Em và bốn mùa
Tôi
suy tư là tôi đang hiện hữu, có lẽ đúng như vậy, bởi vì nếu ta không
suy tư thì làm sao ta nhận biết được, ta đang hiện diện tại nơi này.
Và tôi đã suy tư khi ngắm nhìn thiên nhiên, nhìn vẻ đẹp của đất trời
Nhìn
bóng dáng thướt tha của người con gái. Từ đó những cảm súc chợt
đến, nó đến một cách tự nhiên và tôi đã viết lên trang giấy qua thể
thơ lục bát. Tôi tự đặt tên cho những cảm súc này bằng tên gọi.
Em và bốn mùa, đó chính là bốn mùa của
thiên nhiên, của tâm thức và cũng là của em.
Đôi
dòng cảm nghĩ về nhũng vần thơ lục bát mà tôi mới vừa viết, tôi đã
sử dụng những hình ảnh download từ internet để minh họa cho những bài
thơ mới viết này.
Aug
01.2012
Louis
Tuấn Lê
CTSQ
1863
Ta
từ hoang phế ngả nghiêng
Từ
viên gạch đổ, linh thiêng trong đền
Dấu
xưa nền cũ cỏ mềm
Tường
nghiêng phế tích, gợi niềm xa xưa.
Con
đường cỏ ướt chiều mưa
Mình
ta dạo bước ôm vừa cơn đau.
Cõi
lòng gợi nhớ trước sau
Hòa
thành phiên khúc, điệu sầu mênh mông
Đôi
vai quảy gánh hư không
Đi
trong im lặng cõi lòng nhẹ tênh./.
Ngôn ngữ thiền môn
Ta
tìm ngôn ngữ thiền môn
Tìm
trong ký ức, Càn Khôn chốn này
Bước
chân sỏi đá hao gầy
Bóng
trăng huyền ảo, phơi bày trong đêm.
Ta
tìm ngôn ngữ trong em
Bờ
môi hưng phấn cho thèm nụ hôn
Tiếng
em động vỡ tâm hồn
Bên
em ta ngộ, Càn Khôn vô thường.
Ta
tìm ngôn ngữ yêu thương
Tình
yêu chỉ lối con đường nên đi ./.
Mùa
xuân trên đồi
Mùa xuân hoa nở trên dồi
Cỏ
non xanh biếc như thời nguyên trinh
Em
cười môi đỏ thật xinh
Gió
vương tóc rối gợi tình hoa xuân
Em
làm ta chợt phân vân
Như
loài hoa lạ trong sân cõi trần
Bước
đi lòng vẫn tần ngần
Nửa
như quên lãng, nửa cần nhìn theo.
Đất
trời như mới vừa gieo
Hạt
buồn vào chốn, ta đèo bồng thêm./.
Hạ
đem sợi nắng nhuộm vàng
Mái
hiên che nửa nắng chiều
Mời
em vào quán đôi điều hỏi thăm
Mắt
nhìn sao bỗng lặng câm
Điệu
buồn phiên khúch hồ cầm vọng vang
Hạ
đem sợi nắng nhuộm vàng
Cho
mắt em ướt, lệ chàn trên mi
Ta
ngồi tâm thức buồn xi
Lắng
nghe câu hát thầm thì bên vai
Em
là phiên khúch tình dài
Ta
người nghệ sĩ, miệt mài đường thi ./.
Mùa
thu còn lại
Nhặt
lên chiếc lá thu rơi
Hỏi
thăm em đã về nơi xa gần
Từ
khi pháo nổ đầy sân
Là
khi em bước theo chân đường tình.
Buồn
vui cũng một hành trình
Nâng
ly rượu uống một mình cũng say
Mùa
thu còn lại nơi đây
Uống
vơi bầu rượu ta say nhớ người./.
Mùa Đông
Hôm
nay trời lại mù sương
Em
ngồi trang điểm soi gương muộn phiền
Tuyết
rơi phủ trắng mái hiên
Tơ
lòng chạm đến cõi tiền kiếp xưa.
Cơn
đau nén lại còn thừa
Trái
tim thổn thức để vừa đôi bên
Đất
trời hòa với thiên nhiên
Mênh
mông tuyết trắng, tình quên lối về.
Bạn tôi
Bạn tôi đôi mắt đăm chiêu
Dường như muốn nói đôi điều
cùng ai
Vết nhăn vầng trán thiên
tài
Gánh bao phiền muộn, đôi
vai phong trần.
Binh đao loạn thế chia phần
Buồn theo vận nước xoay vần
đổi thay
Đoạn trường ai bước mới
hay
Nâng ly uống cạn đắng cay
phận người.
Nỗi đau không nói thành lời
Nửa đem chôn dấu, nửa khơi
trong lòng
Quên đi gánh nợ tang bồng
Nghiêng theo chiến sử, nát
vòng trầm luân.
Bạc mầu áo trận quân nhân
Trai thời ly loạn thế nhân
vô thường.
Một thời oai dũng xa trường
Ngày nay an phận thủ thường
mà đau.
Từ khi non nước thay mầu
Trong tim uất nghẹn, lệ sầu
nhẹ rơi.
Hồn thiêng sông núi gọi mời
Từ nay ta sẽ dựng trời đất
riêng./.
Ở trong hạt bụi
Kính
viếng, nhà báo lão thành Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh.
Tiếng
chuông ngân giữa tràng kinh
Cõi
thiền đến chỗ vô hình vô thanh
Câu
kinh chạm đến trời xanh
Thiền
sư tịnh độ, hóa thành chân như.
Ở
trong hạt bụi hình như
Trăm
năm thiên cổ, còn dư phận mình
Vòng
quay cùng một hành trình
Trở
về cõi sáng, vô hình vô danh.
Tiếc
thương nhà báo lão thành
Sơn Điền
Viết Khánh, bỏ cành chia ly./.
Kính
bái
Lê
Tuấn,
(tôi
đã nhiều lần hàn huyên tâm sự với ông tại nhà Trần nhạc Sư trong nhóm
Việt
Nam Thông tấn Xã )