Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2020

Một đời gió bụi

Một đời gió bụi
Khơi lại tro tàn quá khứ
Ta vẫn còn tìm được chữ yêu thương
Dù cho cội rễ vô thường
Dù cho thế sự nhiễu nhương thói đời.
Chữ yêu trọn vẹn ý trời
Một đời gió bụi thương người chinh nhân
Hương xưa nối lại tình gần
Bên dòng lưu thủy phù vân ngập hồn.
Hoa rơi nằm gốc cội nguồn
Người trăm năm cũ lại buồn tình xưa
Cánh chim đậu nhánh hoa thưa
Bóng mây gió chuyển cơn mưa chợt về.
Xót xa thương hận não nề
Tháng tư gẫy cánh ê chề lòng đau
Buông theo vận nước nỗi sầu
Chắp tay vĩnh biệt bạc đầu nhớ thương.
Hoa tàn nhụy vẫn còn hương
Tình xưa chung một con đường bước đi
Tháng tư lịch sử còn ghi
Lòng buồn gợi nhớ ướt mi ân tình
AET. Lê Tuấn
“Tháng tư buồn nhớ về một thời gió bụi”

Sợi tóc nhẹ rơi

Những vần thơ viết tiếp, thời gian nằm nhà tránh dịch Virus Vũ Hán lây lan khắp nơi. Thật buồn. Chúc ACE bình an trong mọi ngày.
Lê Tuấn
Sợi tóc già nhẹ rơi
Trắng rơi một sợi tóc già
Bỗng đâu buồn đến lệ nhòa ướt tay
Rượu vơi lại muốn rót đầy
Cõi lòng vương vấn mây bay cuối trời.
Ngoài sân cánh bướm lả lơi
Một vườn hoa nở giữa trời mây xanh
Nhìn con chim sẻ chuyển cành
Nhớ em thuở trước yếm xanh áo hồng.
Chuyện xưa tình cũ nao lòng
Em từ tóc biếc đợi mong ngày về
Nào ngờ tâm sự não nề
Chiều tà nhuộm tím buồn tê tái hồn.
Bóng chim nào đậu bên cồn
Tiếng kêu não nuột cho buồn bơ vơ
Bến sông cò trắng nhởn nhơ
Buồn nào vương vấn, lông tơ trắng đầu.
Lê Tuấn
“nhìn sợi tóc trắng rơi chợt thấy buồn”

Nằm nhà
Không được ra ngoài ngắm phố vui
Ngồi nhà nghe tin cũng ngậm ngùi
Thế giới lây lan dịch Vũ Hán
Hàng vạn sinh linh khóc sụt sùi.
Lòng đau thương xót đời oan khốc
Nỗi buồn buốt giá tận tâm can
Nghe cả hồn ta sầu đay nghiến
Thế giới gần như đang vỡ tan.
Tiếng gọi rụng rời như thất lạc
Bóng ma Vũ Hán chạm đến đời
Xem như ngọn đèn dầu sắp tắt
Bóng tối chùm lên một kiếp người.
Người bạn ngoài kia hãy tỉnh thức
Tạm cách ly mình, xa đám đông
Có buồn bã cũng đừng than thở
Thắp sáng niềm tin ngọn lửa hồng.
Lê Tuấn
"Nằm nhà tránh dịch bệnh, 28 tháng 3 năm 2020"

Buồn nào chạm nhẹ

Tiếp theo những vần thơ (nằm nhà tránh dịch bệnh lây lan). Sáng hôm nay tôi nhận ra có một nỗi buồn vừa chạm nhẹ vào vần thơ lục bát, tôi phải viết ra để nhận biết mình đang suy tư có nghỉa mình đang hiện hữu. Chúc anh chị em bình an trong mọi ngày.
Lê Tuấn
Buồn nào chạm nhẹ
Nỗi buồn sương trắng bay về
Hạt sương đêm đọng trên lề trang thơ
Trăng còn đẫm nguyệt trong mơ
Hoa rơi thềm lạnh hững hờ sương bay.
Buồn nào chạm nhẹ trên tay
Cho rung động đến trải bày tình riêng
Em về hoa lá chao nghiêng
Giải oan bao nỗi oan khiên phận đời.
Nụ cười hồng má đôi mươi
Bay tà áo mỏng bước dời gót xuân
Nụ tầm xuân vướng theo chân
Cho bao thương nhớ tần ngần nhìn theo.
Lệ rơi ướt mối tình nghèo
Bước đi lòng vẫn nghẹn ngào thương ai
Tìm xem có một dấu hài
Buông lời ướm hỏi trang đài còn vương.
Buồn nào chạm bóng tà dương
Xa xăm mấy nẻo một phương diệu vời.
Một thời trôi nổi bên trời
Đóa vô thường nở trong người suy tư.
Lê Tuấn
“nỗi buồn vừa chạm, khi nằm nhà tránh dịch bệnh’

Buồn trông

Thêm một bài thơ mới viết, trong những ngày nằm nhà tránh bệnh dịch. Chúc ACE luôn bình an trong mọi ngày. Gửi đến ACE bài thơ (buồn trông)
Lê Tuấn
Buồn trông
Buồn trông phố vắng lạnh lùng
Bóng ma Vũ Hán não nùng họa lây
Trần gian ảo mộng nơi này
Ngoài kia phố chợ, trưng bày vắng tanh
Buồn trông gió chuyển mây xanh
Tiếng con chim hót đậu cành hoa xuân
Gặp nhau sao bỗng ngại ngần
Chia vùng phong tỏa dưới chân một vành.
Bên khung cửa sổ buông mành
Buồn trông xóm vắng, nắng hanh chiều vàng
Lòng đau thương xót bàng hoàng
Trong cơn dịch bệnh hỗn mang phận người.
Buồn nghe nhân thế kêu trời
Cầu mong phép lạ đổi dời tai ương
Ngàn hoa khoe sắc bên đường
Ngày mai tươi sáng phố phường đông vui.
Lê Tuấn
“vần thơ lục bát khi nằm nhà trách dịch bệnh, với niềm hy vọng ngày mai bệnh dịch sẽ tan biến mất. Cho phố phường đông vui.’

Tôi mơ là họa sĩ

Những vần thơ nằm nhà tránh dịch bệnh Virus Vũ Hán lây lan. Chia sẻ cùng ACE bài thơ mới viết hôm nay.. Chúc mọi người bình an trong mọi ngày.
Lê Tuấn
Tôi mơ là họa sĩ
Tôi muốn có, cây bút thần để vẽ
Bầu trời đêm, tôi vẽ một vầng trăng
Rồi vẽ thêm ngàn vì sao lấp lánh
Những cánh chim vỗ cánh sẽ bay về.
Tôi vẽ thêm khung cửa sổ đèn sáng
Trong căn phòng lạnh lẽo bóng cô đơn
Tôi vẽ cái gường, nệm êm chăn ấm
Vẽ thêm một thiếu nữ đẹp mê hồn.
Tôi vẽ vào không gian sự yên tĩnh
Sự hiền hòa như nơi chốn thần tiên
Ở nơi ấy ta yêu nhau mãi mãi
Không cơ đơn, không lo lắng muộn phiền.
Tôi muốn có một cục gôm thần thánh
Tẩy xóa đi những nét vẽ u sầu
Tẩy xóa đi những đau buồn nhân thế
Cho bình an trở lại bước khởi đầu.
Tôi vẽ thêm ánh cầu vồng rực rỡ
Mà tay em chạm đến những ước mơ
Mơ về thời con gái ngày xưa ấy
Tuổi thần tiên trong sáng đẹp như thơ.
Tôi còn vẽ những gì em mơ ước
Mở vòng tay ôm một bó hoa xinh
Nhắm mắt lại tặng em điều huyền bí.
Nụ hôn đầu thơm nhẹ đóa nguyên trinh.
Lê Tuấn
“Tôi mơ làm hoa sĩ, vẽ lại những giấc mơ
Thật đơn giản và bình thường đó mới là sự sống thật”
Đính kèm bức tranh do tôi tự vẽ. Hội họa cũng là niềm đam mê của tôi.

Đêm vắng

Shelter at home. Nằm nhà tránh dịch bệnh Virus Vũ Hán lây lan. Mỗi ngày tôi viết một bài thơ. Chúc ACE face book bình an trong mọi ngày.
Lê Tuấn
Đêm Vắng
Đêm thanh vắng, ánh trăng thưa
Sương đêm đọng lại giọt mưa cuối mùa
Hạt rơi thêm lạnh hững hờ
Cơn đau thân phận, bóng mờ phù vân.
Hỏi sao em bước xuống trần
Cho mây bỏ núi, bỏ thần xuống chơi
Dù mai tiên có về trời
Nhớ thương tình cũ khóc người trong thơ.
Thương em liễu rũ đào tơ
Tình xưa xin giữ bây giờ sương bay
Ngày sau nhớ cội hoa này
Về thăm người cũ đợi ngày cầu hôn.
Lê Tuấn
“người nghê sĩ lang thang hoài trong thơ”

Những vần thơ viết cho tháng Tư Đen

Mộ bia xưa
Tường thành cũ mộ bia xưa
Hồn đau lệ ướt, còn chưa phai mờ
Chiều buông sương trắng hững hờ
Tháng tư nấc nghẹn bàn thờ khói hương.
Đợi nhau trên những đoạn trường
Ly hương hội ngộ, đọc chương sử hùng
Tìm trang lệ ướt não nùng
Người xưa anh dũng đứng chung bóng cờ.
Nền vàng sọc đỏ ước mơ
Cờ bay rợp bóng, tự do xứ người
Ngậm ngùi nhang khói giữa trời
Khóc thương vận nước đổi dời buồn đau.
Người về tóc trắng cúi đầu
Chắp tay vái lạy nguyện cầu thánh linh
Một thời gió bụi chiến chinh
Hồn thiêng sông núi hiển linh đất trời.
AET. Lê Tuấn
“ nỗi buồn tháng tư”
Khóc tháng 4 đen
Buồn lắm tháng Tư, khóc từ đâu
Giữa trời đất lạ gợi thêm sầu
Tiếc thương chiến sĩ hờn vong quốc
Giải khăn sô trắng quấn ngang đầu.
Đau lắm tháng Tư phủ màu tang
Hàng triệu người đi bỏ xóm làng
Con đường quốc lộ thây người chết
Xác chồng lên nhau thịt nát tan.
Còn đó tháng Tư, lửa hờn căm
Đốt lên hàng triệu nén nhang buồn
Khói hương phong tỏa ngày Quốc Hận.
Cho dòng lệ khóc, gió mưa tuôn.
Khóc thương vận nước vẫn nổi trôi
Tháng Tư ngày đó bỗng bồi hồi
Lá cờ cuốn lại Tự Do mất
Uất nghẹn trào dâng nước mắt rơi.
AET. Lê Tuấn
Tháng 4 về rất muộn.
Em có biết tháng Tư về rất muộn
Tiếng bom rơi đạn xé gió đi tìm
Và có tiếng đoàn người đi rất vội
Trốn quân thù loài giặc Đỏ không tim.
Tháng Tư về ghé thăm vùng hoả tuyến
Chợt giật mình nhìn lại bóng thời gian
Đoàn Hùng Binh đứng chờ trong hoài niệm
Tro bụi thời gian vẫn cháy đỏ chưa tan.
Đêm đen tối tháng Tư ngày Quốc Hận
Cuối đường chiều còn lạc bước nơi đâu
Trên đất khách lòng bồi hồi tưởng nhớ
Tháng Tư buồn nỗi nhớ gợi thêm sầu.
AET. Lê Tuấn