Tùy bút mùa xuân
Có một lúc nào đó, chúng ta lục lại chồng sách cũ đã bỏ quên lâu ngày trên kệ sách. Ta vừa lấy ra một quyển sách cũ bám đầy bụi bậm, thì thật bất ngờ, có một tấm hình chợt rơi xuống nằm úp trên nền nhà, bìa sau của tấm hình đã vàng úa tả tơi. Ta cúi xuống và nhặt lên, rồi nhận ra nét chữ non nớt, mềm mại, nét chữ tuổi học trò, lứa tuổi thần tiên của một thời, mà giời đây nó đã trở thành qúa khứ. Ta lật tấm hình lên xem, và nhận ra bóng dáng một người con gái, rất quen thuộc, rất gần gũi. Bởi vì chính hình bóng này, đã từng là ngôn ngữ của thi ca, đã từng là những đêm dài đầy mộng mị, cất dấu trong tâm hồn ta, nó chính là một thời để nhớ. Để rồi xa xăm nỗi nhớ lại hiện về, như gợi lại biết bao những kỷ niệm, của một mùa xuân xa xưa, khi ta mới gặp em. Gặp em trong lúc giao mùa, giữa tiết trời lành lạnh cuối đông, và nụ hoa mai vành hé nở đón chào xuân. Gặp em trong nét xuân thì vừa hé nụ, gặp em trong dáng con gái đẹp phơi bày nhụy non. Em đã dẫn đưa ta vào thăm khu vườn xuân, đầy hoa thơm cỏ lạ. Ta đã cùng em bước đi bằng những bước chân trần trên vùng cỏ mền thiên thai. Trong vòng tay em, ta đã uống từng miếng môi ngọt ngào, rồi ngủ vùi trong gối mộng của một đêm xuân. Cho đến khi chợt tỉnh, ta vẫn ngỡ mình đã lạc bước vào một cõi thiên thai nào đó.
Cho đến hôm nay, cũng vẫn là mùa xuân. Một mùa xuân của 20 năm sau. Ta vẫn tưởng mùa xuân đã gìa nua cằn cỗi. Nhưng không, hình bóng em bỗng dưng lại hiện về, và mang theo một dọt nước tinh khiết của mùa xuân. Chính dọt nước tinh khiết này đã tắm ướt tâm hồn ta, để cho suối nguồn của tình yêu lại tuôn chảy dạt dào, mà dòng suối này ta vẫn tưởng như đã khô cạn, vì trái tim ta đã gìa cỗi bởi thời gian, vì trái tim ta đã lịm chết theo nghịch cảnh của một thời chinh chiến đã qua. Ta phải cám ơn em, vì nhờ có em mà trái tim gìa nua này đã phục sinh, vì nhờ có em mà tảng băng đông cứng đã tan chảy, để trở thành dòng suối tinh khiết và ngọt ngào, đầy ắp những hương vị của tình yêu và thi ca. Ta phải cám ơn em vì nhờ có em, mà ta đã nhận ra mùa xuân mới vừa trở lại, Mùa xuân là lúc bắt đầu cho một vòng quay của tạo hóa, mùa xuân cũng là giai đọan mở đầu, cho một tâm hồn đang mở rộng, để đón ngọn gío hoa xuân đầy tình tự và lãng mạng.
Viết theo một cảm hứng bất chợt đến. Vào một buổi sáng tiết trời lành lạnh của mùa xuân, khi ánh nắng ban mai tỏa sáng trên những bông hoa còn lung linh những hạt sương mai.
Xuân Nhâm Thìn 2012
Lê Tuấn
Hai mươi năm chợt tình cờ
Chiều nay ta thật vô tình
Mở trang sách cũ tấm hình chợt rơi.
Bìa sau vàng uá tả tơi
Nhạt mầu nét chữ xa xôi tìm về.
Bóng em thoáng hiện cơn mê
Tình ta lỗi hẹn lời thề năm xưa
Xa xăm nỗi nhớ cũng vừa
Gợi bao kỷ niệm xuân chưa phai mờ.
Em là ngôn ngữ trong thơ
La bao gối mộng ta chờ riêng em
Ngày xuân dạo bước vào xem
Vườn em là mỏng, cỏ mềm thiên thai.
Gót son đỏ thắm dấu hài
Xuân thì hé nụ, hoa cài tóc mây
Tim ta đã vội đong đầy
Dáng con gái đẹp, phơi bày nhụy non.
Vòng tay em miếng môi ngon
Giấc khuya chợt tỉnh, như còn trong mơ
Hai mươi năm chợt tình cờ
Tình trong gối mộng, phai mờ thời gian.
Lê tuấn
Chiều San Francisco
San Francisco phố biển tuyệt vời
Cầu Goldent gate bóng ngời ngợi cao
Biển vui sóng vỗ dạt dào
Đôi bờ nối nhịp đường vào phố đông.
Mây trôi gió thổi phiêu bồng
Tóc vương sợi rối cõi lòng em riêng
Em đi con dốc đổ nghiêng
Cuốn trôi tất cả cõi phiền muộn đi.
Trăng khuay nét đẹp dậy thì
Nhìn em vui bước đôi khi chợt buồn
Ý thơ vừa đến khơi nguồn
Đem theo bóng dáng biển buồn trong đêm.
Bên em thành phố về đêm
Phấn son gợi nhớ, cho thèm môi hôn.
Một chiều cuối tuần.
San Francisco.
Lê Tuấn