Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Mùa Thu Hoài Niệm TrongTình Ca và Thơ Văn.

Cứ mỗi độ thu về tâm hồn tôi như lắng đọng lại, chợt nhìn một khóm lá trên cây bắt đầu chuyển màu, lác đác vài chiếc lá vàng bắt đầu nhẹ bay, trong một buổi chiều thật bình yên, khi ngọn gió thu hơi lành lạnh thổi về, tôi cảm nhận lòng mình như đang chùng lắng xuống và dòng chảy của suy niệm lại tìm về, và tôi bắt đầu viết cho mùa thu.

Riêng mùa thu năm nay tôi đã gom lại một số những bài thơ của những mùa thu trước rồi viết thành một bài văn để nói lên những hoài niệm của mùa thu trong tình ca và thơ văn.
Tôi cũng đang có một ý định thực hiện bài viết này thành một Video clips đọc chuyện thơ như tôi đã thực hiện một loạt Video clips (Tình Yêu Trong Thi Ca) đã được upload trên YouTube.

Qua đường link youtube
https://www.youtube.com/watch?v=w9pTUauW8m8&list=PLSJ27mhuBHVOPCMuCvlqWwU7J61Qt6vlS.

Xin gửi đến quý vị nào yêu thích văn thơ, bỏ ít thời gian đọc qua cho vui.
Kính chúc quý vị tràn đầy niềm vui.
AET. Lê Tuấn

Mùa Thu Hoài Niệm 
TrongTình Ca và Thơ Văn.

AET. Lê Tuấn

 












Dường như chúng ta đều có một ý tưởng đồng nhất về mùa thu, bởi vì mùa thu là mùa đẹp nhất trong năm.
Mùa thu luôn luôn mang theo một nét đẹp quyến rũ thật trữ tình và thật lãng mạn. Hình như mùa thu còn mang theo một nét buồn và một chút huyền thoại của một chuyện tình liêu trai.

Có lẽ sức quyến rũ của mùa thu là ở chỗ, đã pha trộn một cách tài tình giữa vui và buồn, giữa tàn úa và xanh tươi. Chính sự pha trộn này đã làm cho tâm hồn người nghệ sĩ trở nên phóng khoáng hơn, không bị gò bó trong một khuôn mẫu nào đó của nghệ thuật, sự phóng khoáng này đã làm tăng thêm một sức mạnh tiềm ẩn bên trong tâm hồn, cho người nghệ sĩ mạnh dạn bước ra khỏi khuôn mẫu gò bó của đời sống thực tại, để từ đó người nghệ sĩ sẽ cống hiến cho cuộc đời nhiều tác phẩm tuyệt vời nhất.

Cái đẹp của mùa thu còn được khoác thêm cánh áo mới của thời tiết, như một cơn gió lành lạnh thổi lướt qua vừa đủ để cho ta khoác thêm chiếc áo choàng. Hay một làn sương màu trắng đục mờ ảo đang là đà bay trên ngọn cỏ ngọn cây. Hay cảnh đẹp của sự đổi màu thay lá, mùa thu với sắc đỏ sắc vàng, chen lẫn những mảng màu nâu hay tím đó cũng là nét đẹp rất tự nhiên của mùa thu quyến rũ.

Trong văn hoá phương Tây người ta thường nhân cách hoá mùa thu như là một người đàn bà thật đẹp và khoẻ mạnh tràn đầy sức sống và rất đoan trang, thùy mị, được trang điểm bằng các loại hoa qủa và ngũ cốc đã chin đỏ. Phần lớn các nền văn hoá cổ đại đều ca tụng về các lễ hội thu hoạch mùa màng vào mùa thu.

Do đó mùa thu trở thành nhiều đề tài trong văn học và nghệ thuật.

Mỗi khi mùa thu trở vế, tôi lại viết nhiều bài thơ để ca tụng nét đẹp của đất trời của thiên nhiên và cũng để ca tụng nét đẹp tâm hồn cao thượng của những nghệ sĩ đã cống hiến cho đời sống những tác phẩm tuyệt vời.





 













Mùa thu
Thả lá rong chơi.


 
Thu về thả lá rong chơi
Thả mây trong nắng giữa trời cao xanh
Thả hồn vào trốn vô thanh
Lắng nghe tâm động chuyển cành hư vô.

Thu về nhánh lá vàng khô 
Chất đầy một chuyến ngựa thồ tiễn đưa
Tiếng chuông lục lạc lưa thưa
Thong dong vó ngựa đường xưa lối về.

Thu về thương lấy chiều quê
Em về ôm lấy hư mê một đời
Gió đưa lá vẫy tay mời
Mùa thu quyến rũ đất trời như thơ.

Trời thu bàng bạc sương mờ
Thiên thu trải rộng, đôi bờ cõi riêng.
Dấu xưa hồn đá nằm nghiêng
Lá hư không rụng cội tiền kiếp xưa.

 

Tôi buông thả lòng mình trong khoảng khắc tĩnh lặng để hồn nhẹ bay theo những chiếc lá
vàng úa mùa thu, một làn gió nhẹ lướt qua những chiếc lá cuốn bay theo tà áo trắng của một thiếu nữ đang bước đi trong công viên đầy lá thu rơi. Âm thanh xào xạc của lá rơi nhẹ vang lên theo bước chân người.
Tình cờ một tiếng chim hót rồi vỗ cánh bay đi làm vang vọng một chuỗi âm thanh không có ngôn từ để diễn tả.
Trong giây phút đó một ý tưởng chợt đến trong tôi và tôi đã viết bài thơ

 












Chiếc lá mùa thu

Chiều thu lá hát vô ngôn
Mà sao chạm đến cội nguồn ý thơ
Tiếng chim lạc lối bơ vơ
Giữa rừng thu lạnh sương mờ chân mây.

Phù vân loạn thế vơi đầy
Ta về rừng đón đất say điệu mừng
Càn khôn rộng đến vô chừng
Ta đem gom lại đủ l
òng bàn tay.

Chiều thu một chiếc lá bay
Phiêu bồng theo gió mê say người về
Tìm trong lá úa cơn mê
Tiếng thu mời gọi vỗ về tình riêng.

 

Tôi đã đem vào trong thơ, một tư tưởng của Thiền Định, một triết lý của Hư Không.
Nhưng hình như đó chính là sự thật, là một chân lý, một quy luật của đời sống.
Được ví như một tấm gương soi, khi ta soi mình trên mặt nước, hình bóng của chính ta sẽ thoáng hiện trên mặt nước hồ thu, vô tình một làn sóng nổi lên, mặt nước hồ giao động, hình bóng này chợt tan biến đi, trở vế với hư vô. Đó cũng là lý lẽ sự biến hoá vô thường của trời đất.

Đây cũng là một thoáng suy tư của riêng tôi, để từ đó tôi liên tưởng đến thời thế, đến vận nước nổi trôi, thắng thua trong một cuộc chiến mà người chiến sĩ không có quyền quyết định, chỉ biết buông rơi như một người (lỡ tay thua một bàn cờ). Bàn cờ ở đây chính là thời cuộc, nó như một định mệnh đã được an bài sẵn mà người chơi cờ chỉ còn biết chấp nhận.

Tôi gom hết ý tưởng này vào trong một bài thơ lục bát với chủ đề



 











Thu về lá cũng rụng rơi.

Lỡ tay thua một bàn cờ
Nhân gian bầy cuộc mập mờ nơi đây
Đời bao nhiêu vận rủi may
Lượng Trời ban xuống khi đầy khi vơi.

Chở bao nhiêu chuyến xe đời
Thu về lá cũng rụng rơi cuối đường
Tiếc chi trong cõi vô thường
Hư không thoáng hiện, đoạn trường đã qua.

Tiếng thinh không chợt vỡ òa
Lắng nghe tâm thức hiền hòa bao dung.
Trái tim hòa nhịp nhớ nhung
Đất Trời cũng hỏi han cùng cao xanh.

Lá còn yên nghỉ trên cành
Bước chân khởi niệm. Thiền hành tâm vô
Lung linh bóng hiện mặt hồ
Hồ Thu xanh biếc, sóng xô bóng mờ.

 
Thế rồi tôi lại chợt nghĩ. Chúng ta đâu chỉ biết ngồi đó mà than thân trách phận. 
Thượng đế có bỏ quên ai đâu mà lo.Từ một kẻ lỡ tay thua một bàn cờ, trải qua sự biến chuyển của thời cuộc,  lại trở thành một người phong lưu, tự tại, sống an nhàn trên vùng đất tự do, mà ngay cả người thắng cuộc vẫn còn đang mơ ước.

Vậy thì tại sao chúng ta không tận hưởng giây phút này để cho hương vị của đời sống thêm phần tươi mát và nên thơ.
Có đôi lúc chúng ta cũng nên hào phóng một chút, cho những giấc mơ thêm phần sống động, như một hiện thực, bởi vì đời sống cũng chỉ là vô thường.
Như thuyết Vô Vi của Lão Tử, như thuyết Hữu Vi của Khổng Tử, như Sắc Sắc, Không Không của Phật Học.
Biết đâu là cõi thật, hay chỉ là cõi mơ.




 













Chỉ là giấc mơ.

Em từ trong mơ bước ra
Cuộn trong tấm áo, lụa là đơn sơ
Hai bên mảnh vải khép hờ
Em làm ta phải thẫn thờ nhìn theo.

Khơi thêm ngọn lửa mừng reo
Bước vào cõi mộng, ta đèo bồng thêm
Bên em tình muốn gợi thèm
Gối chăn quấn quít, môi em dậy thì.

Cõi mơ, cõi thật đôi khi
Chỉ là một thoáng. Vô Vi đời người
Ta cùng em cả một đời
Khi mơ, khi tỉnh, chơi vơi tình dài.

 
Tôi suy tư là tôi đang hiện hữu, điều này có nghĩa rằng đây là cõi thật không phải cõi mơ, nhưng sao tôi cảm thấy nó mong manh dễ vỡ, dễ tan biến đi, như những chiếc lá trên cành mới ngày nào thật gần đây thôi, cành lá vẫn còn xanh tươi, mà bây giờ đã úa vàng, chỉ cần một cơn gió thoáng qua, những chiếc lá vàng sẽ rời bỏ cành để bay về cội rễ, trong một buổi chiều thu êm đềm.

Thân phận con người cũng như thế, sẽ tàn úa theo thời gian để rồi sẽ tan biến đi theo định luật Sinh Lảo Bện Tử, một định luật rất khắc nghiệt không có mộ phép màu nào có thể vượt qua.

Vậy thì tại sao chúng ta không quên cái quy luật này đi, để cứ mãi yêu đời và yêu người.
Chúng ta hãy tìm đến chân lý mạnh mẽ nhất của sự sống, đó chính là tình yêu.
Bởi vì tình yêu chính là sự nhiệm màu, là nơi che chở và cất giấu tâm hồn. 

Em đã cất giữ hồn tôi vào trong tóc rối, trong bờ môi gợi tình, em đã che giấu hồn tôi vào trong một đêm trăng chợt thức giấc để nhận ra rằng, chính tại nơi ấy, em đã cho ta phút mơ màng để rồi mai sau ta vẫn cất giữ mãi, một đêm vàng nhớ mong. 
Cảm nghĩ này đã làm cho tâm hồn tôi rung động và tôi đã viết bài thơ với chủ đề:












Em về ta viết bài thơ

Em vừa cất giữ hồn tôi
Giấu vào tóc rối bờ môi gợi tình
Phấn son trộn lẫn hương trinh
Đêm trăng thức giấc, tận tình cho nhau.

Gió khuya lay rụng hoa cau
Sen vừa hé nụ rịn mầu nhụy non
Cỏ vàng che dấu lối mòn
Suối reo nước chảy qua cồn cát xưa.

Cuộc tình bày trận mây mưa
Còn nghe thổn thức chưa vừa ý đêm
Niềm vui sao vẫn còn thèm
Như trong huyền thoại, ngậm mềm môi thơm.

Con chim tha cọng vàng rơm
Bay về tổ ấm mà đơm lưới tình
Thiên thu khép mở phù sinh
Nguồn cơn rơi rụng, đời mình hoang sơ.

Em về ta viết bài thơ
Thêm vào nẻo ý, cõi mơ nhẹ nhàng
Em cho ta phút mơ màng
Mai sau giữ lại, đêm vàng nhớ mong.


Tạ ơn em đã cho ta một đêm vàng nhớ mong, đã cất giữ hồn ta trong một nơi chốn thật bình yên,
Đã cho ta một cảm giác lâng lâng mơ màng, như một huyền thoại về cuộc tình liêu trai, mà khi tỉnh thức vẫn còn cảm nhận được vị ngọt ngào đang ngậm mềm môi thơm, và phảng phất đâu đây mùi son phấn chen lẫn vị hương trinh.

Tôi muốn tự mình đi tìm ở một nơi chốn nào đó, em đã cất giấu hồn tôi, để cho đến bây giờ tôi vẫn nghe hồn mình thổn thức.




 

 









Em giấu hồn tôi

Em giấu hồn tôi ở chốn nào
Mà sao tôi thấy cứ xôn xao
Êm êm bờ ngực mềm hơi ấm
Son phân còn thơm nụ hôn trao.

Em giấu hồn tôi ở nơi đâu
Còn nghe nhịp đập lúc giao cầu
Môi đêm thổn thức lời e thẹn
Ta bước cùng em vào vực sâu.

Ta bước vào nhau kể từ đâu
Nghe hồn thổn thức buổi ban đầu
Con tim vẫn có nhiều ngăn chứa
Xin giữ cho nhau phút nhiệm mầu.

 
Một buổi chiều mùa thu, khi ngọn gió lành lạnh thổi lướt qua, những chiếc lá vàng  nhẹ rơi,
tôi ngồi một mình trong công viên buồn, ngắm nhìn lá rơi với một tâm trí thật trống rỗng, từ bên kia bãi cỏ, tôi chợt nhận ra bóng dáng của một thiếu nữ trong tà áo dài thướt tha, cô gái lặng lẽ bước đi, mỗi bước chân cuốn theo vạt áo màu vàng nhạt và những chiêc lá nhè nhẹ bay theo.

Khiến tôi liên tưởng đến hình bóng của em, để từ đó một nỗi buồn xa xăm chợt hiện về như một huyền thoại trong câu chuyện cổ tích.

Và tôi đã viết bài thơ (Một thoáng buồn chiều thu) 





 







Một thoáng buồn Chiều Thu

Cỏ buồn lá cũng héo hon
Thu về bầy cuộc vuông tròn hoá thân
Em về mỏi bước tần ngần
Phấn son che dấu, bụi trần bơ vơ.

Ta về lạc bước trong thơ
Xa xăm nỗi nhớ còn chờ đợi nhau
Dấu chân lá cuốn theo sau
Chiều thu man mác niềm đau bóng tà.

Sớm mai em mở cổng ra
Thấy trong cổ tích như là chiêm bao
Ngoài sân hoa cỏ xôn xao
Lá thu lay động, vẫy chào nắng mai.

Ta về quên bóng hình hài
Cơn mê vỡ vụn đêm dài ngẩn ngơ
Phòng trong cữa vẫn khép hờ
Đèn khuya như đợi như chờ riêng ai.

Tôi mơ màng như đang bước vào khu vườn, ở một nơi chốn thần tiên nào đó trong câu chuyện cổ tích. Bỗng dưng cảm thấy lòng mình phân vân khi tình cờ gặp em, làm cho tâm hồn ta rối loạn trở nên ngọng ngịu.

Bởi vì lẽ vô thường của trời đất đã làm cho tuổi xuân tàn phai theo thời gian.
Thôi thì ta xin được mời em hay cùng ta ngồi trong bàn tiệc và cùng nhau uống cạn chén vô thường mà say.





 









Gặp em chiều muộn

Ngượng lòng ngôn ngữ đổ nghiêng
Gặp em chiều muộn cõi phiền lên cao
Đêm qua tỉnh giấc chiêm bao
Em từ sơ ngộ ra chào cố nhân.

Bỗng dưng lòng chợt phân vân
Đem ta vào cõi phong trần cho nhau
Tuổi xuân đi mãi về đâu
Cuộc tình cũng đủ nhuộm mầu tơ vương.

Cùng ta cạn chén vô thương
Ngồi trong bàn tiệc dặm trường mà say.

Sắc màu của mùa thu hòa trộn trong một không gian thật tuyệt vời của trời đất, trong một đêm trăng huyền ảo, ta lại được gần bên em, để cho ánh trăng thu soi bóng bên nhau, ta nhận ra em không son phấn với đường nét hư hao, nhưng bờ môi em vẫn chín đỏ một niềm khát khao và vòng tay em vẫn tỏa hương thơm để truyền hơi ấm thật nhẹ nhàng.

Em đã đem cho ta nhiều hưng phấn để những vần thơ thật lãng mạn được trải bày, cho ta viết lên tình khúc (sương mờ đêm thu)
















Sương mờ đêm Thu

Đêm Thu lỡ độ cung đường
Áo vương cát bụi, dặm trường bước đi
Tai nghe phiên khúc biệt ly
Lòng vương vấn mối tình xi thủa nào.

Trăng Thu soi bóng lối vào
Em không son phấn hư hao dáng gầy
Thu về lá ngủ trên tay
Rót bao nhiêu rượu cho đầy hư mê.

Ánh trăng đọng vũng đường quê
Bước chân cỏ rối, nẻo về bên em
Bóng em thoáng hiện sau rèm
Hương thơm gợi nhớ, cho thèm môi hôn.

Môi em chín đỏ hương son
Da thơm ngực ấm, thả hồn đi hoang
Vòng tay em thoáng dịu dàng
Miếng môi chan chứa, nhẹ nhàng như mơ.

Ta đem hưng phấn vào thơ
Viết lên tình khúc, sương mờ đêm Thu.

Sương mờ đêm thu là một kỷ niệm khó phai mờ của một thời chinh chiến đã qua, trên bước đưòng hành quân vào một chiều thu, cả đơn vị dừng chân nơi một làng quê thật thanh bình. Trong một đêm trăng huyền ảo, ánh trăng thu vừa đủ soi sáng trên con đường làng mà hai bên là những chiều bóng đổ của hàng cây và lũy tre, khoảng tối sáng này cũng đủ che dấu một bóng hình, chính tại nơi đây tôi đã tình cờ gặp em, gặp em giữa hương đồng gió nội, gặp em vào mùa lúa chin vàng mà hương thơm ngọt ngào của lúa chin, đang lan tỏa trong không gian cùng hòa trộn mùi hương thơm tóc rối và bờ môi gợi tình, mới vừa chin đỏ cho trái sầu rụng rơi.

Cảm giác này đã gợi lên một ý tưởng và tôi đã viết bài thơ (Mùa Thu trước)












Mùa Thu trước

Nghe tiếng thu về lá nhẹ rơi
Xào xạc chân ai gió gọi mời
Đường xưa trong nắng mùa Thu trước
Em đến thăm tôi với nụ cười.

Tôi nhớ chiều Thu nhớ tiếng cười
Nhớ môi em đỏ cả hồn tôi
Phấn son gợi nhớ thèm hơi ấm
Thương qúa đi thôi hồn chơi vơi.

Em đến bên tôi giữa cuộc đời
Đã làm rung động trái tim côi
Thu ơi ! xin nhắn người năm trước
Hãy đến thăm tôi, mùa lá rơi.


Mỗi khi mùa lá rơi tôi lại muốn viết thật nhiều, viết cho mùa thu,viết cho những chiếc lá vàng úa mới xa lìa cành để bay về cội rễ, viết cho thân phận con người, rồi cũng tàn úa theo thời gian.

Duy nhất có một điều mà tôi muốn viết để cất giữ mãi đó là tình yêu, chỉ có tình yêu mới đem cho ta một cảm giác tự nhiên để ngôn từ tuôn chảy đến tận cùng của thơ văn.
Bởi vì em chính là áng văn thơ mà không cần nghĩ suy, là dòng chảy của ngôn từ, là dòng suối êm đềm vẫn tưới mát trong tâm hồn ta.

Tôi chợt nhớ đến em vào một mùa thu đã xa lắm rồi, khi ấy em còn ngây thơ trong sáng như một thiên thần, trong tà áo trắng thướt tha của tuổi học trò, của một thời để nhớ để thương, đã trở thành những dấu ấn khó phai mờ, để lại trong tâm trí tôi một kỷ niệm, cho một lúc nào đó hình ảnh này bỗng dưng hiện về, tôi lại nghĩ về em, nghĩ về một mùa thu xa xưa khi tôi gặp em trong lứa tuổi thần tiên và tôi đã viết (Bài thơ không nghĩ suy)





 












Bài thơ không nghĩ suy

Chợt nhớ mùa thu tôi gặp em
Áo trắng em bay suối tóc mềm
Đôi môi hồng đỏ hương trinh nữ
Xao xuyến hồn tôi dáng dịu hiền.

Gió Thu đùa nhẹ tóc em bay
Tiên nữ nơi đâu đến chốn này
Nắng xuyên áo mỏng bờ da trắng
Nửa như che dấu nửa phơi bày.

Đường cong con gái tuổi dậy thì
Đã làm điêu đứng mối tình xi
Em là hoa mộng chiều Thu tím
Là áng văn thơ, không nghĩ suy.



 



 













Còn viết tiếp (chưa xong)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét