thọ con người nằm trong vòng của chu kỳ một tr...