Xin mời quý vị cùng đọc qua những vần thơ do tôi sưu tầm về tuổi già, đọc và cười cho vui.
HA ... HA .... HA.... Hãy quên đi cái tuổi già.
Lê Tuấn sưu tầm đọc thơ cho vui
Tuổi già khổ lắm, phải không ?
Chưa đi , chân mỏi ! Chưa trông , mắt mờ !
Ðêm nằm chưa ngủ đã mơ
Cơm chưa " đụng đũa " đã no ngang rồi !
Áo quần xốc xếch lôi thôi
Nhớ quên , quên nhớ... chuyện đời nhi nhăng
Nói to cứ ngỡ nói thầm
Tay run muốn bước phải cầm... ba toong .
Tính ra ba bốn đứa con
Chín mười đứa cháu , cũng không dễ gần
Bởi vì già trẻ cách phân
Chúng thăm , chúng muốn hiểu rằng chúng.... thương . !
Cho nên , ngày tháng cô đơn
Tuổi già khổ lắm , phải không.... hỡi người ?
Ðêm nằm chưa ngủ đã mơ
Cơm chưa " đụng đũa " đã no ngang rồi !
Áo quần xốc xếch lôi thôi
Nhớ quên , quên nhớ... chuyện đời nhi nhăng
Nói to cứ ngỡ nói thầm
Tay run muốn bước phải cầm... ba toong .
Tính ra ba bốn đứa con
Chín mười đứa cháu , cũng không dễ gần
Bởi vì già trẻ cách phân
Chúng thăm , chúng muốn hiểu rằng chúng.... thương . !
Cho nên , ngày tháng cô đơn
Tuổi già khổ lắm , phải không.... hỡi người ?
Thật tình , sướng quá đi rồi
Sao không " nhìn xuống " cho đời... đẹp hơn ?
Hãy thăm vài nursing home
Thăm vài khu bệnh... nhà thương , biết liền .
Ðời người nhiều nỗi truân chuyên
Cứ gì già yếu , mà phiền , mà than !
Sao không " nhìn xuống " cho đời... đẹp hơn ?
Hãy thăm vài nursing home
Thăm vài khu bệnh... nhà thương , biết liền .
Ðời người nhiều nỗi truân chuyên
Cứ gì già yếu , mà phiền , mà than !
Trời cho sống ở trần gian
Là vui , là hưởng bình an trong lòng
Ban ngày , nhìn áng mây hồng
Nhìn con chim hót , nhìn bông hoa cười ...
Ban đêm , nhin ánh sao trời
Nhìn trăng tình tứ , nhìn đời.... mê ly !
Vậy thì... quẳng gánh lo đi
Sống già , sống kỹ, tội chi.... sống buồn
Ban ngày , nhìn áng mây hồng
Nhìn con chim hót , nhìn bông hoa cười ...
Ban đêm , nhin ánh sao trời
Nhìn trăng tình tứ , nhìn đời.... mê ly !
Vậy thì... quẳng gánh lo đi
Sống già , sống kỹ, tội chi.... sống buồn
comment::
Tuổi già ai cũng thế thôi.
Mình nay bảy bó còn ngồi bình thơ
Cứ vui với chuyện bây giờ
An nhiên, tự tại ... chẳng chờ, chẳng trông
Chuyện mai sau, chớ bận lòng
Cuộc đời sắc sắc…không không ...sá gì!
Sưu tầm
Bao Nhiêu Tuổi Là Già
Tác giả: Vantaitrichau
Thất thập xưa khó tìm ra,
Ngày nay thất thập mỗi nhà đều đông.
Ngày xưa thất thập ngồi không,
Ngày nay thất thập còn mong đi làm..
Ngày xưa thất thập lão làng,
Ngày nay thất thập là chàng thanh niên.
Thất thập về nước liên miên,
Các cháu gái nhỏ luân phiên chào mời:
"Mừng anh thăm nước nhà chơi,
Mời anh cắt tóc, thảnh thơi gội đầu,
Mời anh trẻ đẹp sang giàu
Đón em qua Mỹ, em hầu hạ anh.."
Các bà bảy chục xuân xanh,
Tóc đen, má phấn, xâm viền vành môi.
Bà nào cũng đẹp, cũng tươi,
Lả lướt sàn nhảy, nói cười thật duyên.
Các bà dáng dấp dịu hiền,
Các ông say đắm nghiêng nghiêng mắt nhìn.
Bây giờ tôi vững niềm tin
Trả lời câu hỏi linh tinh ban đầu:
"Tuổi già khởi sự từ đâu?
Tuổi già khởi sự khi nào ta quên (*):
Quên chồng, quên vợ, quên tên,
Quên cười, quên bạn, quên mình là ai?"
Ngày nay thất thập mỗi nhà đều đông.
Ngày xưa thất thập ngồi không,
Ngày nay thất thập còn mong đi làm..
Ngày xưa thất thập lão làng,
Ngày nay thất thập là chàng thanh niên.
Thất thập về nước liên miên,
Các cháu gái nhỏ luân phiên chào mời:
"Mừng anh thăm nước nhà chơi,
Mời anh cắt tóc, thảnh thơi gội đầu,
Mời anh trẻ đẹp sang giàu
Đón em qua Mỹ, em hầu hạ anh.."
Các bà bảy chục xuân xanh,
Tóc đen, má phấn, xâm viền vành môi.
Bà nào cũng đẹp, cũng tươi,
Lả lướt sàn nhảy, nói cười thật duyên.
Các bà dáng dấp dịu hiền,
Các ông say đắm nghiêng nghiêng mắt nhìn.
Bây giờ tôi vững niềm tin
Trả lời câu hỏi linh tinh ban đầu:
"Tuổi già khởi sự từ đâu?
Tuổi già khởi sự khi nào ta quên (*):
Quên chồng, quên vợ, quên tên,
Quên cười, quên bạn, quên mình là ai?"
Lời Cuối Của Một Cụ Già
Tác giả: Tiểu Tử HK
Giờ tôi sắp phải đi xa
Bà ơi ráng sống cho qua tháng ngày
Cho tôi nắm lấy bàn tay
Đã bên tôi tới phút giây cuối cùng...
Ngày xưa hai đứa người dưng
Duyên trời đưa đẩy ta chung một nhà
Thời gian lặng lẽ trôi qua
Răng long tóc bạc, tôi bà xa nhau
Giờ tôi man mác nỗi sầu
Ai bên bà lúc ốm đau tuổi già
Đời này tôi có được bà
Tiền tài danh vọng chỉ là hư thôi
Qua bao sóng gió cuộc đời
Tay bà còn nắm tay tôi nhẹ nhàng
Yêu nhau từ thưở cơ hàn
Tình sâu nghĩa nặng lưu ngàn năm sau
Bà ơi ráng sống cho qua tháng ngày
Cho tôi nắm lấy bàn tay
Đã bên tôi tới phút giây cuối cùng...
Ngày xưa hai đứa người dưng
Duyên trời đưa đẩy ta chung một nhà
Thời gian lặng lẽ trôi qua
Răng long tóc bạc, tôi bà xa nhau
Giờ tôi man mác nỗi sầu
Ai bên bà lúc ốm đau tuổi già
Đời này tôi có được bà
Tiền tài danh vọng chỉ là hư thôi
Qua bao sóng gió cuộc đời
Tay bà còn nắm tay tôi nhẹ nhàng
Yêu nhau từ thưở cơ hàn
Tình sâu nghĩa nặng lưu ngàn năm sau
Rõ Chán Làm Sao!
Tác giả: Bảo Vân
Rõ chán làm sao cái tuổi già,
Lưng còng, má hóp, xấu như ma.
Tai ù, hét lớn nghe chưa rõ,
Mắt toét, xem gần nhận chẳng ra.
Đã chẳng tài-bồi cho xã hội,
Lại còn vướng bận đến thê-noa!
Ngàn năm cô- vật càng thêm quý,
Lưng còng, má hóp, xấu như ma.
Tai ù, hét lớn nghe chưa rõ,
Mắt toét, xem gần nhận chẳng ra.
Đã chẳng tài-bồi cho xã hội,
Lại còn vướng bận đến thê-noa!
Ngàn năm cô- vật càng thêm quý,
Riêng cái thân này... bết quá ta!
Lâu nay cứ tưởng mình già
Bây giờ mới biết quả là y chang
Suốt ngày nói chuyện thuốc thang
Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa
Tivi dỗ giấc ngủ trưa
Sức khoẻ lại giảm, mắt mờ, da nhăn
Đọc chữ phóng đại mấy trăm
Lại còn đãng trí, tần ngần, hay quên
Cả ngày mỏi mắt đi tìm
Hết tìm khoá cửa lại tìm khoá xe
Nhiều hôm thăm viếng bạn bè
Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon
Tóc bạc chen chúc tóc non
Không dám nhổ nữa sợ còn bình vôi
Kiến thức mới nuốt chẳng trôi
Bước ra khỏi cửa trùm người áo len
Ra đường chẳng ai gọi tên
Cứ gọi chú, bác có phiền hay không ?
Khi lên xe buýt dẫu đông
Dăm người nhường chỗ 'Mời ông cứ ngồi
Lại hay nhạy cảm, tủi đời
Thích được săn sóc hơn thời ngày xưa
Thấy tình nhân trẻ vui đùa
Mà lòng chua xót phận vừa cuối thu
Xuốt ngày trung tiện lu bù
Cơm thì phải nhão, phở cho thật mềm
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen
'Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào'
Thức ăn cứ lấy ào ào
Ăn thì chẳng nổi mà sao cứ thèm
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm
Đứng, ngồi, 'chuyện ấy' ngày thêm chậm rì
Đánh răng, tìm thuốc loại gì
Để răng được trắng không thì khó coi
Cà phê chỉ hớp một hơi
Đêm về trắng mắt nhìn trời đếm sao
Gặp người cùng tuổi như nhau
Thường hay hỏi 'Bác thế nào ? Khoẻ không?'
Cell Phone thì khổ vô ngần
Lúng ta lúng túng thường không trả lời
Để chuông reo mãi một hồi
Mở ra thì đã chậm rồi còn đâu ?
Bệnh tật nó đến từ đâu
Cao mỡ, cao máu lâu lâu ... tiểu đường
Tránh né việc nặng là thường
Việc nhẹ thì cũng đau xương, mệt nhoài
Đi chơi càng khổ gấp hai
Đi đâu cũng ngại đường dài lái xe
Giữ thân cho khỏi tròn xoe
Vòng hai sao cứ bè bè phình to
Thang lầu càng nghĩ càng lo
Chỉ sợ trượt ngã khổ cho thân này
Ngủ thì chẳng ngủ được say
Bốn năm giờ sáng dậy ngay tức thì
Sinh nhật, sinh nhiếc làm gì
Cái chuyện lẻ tẻ ấy thì nên quên
Vẫn hay nhìn kiếng thường xuyên
Xem chân dung đã trở nên thế nào
Buồn tình đếm thử xem sao
Bao nhiêu triệu chứng ấy bao nhiêu già !
(Vô Danh)
BÀI THƠ: BÀ ƠI BÓNG NGẢ SANG CHIỀU
Tác giả: Dương AnhTuy bà răng rụng hết rồi
Nhưng bà vẫn giữ nụ cười trẻ trung
Tôi vẫn ngực đập tim rung
Vẫn muốn gửi cái nhớ nhung lên bà
Tuy rằng chúng mình đã già
Nhưng còn trẻ chán để mà nói yêu
Giờ đây bóng ngả sang chiều
Bên bà tôi chẳng còn nhiều thời gian
Cả đời vất vả gian nan
Bao nhiêu khổ cực tôi ban tặng bà
Còn tôi biền biệt nơi xa
Bây giờ về lại gốc na, dây trầu.
Tuy rằng bạc trắng mái đầu
Nhưng tình cảm vẫn một mầu tươi xanh
Bà cười đôi mắt long lanh
Ông ơi!...em gọi bằng anh... hờ ..hờ
Anh cười phong độ bất ngờ
Vì nụ cười ấy em chờ bao thu
Đêm nay trước những lời ru
Ông cường tráng kiểu chiến khu, chiến hào
Ta trao nhau những ngọt ngào
Để bọn trẻ biết thế nào là yêu
Tóc bà bao sợi nắng thiêu
Bà ơi!... tôi lại bấy nhiêu thương bà.
Suối Nguồn AET Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét