Lê Tuấn (người thích làm thơ cho vui)
Chờ mãi phố buồn đến ngẩn ngơ
Em đi mang cả hồn trinh nữ
Cả dáng ngây thơ nét thẹn thùng
Áo em lụa mỏng bay trong nắng
Làm chết hồn anh đến lạnh lùng
Con đường vắng bóng em hôm nay
Sao đắng vành môi quán vắng người
Em còn đến lớp hay thôi học
Chiều nhớ mong hoài em có hay
Hôm nay ra phố đợi em về
Mà lòng rạo rực với đam mê
Con đường đến lớp sao trống vắng
Em đã đi rồi bao tái tê
Em đi bỏ lại con đường thơ
Phượng hồng rũ cánh ngả nghiêng chờ
Nắng xuyên kẽ lá chờ em đến
Chời mãi phố buồn đến ngẩn ngơ.
Em đi mang cả hồn trinh nữ
Cả dáng ngây thơ nét thẹn thùng
Áo em lụa mỏng bay trong nắng
Làm chết hồn anh đến lạnh lùng
Con đường vắng bóng em hôm nay
Sao đắng vành môi quán vắng người
Em còn đến lớp hay thôi học
Chiều nhớ mong hoài em có hay
Hôm nay ra phố đợi em về
Mà lòng rạo rực với đam mê
Con đường đến lớp sao trống vắng
Em đã đi rồi bao tái tê
Em đi bỏ lại con đường thơ
Phượng hồng rũ cánh ngả nghiêng chờ
Nắng xuyên kẽ lá chờ em đến
Chời mãi phố buồn đến ngẩn ngơ.
Lê Tuấn (viết trong tuổi học trò)
Vọng cố nhân về
Lá sớm chuyển mầu khoác áo thu
Một giải giang sơn bóng sương mù
Rừng phong phai sắc mầu thương nhớ
Nhuộm tím chiều hoang, mây viễn du.
Ngọn gió vô tình lá thu bay
Vô thường mê khúc, vọng nơi đây
Buồn như vừa chạm mầu sương trắng
Cho nhớ thương về cuối chân mây.
Mái đầu sương điểm tóc nhạt phai
Một khối tình riêng nhớ thương hoài
Hồ thu liễu rũ bên đồi vắng
Vọng cố nhân về, chốn thiên thai.
Lê Tuấn
Vội vàng đi
Vội vàng lau, mầu son phấn quen
Vội vàng đi che dấu muộn phiền
Em đã đến, đong cho đầy nỗi nhớ
Để buồn rơi trong ly rượu lãng quên.
Chiều chậm rơi nhìn theo bóng em
Nhẹ nhàng thôi bước chân qua thềm
Trong nỗi nhớ còn thơm mùi son phấn
Mà hoàng hôn, vội che khuất bóng đêm.
Bài thơ không nghĩ suy
Chợt nhớ mùa thu tôi gặp em
Áo trắng em bay suối tóc mềm
Đôi môi hồng đỏ hương trinh nữ
Xao xuyến hồn tôi dáng dịu hiền.
Gió Thu đùa nhẹ tóc em bay
Tiên nữ nơi đâu đến chốn này
Nắng xuyên áo mỏng bờ da trắng
Nửa như che dấu nửa phơi bày.
Đường cong con gái tuổi dậy thì
Đã làm điêu đứng mối tình xi
Em là hoa mộng chiều Thu tím
Là áng văn thơ, không nghĩ suy.
Vọng cố nhân về
Lá sớm chuyển mầu khoác áo thu
Một giải giang sơn bóng sương mù
Rừng phong phai sắc mầu thương nhớ
Nhuộm tím chiều hoang, mây viễn du.
Ngọn gió vô tình lá thu bay
Vô thường mê khúc, vọng nơi đây
Buồn như vừa chạm mầu sương trắng
Cho nhớ thương về cuối chân mây.
Mái đầu sương điểm tóc nhạt phai
Một khối tình riêng nhớ thương hoài
Hồ thu liễu rũ bên đồi vắng
Vọng cố nhân về, chốn thiên thai.
Lê Tuấn
Vội vàng lau, mầu son phấn quen
Vội vàng đi che dấu muộn phiền
Em đã đến, đong cho đầy nỗi nhớ
Để buồn rơi trong ly rượu lãng quên.
Chiều chậm rơi nhìn theo bóng em
Nhẹ nhàng thôi bước chân qua thềm
Trong nỗi nhớ còn thơm mùi son phấn
Mà hoàng hôn, vội che khuất bóng đêm.
Lê Tuấn
Chợt nhớ mùa thu tôi gặp em
Áo trắng em bay suối tóc mềm
Đôi môi hồng đỏ hương trinh nữ
Xao xuyến hồn tôi dáng dịu hiền.
Gió Thu đùa nhẹ tóc em bay
Tiên nữ nơi đâu đến chốn này
Nắng xuyên áo mỏng bờ da trắng
Nửa như che dấu nửa phơi bày.
Đường cong con gái tuổi dậy thì
Đã làm điêu đứng mối tình xi
Em là hoa mộng chiều Thu tím
Là áng văn thơ, không nghĩ suy.