Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2021

Ta Về Nghe Nặng Cơn Đau - Đi Tù Biệt Xứ - Thơ Lê Tuấn

Chia sẻ cảm nhận sau tám năm tù đầy từ miền Bắc vùng rừng núi Hoàng Liên Sơn, và các trại tù cải tạo. Tôi đã trở về như một con người đã bị (Thất Lạc Cõi Người)


Ta Về Nghe Nặng Cơn Đau


Ta về ngơ ngác trên đường phố
Đổi thay nhiều, mất dấu hôm nay
Phố thân quen bỗng thành xa lạ
Tám năm tù, cát bụi gió bay.

Ta về như dạng người thiên cổ
Từ rừng hoang, gặp lại cõi người
Hỏi sao không ngẩn ngơ mất hướng
Nghe tàn phai, nấc nghẹn tiếng đời.

Ta bật khóc nhìn đời thay đổi
Bước chân buồn, một bóng đơn côi
Tám năm rừng rú, tù biệt xứ
Tâm thức còn buồn chốn xa xôi

Ta cúi mặt cõi lòng câm nín
Đời quanh đây nghe nặng lòng đau
Tám năm Sài Gòn như cơn sốt
Tìm tự do, thiên hạ rủ nhau

Cuối phố lá me bay nỗi nhớ
Tám năm rồi gặp lại nơi đây
Em vội vã bước đi hướng khác
Cuộc tình tan theo gió mây bay.

Ta về như lá thu vàng úa
Nghe tiếng tàn phai vọng cuối mùa
Ai gọi ngoài kia, chiều phố vắng
Dừng chân nhìn lại ngọn gió lùa.

Chỉ còn lại đất trời câm nín
Một mình ta ôm chọn chia ly
Phù suy, phù thịnh, tình nhân thế
Đổi thay, vô thường, mấy ai ghi

Lịch sử có thêm trang cải tạo
Xin hãy viết thêm một chữ tù
Tám năm chết dấp nơi rừng rú
Thân phận còn đau nhói hận thù.

Ta về giữa phố người xa lạ
Nghe hồn nặng trĩu nỗi xót xa
Tám năm biệt xứ, ngày trở lại
Tàn tạ kiếp người trận phong ba.

Ta về, Mẹ mừng rơi nước mắt
Em thì ngơ ngác nhận không ra.
Đêm nay bếp ấm khơi thêm lửa
Chó ánh hồng lên sáng cả nhà.


AET. Lê Tuấn
(Sau 8 năm tù trở về năm 1983)


Đi Tù Biệt Xứ

Một lần định mệnh, xô về vô định
Chuyến xe đi, chở chật cứng tù binh
Ra bến cảng, đoàn tàu chờ đợi sẵn
Nhốt hết xuống hầm, đầy đọa nhục hình.

Nêm chật cứng người lính vừa buông súng
Tăm tối mịt mù, chẳng rõ mặt người
Ta gọi nơi đây cõi đời thất lạc
Hồn ai đó, nấc nghẹn tiếng không lời.

Tàu rẽ sóng ra khơi trời hừng sáng
Qua khe hở ghi nhớ phút giây này
Lênh đênh con tàu trên biển lớn
Cuộn cuộn sóng gào, nôn mửa cơn say.

Ta sống chết với điêu tàn đất nước
Nhắm mắt mù nhìn khoảng trống tối đen
Một lần gục ngã, gồng mình đứng dậy
Không bao giờ cúi mặt sống đê hèn.

Gót chân ta đạp sao ngàn viễn xứ
Bước chân đi rừng núi phải cúi đầu
Hòn đá cuội mấy ngàn năm vẫn thế
Hồn ta đau vì sông núi đổi màu.

Thân xác này đã quen trời sương gió
Mặc những đốt xương va đụng nhói đau
Ngày mai chỉ là con đường vô vọng
Ta đã hóa thành loài khỉ rừng sâu.

Nhìn hun hút trong điêu tàn lịch sử
Dòng sông Hồng máu lệ chảy xuyên ngang
Bến Ô Lâu đường đi vào Nghĩa Lộ
Hoàng Liên Sơn, trại giam khắp núi ngàn

Vĩnh biệt người trên đoạn trường uất hận
Tháng năm buồn vuốt mặt nuốt đau thương
Chốn hoang sơ loài người không nhìn thấy
Những con người vất vưởng sống tha hương.

Ta nuốt dòng lệ đắng, sao còn nghẹn
Lòng ta ơi! Ghi lại những đoạn trường
Thời đại mới, vỡ tung từng mảng lớn
Ta bước đi trong dấu tích hoang đường.

Đời sống vẫn mỉm cười theo số phận
Ta vẫn trôi theo dòng nước thượng nguồn
Vùng đất lạ nửa đời ta còn lại
Trên xứ người, chợt nhớ đến chuyện buồn.

AET. Lê Tuấn

“Chứng nhân của một giai đoạn tù tập trung cải tạo.
Năm 1975, sau ngày miền nam rơi vào tay cộng sản
Tôi đã bị lưu đầy đến vùng rừng núi Hoàng Liên Sơn,
và trải qua nhiều trại tù trên đất bắc”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét