Tôi cúi xuống gom một nhóm lá thu trên tay rôi tung lên cao, những chiếc lá rơi về nơi chốn cũ, tôi tự hỏi phải chăng nới ấy chính là cội rễ và bỗng dưng tôi chạm đến một nỗi buồn.
Tôi chuyển hóa nỗi buồn này vào một bài thơ lục bát, rôi lấy tự đề:
Chạm nhẹ nỗi buồn.
Bỗng dưng tôi chạm nhánh sầu
Nhìn theo chiếc là chuyển màu cuối thu.
Giữa trời đất lạ viễn du
Đường chiều lãng đãng sương mù bước qua.
Lá thu rơi nhẹ gió lùa
Cho vòng Nhật Nguyệt gieo mùa vấn vương.
Tay ôm lấy nhánh vô thường
Đem câu lục bát vào thương lấy buồn.
Người đi xa cội nhớ nguồn
Mai kia còn lại chút buồn ngẩn ngơ
Ngày sau nếu có tình cờ
Cõi lòng mang nặng bãi bờ tình riêng.
AET. Lê Tuấn
Bỗng dưng chạm phải nỗi buồn.
San Jose - December 01. 2015
Một vài hình ảnh cuối Thu tại vườn Nhật tôi mới chụp hôm nay 12-01-15
Hình download minh họa thêm cho bài thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét