Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

Khi tôi trở về



Khi tôi trở về
Tôi chạy đến chân Thiên Chúa
Chúa nhìn tôi mà bảo rằng:
Ta còn bận chiến đấu cùng Mac*
Tôi chạy đến chân Phật
Phật bảo rằng ta cũng vậy.
Tôi chạy đến Nữ Thần Tự Do
Bà ta dơ cao ngọn đuốc
Nhìn tôi mà bảo rằng :
Anh đã trở thành những đồ hộp xét rỉ.
Tôi đến với người đàn bà
Bằng cuộc tình gián đọan
Bà ta xua tay mà bảo rằng
Anh đã hết thời rồi
Tôi đến với chính tôi
Trong bóng tối mịt mù
Tâm hồn tôi khẽ bảo
Cát bụi là của ngươi ./.

Tám năm lận đận vô bờ
Vì đâu mang chữ tội đồ chiến tranh.
Năm 1983, sau tám năm tù đầy. Khi người tù cải tạo trở về xã hội,
thì cảm thấy mình xa lạ, để rồi xót đau cho thân phận mình
chỉ còn lại cát bụi là của ta. Dẫu sao cũng là kỷ niệm, kỷ niệm cho một đời.
Cho quê hương. Một quê hương tàn tạ. Một quê hương loang vết đoạ đầy.
Lê Tuấn. tháng ba 1983.

Uống Cafe buổi sáng

sau những năm tháng tù đầy, được trở về nhà. Người tù bỗng thấy mình cô đơn
bơ vơ và lạc lõng trong xã hội đen tối. Để rồi nhận ra, cuộc đời như giấc chiêm bao,
sớm họp tối tàn, trong cõi đời vô thường.

Tôi nhìn tách Cafe
Đen trong đen từng giọt
Nhỏ xuống đời vô thường
Như muôn đời sóng vỗ
Vào ghềnh đá san hô
Hôi ngộ rồi tan biến.
Những giọt nước mầu đen
Tắm ướt nỗi niềm riêng
Cho cửa thiền rộng mở
Bước vào cõi hư không
Tôi nâng tách nước mầu
Giọt sầu ấm trên tay
Mầu đen và hương vị
Đã quên rồi tương lai
Tôi uống cạn đời mình
Trong tách nước mầu đen
Đ ờ i
Tan trong mầu đen
Mầu  Đen
Tan trong tôi ./.

Lê Tuấn 1983
còn đang post tiếp theo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét