Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Ngày Xuân đi chợ Tết





Ngày xuân đi chợ Tết

Nắng đùa trên mái tóc
Gió đùa vạt áo bay
Em cười vui trong nắng
Cánh hoa hồng trên tay.
Năm nay em mười tám
Tuổi trăng rằm ngây thơ
Mẹ hỏi em có muốn
Lấy chồng sớm hay chờ.

Em còn đang dệt mộng
Trong lứa tuổi xuân thì
Mẹ hỏi em kỳ quá
Lấy chồng sớm làm gì.
Mỗi lần em ra phố
Nhiều chàng trai đứng chờ
Trên đường đi rất ngượng
Em đang tuổi mộng mơ.

Ngày xuân đi chợ Tết
Em gặp chuyện bất ngờ
Một chàng trai tuấn tú
Tặng em một bài thơ.
Bài thơ vần lục bát
Ôm ấp một tình yêu
Lời thơ như gợi nhớ
Kim Trọng gặp Thúy Kiều.

Từ dạo đó em nhớ
Ngồi ngắm mình trong gương
Tô thêm bờ môi đỏ
Em vẫn đợi người thương.
Một hôm Mẹ lại hỏi
Bao giờ cô lấy chồng
Em thẹn thùng ấp úng
Trời đã vào cuối đông.

Gia đình chàng đến hỏi
Em đứng nép bên thềm
Mẹ gật đầu ưng thuận
Em thao thức thâu đêm.
Cuối năm làm đám cưới
Em một lòng thủy chung
Chồng em người lính chiến
Thiếu Sinh Quân. Trai Hùng.

Lương Thúy Dung
Bài thơ này xin gửi tặng tất cả những người vợ của
Những người lính chiến, Thiếu Sinh Quân VNCH.


Mùa Hạ


Bên Em. Trời tháng sáu.

Trời tháng sáu hôm nay sao buồn quá.
Nắng hạ về thiêu đốt cả trong tim
Đốt cho hết những ưu phiền nhân thế
Để tro tàn xóa mất dấu đi tìm.

Trời tháng sáu, bên em đời nhập cuộc.
Vui hôm nay, nhóm lửa trước sân nhà
Uống cho cạn rượu nồng và ân ái.
Quên đi buồn, quên dấu vết ta là.

Ta là ai tháng sáu buồn tự hỏi.
Là vô danh, trong thân phận con người.
Là bại tướng, thời binh đao chinh chiến.
Nghiệp văn chương mang nặng cả một đời.

Ta là ai. Nắng hạ không cần biết.
Ở bên ta đang có tiếng Em cười.
Và nụ hôn thấm bao năm tình nghĩa.
Còn có Em, cũng đủ để quên đời.

Mùa Hạ 2013

Lê Tuấn



Em và nắng Hạ

Em bên trời nắng hạ
Tóc vương nhẹ trên vai
Áo em vô tình hở
Hàng khuy bấm không cài.

Nắng hạ buồn khêu gợi
Mắt em nhìn xa xôi
Trông như chờ như đợi
Mối tình câm lên ngôi.

Ta trao em năng lượng
Cả khối tình đơn phương
Cho em hồng đôi má
Môi thèm vị luyến thương.

Em rong chơi nắng hạ
Ta không chốn xum vầy
Em cùng ta lạc bước
Rồi gặp nhau nơi này.

San Jose. Trời tháng sáu 2013, một ngày nắng hạ,
ngồi uống Cafe tại quán Em Quyên Cafe.
Thân tặng nhà thơ AET.Song Linh.
Aet. Lê Tuấn

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

100 Câu Lục Bát trong vần thơ khóc Mẹ

Ngày Mẹ tôi mất là ngày mới bắt đầu cho mùa Hạ tại thành phố San Jose California. Ngày 21 tháng 6, 2000. Tôi đã viết bài thơ Lục bát với 100 câu thơ, như tượng trưng cho một trăm năm trong cõi người.
Thương nhớ gửi theo hương linh của Mẹ Tôi
Cụ bà Cecilia Lê Thị Minh Liên.


Lục Bát Trong vần Thơ Khóc Mẹ

Một trăm câu lục bát trong vần thơ khóc Mẹ.
Là mắt lệ nhạt nhòa vì nỗi đau mất Mẹ.
Là tiếc nuối không nguôi vì từ nay không còn Mẹ
Tôi viết bài thơ này, kính dâng lên Mẹ tôi với tất cả lòng thành kính
thương yêu của một người con.


Giải khăn tang trắng trên đầu
Lệ rơi không ngớt, nỗi sầu bi ai
Mẹ đi về cõi thiên thai 
Ngày buồn tháng hạ nhạt phai nắng chiều
Mẹ ơi con đã khóc nhiều
Lòng con chết dại bao điều đắng cay
Vì sao Mẹ vội chia tay
Không lời giã biệt thương thay Mẹ hiền
Mẹ ơi con mãi ưu phiền
Vì thương nhớ Mẹ, triền miên lệ nhòa
Khói hương nghi ngút một tòa
Mẹ đi về cõi an hòa Chúa thương
Mẹ đi trăm nhớ ngàn thương
Đời con côi cút vấn vương suốt đời
Mẹ đi không nói một lời
Trối trăn để lại cho đời chúng con.
Nguyện thề với nước cùng non
Khắc sâu bóng Mẹ lòng con tôn thờ 
Giờ đây quỳ trước bàn thờ
Chắp tay khấn nguyện con mơ Mẹ về
Dường như Mẹ đã trở về
Đang ngồi bên cạnh não nề nhìn con
À ơi .. như tiếng ru con
Võng đưa kót kẹt lời ru điệu buồn
Nhìn xem đôi cánh chuồn chuồn
Nhẹ bay theo gió, nhện buồn giăng tơ
Con ơi con ngủ trong mơ
Đời con sung sướng, ước mơ vẹn toàn
Suốt đời Mẹ đã chu toàn
Nuôi con khôn lớn, hân hoan mọi bề
Đến giờ Chúa gọi Mẹ về
Ngày đi vội vã ê chề xót xa
Mơ màng trong cõi mộng xa
Giật mình tỉnh giấc, mình ta giữa trời
Mẹ ơi nước mắt tuôn rơi
Hồn con giá buốt tơi bời từ đây
Buộc lòng vào cuối chân mây
Gởi thơ theo gió nhờ mây trao giùm
Bài thơ mộc mạc nhắn cùng
Mẹ nơi Thiên quốc, nghìn trùng xa xăm
Hồn thiêng có được về thăm
Thì xin Mẹ hãy về thăm lại nhà
Nhà mình bây giờ khác xa
Vì không bóng Mẹ, ngày ra ngõ chờ
Mẹ thương từng đứa con khờ
Ngày đên trông đợi, tràn bờ yêu thương
Con Mẹ đi khắp bốn phương
Mẹ không quên gọi, qua phone nhắn lời
Mẹ đi vào tận cuộc đời
Để luôn nhắc nhở những lời yêu thương
Mẹ thương từng đứa cháu yêu
Thường xuyên nhắn nhủ những lời thanh cao
Mỗi lần cháu được điểm cao
Bà không quên thưởng cho nhiều qùa chơi.
Xuân về tụ họp vui chơi
Cháu con đông đủ, lòng thơi thới mừng
Ngày xuân nâng chén rượu mừng
Lì xì bao đỏ, Bà mừng tuổi con
Bờ môi mộng đỏ như son
Cháu hôn lên má, bà sung sướng cười
Khắp nơi rạng rỡ tiếng cười
Giọng Bà kể truyện, mọi người đều vui.
Bây giờ con lại bùi ngùi
Lệ rơi mặn đắng, ngày vui chóng tàn
Đời người sớm họp tối tàn
Trăm năm cõi mộng vội vàng chia ly
Trời bầy chi cảng biệt ly
Ngàn thu vĩnh biệt, Mẹ đi mất rồi
Lòng con sao vẫn bồi hồi
Nhớ thương không ngớt, từng hồi quặn đau
Đời người sao vội qua mau
Ngày vui chưa dứt, theo sau ngày buồn
Nhớ câu (Uống nước nhớ nguồn)
Công Cha nghĩa Mẹ, suối nguồn bao la
(Một lòng thờ Mẹ kính Cha.
Cho tròn chữ hiếu, mới là đạo con)
Ngày xưa Mẹ dậy cho con
Bây giờ nhớ lại lòng con rối bời
Vì con lỗi hẹn với Trời
Đã không giữ trọn như lời Mẹ răn
Gục đầu ghi dấu ăn năn
Lòng con chết dại, xót đau vô chừng
Lệ rơi, rơi mãi không ngừng
Mẹ ơi ! thức dậy, xin đừng bỏ con.
Chúa ơi ! Chúa hãy thương con
Cho tình mẫu tử, để con tôn thờ
Bây giờ quỳ trước bàn thờ
Đôi dòng lệ ướt, mắt mờ xót xa.
Nguyện xin Đức Mẹ Maria
Từ bi, bác ái, chính là nữ vương
Trái tim rộng mở yêu thương
Cho Mẹ con được Nữ Vương đón về
Yên vui trong cõi đời đời
Bình an hưởng phước, nước trời hân hoan.
Quên đi gánh nặng lo toan
Nợ đời trả dứt vẹn toàn từ đây
Nhẹ nhàng như một áng mây
Mẹ về cõi phúc, ngàn mây xa vời
Lòng con sao mãi bồi hồi
Khóc thương nhớ Mẹ. Ngàn đời kính yêu.

Mẹ tôi đã được Thiên Chúa gọi về ngày 21 tháng 6 năm 2000
Tại bệnh viện San-Jose Medical Center.
Xin cấu cho Linh Hồn Cụ bà Cecilia Lê Thị Minh Liên 
Thay mặt gia đình
Con trai trưởng.
Lê Tuấn.













































 



Như cơn gió lốc

Năm 1979, vào mt ngày mùa đông mưa phùn gió bấc. Tôi nhận được một tìn thật buồn qua lá thư từ gia đình tôi ở Sài Gòn, trong thư cho biết tin, người bạn gái của tôi vừa gặp một tai nguy hiểm.Tin buồn này đến với tôi như một cơn gió lốc, nó xoáy mạnh vào tâm hồn tôi. (vào mùa đông thì không bao giờ có gió lốc, nhưng tôi đã nhân cách hóa tin buồn này thành cơn gió lốc giữa trời mùa đông). Để nói lên một tâm trạng đau buồn khi nhận tin người thân gặp họan nạn mà mình thì bất lực, chỉ còn lời than thở, như một ý nhạc, xa xăm nỗi nhớ tràn vào hồn tôi. Bài hát này tôi đã viết trong giai đọan tù đầy, khi tôi đang còn bị tù cải tạo tại trại 6, huyện Thanh Chương, Tỉnh Nghệ Tĩnh. Cho đến năm 1983 tôi mới được ra tù, trở về nhà, khi trở về nhà thì người bạn gái đã đi lấy chồng. Và lời hai của bài hát này tôi đã viết ( Người đã tìm lãng quên ). Tôi cũng không quên người thầy đầu tiên đã dậy tôi về nhạc lý. Đó là nhạc sĩ Trần ngọc Văn, anh là thiếu tá phục vụ tại phòng năm, sư đoàn 5 bộ binh, trong thời gian anh em chúng tôi ở cùng trại 6, và chung một đội đập đá, đội lò vôi, công việc chính của chúng tôi là khai thác đá vôi, đem về lò nung thành vôi trắng, đây là một công việc rất nặng nhọc. (cùng chung một đội, có nghĩa là bị nhốt chung một phòng) do đó chúng tôi có nhiều thời gian để chỉ dẫn cho nhau. Chính anh cũng đã giúp tôi hoàn tất bài hát này. Tôi rất cám ơn anh Văn, nhờ anh mà sau này tôi đã biết về nhạc lý. Một lần nữa xin cám ơn nhạc sĩ Trần ngọc Văn.



  Lời 1: Như cơn gió lốc                                               Lời 2: Người đã tìm lãng quên     
 Tin bun tràn vào tim anh                                          Con đường nhạt nhòa mưa bay         
Như cơn gió lc gia tri mùa đông.                          Xa xăm nỗi nhớ tràn vào hồn tôi.
Gây bao đắng cay sầu lắng trong lòng                        Năm xưa tiễn đưa, em khóc bên thềm.
Cơn đau gầy mòn vì vắng bóng người yêu.                Chia ly nghìn trùng, lệ thấm ướt bờ môi.
Xa mờ nhận được tin em                                             Bao giờ trở về bên em
Hoa rơi bên gốc, lệ sầu trổ bông                                 Cho bao năm tháng đọa đầy mờ phai.
Trơ vơ gió bay, vàng úa thu về.                                  Cho bao xót xa sầu lắng trong lòng
Sót sa cuộc tình                                                           Nhớ mong ngày về
Tìm đến ngàn nhớ thương.                                          Tìm đến người nhớ thương.
Cuộc đời vần xoay                                                       Nhìn về dòng sông
Thời gian buông tiếng tơ vương.                                 Bờ xa sóng vỗ mênh mông.
Xa vắng bao năm                                                         Bến vắng thu qua
Buốt gía thân gầy đớn đau.                                          Còn đó con đò năm xưa.
Buồn theo năm tháng                                                   Người xưa còn nhớ
Sót thương hoa khóc bên trời                                       Dấu chân trên bãi cát mềm
Đau buốt trong tim,                                                      Ta đã yêu nhau
Tình yêu càng thêm thấm sâu.                                      Dòng sông là nhân chứng xưa.
Thu về lệ nhòa trên mi                                                 Bây giờ tìm về bên em
Mưa rơi gió cuốn, giọt tình sầu vương.                       Con sông bến cũ không còn người xưa.
Yêu nhau gối chăn, còn thắm son hồng.                      Mưa giăng khắp nơi tình đã tan rồi.
Lói xưa hẹn hò                                                             Bao năm đợi chờ
Tìm đến người mến yêu ./.                                           Người đã tìm lãng quên ./.
 Ca khúc này tôi đã viết vào mùa đông năm 1979, khi còn đang bị tù đầy tại trại 6 huyện Thanh Chương Tỉnh Nghệ Tĩnh, thuộc miền trung bắc Việt.
Lê Tuấn