Trong thơ của tôi luôn luôn có bóng dáng người con gái. Bởi vì hình dáng người phụ nữ chính là tác phẩm tuyệt vời nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho thế gian, cho thiên nhiên, những nét đẹp thiên thần, những đường cong tuyệt mỹ. Nét đẹp của một thiếu nữ chính là thơ là nhạc, là những tác phẩm văn chương để đời. Nói đến phụ nữ, bỗng dưng tôi lại nhớ đến một câu truyện vui. Tôi xin kể ra đây cho các bạn cùng nghe cho vui. Khi Thượng Đế tạo dựng lên trời đất xong, thì ngài nghỉ ngơi. Ngài tạo ra người đàn ông, và sau đó ngài cũng nghỉ ngơi. Ngài cảm thây có một điều gì đó chưa hoàn chỉnh, dường như thiếu đi cái hồn của tạo vật, do đó ngài tạo ra người đàn bà, và từ đó cả ngài và người đàn ông không còn được nghỉ ngơi, luôn luôn bận rộn. Rồi từ đó người đàn bà đã trở nên một hành trình gắn bó với ta.
Vẫn là em một hành trình
Nỗi buồn như một cơ duyên
Cho ta cư trú đêm huyền diệu trăng
Vẫn là em một bóng trăng
Đem ta vào chốn lăng nhăng lụy tình
Vẫn là em một hành trình
Môi hôn lịm chết vô hình trong đêm
Vòng tay em miếng môi mềm
Hương thơm tóc rối êm đềm cơn mê./.
Bóng dáng người đàn bà vẫn là một hành trình mà tôi và các bạn đang đi. Nó như bóng với hình, nếu thiếu vắng, chúng ta cảm thấy hụt hẫng và buồn chán. Đôi khi vì một lý do nào đó, bóng dáng người đàn bà đã ra khỏi vòng tay, và bạn cảm thấy buồn chán rồi tự đi tìm cho mình một hình bóng khác, để rồi niềm vui lại khỏa lấp chỗ trống vắng, vì có em nên đời bớt đi buồn.
Có em đời bớt đi buồn
Có em đời bớt đi buồn
Cho ta mở lối khơi nguồn văn thơ
Một thời phiêu bạt bụi mờ
Riêng ta vẫn nhớ vẫn chờ đợi nhau
Có em trời đất nhiệm mầu
Xoá tan đêm tối cơn đau phận người
Cho nhau giai điệu tuyệt vời
Cùng em đi hết quãng đời tha hương
Âm dương ẩn hiện vô thường
Có em ta thấy còn vương vấn hoài ./.
Sao ta lại không vương vấn, hương vị nồng ấm như còn phảng phất đâu đây, nụ hôn say đắm vẫn còn đọng lại trên bờ môi nồng cháy. Mảnh áo lụa mong manh khi ẩn khi hiện những đường cong tuyệt mỹ, mùi hương của son phấn vẫn còn ở lại trong không gian gần gũi, làm sao ta không còn vương vấn, sao ta lại không nuối tiếc để rồi từ đó ta lại tìm đến nhau và cho nhau.
Cho nhau giây phút tình mù
Cho nhau một chút tình nồng
Dừng chân ở lại phiêu bồng ngủ yên
Đêm qua trăng mới nhô lên
Môi hôn cấm địa âm rền điệu ru
Cho nhau giây phút tình mù
Mai sau có hỏi nghìn thu nhớ hoài
Đêm trăng soi bóng hiên ngoài
Mầu trăng sáng tỏ trên vai ngực trần
Đường khuya sao vẫn tần ngần
Lòng như thầm hỏi thương gần nhớ xa ./.
Đôi khi ta cũng tự hỏi đây có phải là một tình yêu mù quáng, hay chỉ là một cơn bão chợt lướt qua và để lại nhiều cảm giác, những cảm giác này, có một tác động mạnh vào tâm trí, như mê như tỉnh, như xa xôi và gần gũi, và rồi ta lại tiếp tục mê.
Mê
Từ trong vực thẩm đam mê
Ta cùng nâng chén bùa mê ngọt ngào
Thấm sâu vào tận tế bào
Bê em ta mãi lạc vào thiên thai
Vòng tay ôm lấy đêm dài
Nụ hôn khép lại trên vai ngực trần
Mảnh trăng soi bóng tần ngần
Ta đang ở giữa cõi trần hay mê ./.
Cơn mê đến rất nhẹ nhàng, như một thứ bùa mê, khiến tâm hồn ta chết dại, làm cho từng tế bào trở nên run rẫy và tê liệt. Ta không còn nhận ra ta là ai, duờng như ta đang lạc vào một cõi thiên thai, mà sát bên bờ vai vẫn còn cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc của người bạn đời. Bỗng dưng một bóng trăng huyền ảo, vô tình ta nhìn thấy qua khung cửa sổ, làm cho ta lầm tưởng như mình đang lạc vào cõi thiên thai.
Em và trăng đứng bên thềm
Nằm trên đỉnh núi trăng mơ
Trăng như muốn nối vần thơ với đời
Ta sơ ý thốt nên lời
Hôm nay trăng đẹp sáng ngời phố đêm
Em và trăng đứng bên thềm
Ta dang tay với đôi bên lại gần
Quên đi dấu vết bụi trần
Môi hôn vừa chạm tình gần bên em ./.
Tại sao ta không quên đi những dấu vết bụi trần, những phiền muộn âu lo mà dường như nó vẫn bám lấy ta, nó vẫn lập đi lập lại từng ngày. Đôi khi ta nghĩ vật chất đâu phải là cứu cánh duy nhất để cho ta phải bám víu lấy nó mà sống. Chúng ta những con người cao thượng vẫn còn một yếu tố quan trọng khác để vươn tới, đó là tinh thần mà thánh địa của nó chính là tình yêu.
Tình yêu là ân sủng
Ta bước lên vùng cô liêu tỉnh thức
Đem cô đơn vào thánh địa tâm linh
Nơi sâu kín tình yêu là ân sủng
Là bình an, yên nghỉ của tâm hồn
Người ẩn sĩ, cả đời tìm chân lý
Ngồi suy tư bên cội gốc hư vô
Bỗng nhận ra có điều gì rung động
Từ trong tim bừng sáng một tình yêu
Ta tắm mát trong dòng sông bản thể
Xoá sạch bụi trần, cho thân xác lâng lâng
Rồi nằm xuống cho tình yêu mời gọi
Bởi vì em là nguồn cội muôn loài ./.
Tình yêu chính là cội nguồn của muôn loài, tình yêu chính là sức mạnh tạo ra nhiều năng lượng nhất cho sự sống, và tình yêu chính là sự sáng tạo vĩ đại nhất, mà tạo hoá đã ban tặng cho loài người. Bản tình ca đầu tiên mà loài người trao tặng cho nhau là bản tình ca vô ngôn, vô thanh. Vào thời đại tiền sử con người chưa có ngôn ngữ và chữ viết, họ đến với nhau bằng cử chỉ và ánh mắt, chính ánh mắt đã nói lên tất cả vì nó chính là cửa sổ của tâm hồn. Chính sự im lặng này đã để lại một dấu ấn cho muôn đời sau.
Yêu
Bên nhau đã tự bao giờ
Bỗng xa một buổi ngày chờ đêm mong
Buồn sao chỗ trống tình không
Gối chăn đơn lẻ mênh mông tình buồn ./.
Một khi chúng đã biết yêu, thì bắt đầu cảm nhận được sự mất mát và nỗi đau sẽ đến, sẽ dằn vặt, sẽ day dứt trong tim. Một khi người yêu đã bỏ ta đi, thì cảm giác đó nó còn đau gấp ngàn lần hơn. Bởi vì không có sự thay đổi nào, mà không để lại một nỗi đau cho tâm hồn, muốn làm quen với sự thay đổi thì chỉ có thời gian. Thời gian chính là phương thuốc trị liệu hay nhất, để chữa trị cho tâm hồn. Sự mất mát trong tình yêu, chính là sự thay đổi mà chỉ có thời gian mới làm phai nhạt được nó. Chúng ta hãy thử đi, hãy làm bạn với nó, hãy chuyển hóa nó thành một thú đau thương, cũng thú vị lắm chứ và còn lãng mạng nữa.
Tình yêu và thú đau thương
Ta đã biết chính em là khởi điểm
Là đầu đời bập bẹ nói tiếng yêu
Là hỗn độn nhịp tim đầy khao khát
Là dại khờ ăn trái cấm địa đàng.
Ta còn biết chính em là tội lỗi
Là ma vương đang đội lốt thiên thần
Là vết chém nỗi đau còn rướm máu
Nhưng vì sao ta vẫn mãi tôn thờ ./.
Thú đau thương chính là sự rung động thật sự từ tâm hồn, là nỗi day dứt nhớ mong, mà chỉ có tình yêu mới cảm nhận được, và nỗi đau ấy chính là điều thú vị, ngọt ngào của tình yêu.
Thú đau thương
(chính là sự rung động từ tâm hồn, là nỗi day dứt nhớ mong
mà chỉ có tình yêu mới cảm nhận được.)
Em cứ nói những lời gian dối ấy
Để lòng anh se sắt nỗi đắng cay
Ly rượu cạn bờ môi còn khao khát
Khói nhẹ bay điếu thuốc đỏ trên môi
Em hãy đến hãy đi xin đừng hứa
Để mình anh thơ thẩn suốt con đường
Bên quán cóc, ly cà phê còn đó
Ngồi nhớ em anh khẽ gọi ...tên em ./.
Tại sao ta lại khẽ gọi tên em, sao ta không hét to lên, sao ta không gào thét lên. Bởi vì ta không muốn cho ai biết về điều này, ta muốn sự im lặng, ta đang cần một cảm giác thú vị của nỗi đau, ta muốn nỗi đau này gậm nhấm từng tí từng tí một trong tâm hồn, cho đến khi ta và nỗi đau trở nên một, trở thành bạn tri kỷ, thì lúc đó ta mới thấy được cái điều thú vị của tình yêu, và ta phải tạ ơn em.
Tạ ơn em
Tạ ơn em vẫn thế
Cho ta mãi u mê
Tình yêu và nỗi nhớ
Cả một trời tái tê
Em hẹn rồi không đến
Cho nỗi buồn buồn thêm
Tình yêu như ngọn nến
Cháy tan dần trong đêm
Ta vì em mà đến
Em không đợi mà đi
Đời buồn như con ốc
Chầm chậm bò trong đêm ./.
Ta vì em mà đến, em không đợi mà đi, nhưng ta vẫn chờ vẫn đợi, bởi vì dù không có em thì tâm hồn ta vẫn cảm nhận được nỗi đau nhẹ nhàng, và chính điều này đã trở thành cái thú của đau thương. Như nhà thơ Hồ Dzếnh viết (Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé. Để mình anh buồn dạo khắp trong sân. Khói trên tay điếu thuốc cháy lui dần. Ta khẽ nói gớm làm sao mà nhớ thế.) Hay quá phải không bạn, chỉ khẽ nói thôi vì không muốn cho ai nghe, chỉ mình ta là đủ.
Chờ mãi phố buồn đến ngẩn ngơ
Em đi mang cả hồn trinh nữ
Cả dáng ngây thơ nét thẹn thùng
Áo em lụa mỏng bay trong nắng
Làm chết hồn anh đến lạnh lùng
Con đường vắng bóng em hôm nay
Sao đắng vành môi quán vắng người
Em còn đến lớp hay thôi học
Chiều nhớ mong hoài em có hay
Hôm nay ra phố đợi em về
Mà lòng rạo rực với đam mê
Con đường đến lớp sao trống vắng
Em đã đi rồi bao tái tê
Em đi bỏ lại con đường thơ
Phượng hồng rũ cánh ngả nghiêng chờ
Nắng xuyên kẽ lá chờ em đến
Chời mãi phố buồn đến ngẩn ngơ ./.
Ta vẫn chờ vẫn đợi, vì sự chờ đợi này là điều thú vị của tình yêu. Biết đâu em sẽ trở về, nếu thế thì hạnh phúc lại dâng trào, còn không thú đau thương, vẫn cho ta điều lãng mạng, nên thơ của một kẻ si tình.
Em là tia nắng giữa cơn mưa
Ngồi trong quán vắng đợi em về
Nắng lung linh gọi với đam mê
Em đi nắng trải theo mầu áo
Phảng phất hương thơm mái tóc thề
Em là tia nắng giữa cơn mưa
Soi sáng hồn anh lúc giao mùa
Bóng mây mưa nắng chia hai lối
Nắng ở bên em chỗ anh mưa
Em là hạt mưa lất phất bay
Vỗ trên mặt đá vỡ tan ngay
Động vỡ hồn anh ngày chưa tắt
Điếu thuốc chưa tàn chén rượu cay ./.
Em là tia nắng giữa cơn mưa, là nguồn hy vọng mà ta hằng mong đợi. Chính là em không ai khác, em là cái mong manh dễ vỡ, dễ tan biến đi như hạt sương buổi sớm mai, như giọt nước long lanh rơi xuống trần gian, để rồi vỡ tan trên mặt đá ngây ngô, trong công viên buồn. Nhưng ta vẫn đợi, vẫn chờ, vẫn âm thầm tìm đến nơi hò hẹn, bởi vì đó là em.
Con đường cũ thu về bao vương vấn
Công viên buồn nỗi nhớ chợt lên ngôi
Em nơi đâu chỉ mình ta còn lại
Nhìn lá rơi, tình ở chốn xa xôi.
Mùa thu trước em và ta hẹn ước
Gốc cây bàng còn khắc dấu tên nhau
Ta vẫn đến mỗi khi mùa thay lá
Đợi em về. Lòng nặng trĩu cơn đau.
Ta đã đến bên gốc cây bàng ngày xưa. Nơi ta và em từng hò hẹn, bàn tay ta vươn tới, với những cảm xúc đầy ắp những kỷ niệm, ta đã chạm tay lên dấu vết tên em, vẫn còn khắc nét trên thân cây gìa cỗi. Ta biết rằng cũng tại nơi gốc cây gìa cỗi này, nó đã trở nên một nhân chứng, cho biết bao đôi tình nhân đẵ hò hẹn tại nơi này, mà dấu vết của những kỷ niêm còn đậm nét nơi đây. Để rồi ký ức xa xưa như chợt hiện về, hương thơm của mái tóc huyền óng ả, mùi thơm của hoa chanh, hoa bưởi, quyện lẫn mùi thơm của da thịt và son phấn. Ngay cả hương vị ngọt ngào của nụ hôn nồng cháy, như đang trở về, như đang đến bên ta.
Mùi thơm con gái
Mời em xuống phố chiều rơi
Ly cà phê đắng, giọt rơi giọt chờ
Uống vơi nỗi nhớ nỗi buồn
Môi em vị ngọt gió luồn tóc bay
Mời em xuống phố đêm nay
Vui trong men rượu, cơn say nhẹ nhàng
Áo em lụa mỏng mơ màng
Mùi thơm con gái ngút ngàn hương thơm ./.
Ta nhặt lên một chiếc lá vô tình bay đến, chiếc lá vàng uá đã nhắc cho ta biết mùa thu sớm trở về. Nhìn trời xanh bàng bạc mây trôi, ngọn gió thu nhè nhẹ mơn chớn những chiếc lá vàng lất phất bay. Một không gian thật tĩnh lặng, trời thu với sắc đỏ sắc vàng lung linh ẩn hiện, trong tiết trời lành lạnh của mùa thu. Ở quanh đây những chiếc áo dài trắng thướt tha bay, của những cô gái đang tuổi cắp sách đến trường, thơ ngây và trong sáng như những thiên thần. Ta chợt nghĩ còn gì đẹp và huyền diêu như mùa thu, trong một không gian thật lãng mạng chữ tình. Mùa thu đúng là, mùa của tình yêu, mùa của những đôi tình nhân hẹn hò dưới phố.
Mùa Thu
Mùa thu vàng áo em bay
Nắng vương tóc rối hao gầy dáng xưa
Gót em nhẹ bước anh đưa
Chiều thu phố vắng giọt mưa chợt về
Bên em quán vắng vỉa hè
Mái hiên che nửa, cơn mê dịu dàng
Thoáng nghe khúc nhạc rộn ràng
Trời thu sắc đỏ sắc vàng bên nhau
Ta mừng giây phút nhiệm mầu
Niềm riêng gợi, nhớ thu sầu nhẹ rơi ./.
Qủa thật giây phút này chính là sự nhiệm mầu, mà ta phải tạ ơn em. Vì nhờ có em bên cạnh, làm cho ta gợi nhớ lại những kỷ niệm xa xưa, những dấu vết của môt thời niên thiếu, những hồn nhiên trong sáng của tuổi thần tiên. Và rồi tất cả sẽ qua đi, sẽ tan biến đi, sẽ bị gió bụi của thời gian chôn vùi trong dĩ vãng. Cho đến khi một tình cờ chợt đến, một sự hội ngộ bất ngờ, ta lại gặp em.
Ta về gặp gỡ tình cờ
Em là bóng đổ chiều rơi
Là chai rượu cạn chơi vơi lối về
Bước chân nặng trĩu hư mê
Tiếng em vang vọng não nề trăng khuya
Em là vết nứt tường chia
Rêu phong bám phủ, đầm đìa trong mưa
Một thời hoang phí ngày xưa
Còn ai kẻ đón người đưa bây giờ
Ta về gặp gỡ tình cờ
Em trong quán nhỏ bơ phờ phấn son ./.
Em là bóng đổ của một buổi chiều sắp tắt, là chai rượu cạn mà hình như ta đã quên cả lối về. Là cảm giác lâng lâng nửa mê nửa tỉnh, là những điều phiền muộm mà ta đang muốn quên đi, ta muốn vứt bỏ hết, vứt bỏ cả những ký ức, những điều phiền muộn trong cõi đời vô thường này.
Ta bỏ em lại chốn xa
Ta bỏ ta, bỏ con đường
Bỏ đi ký ức vô thường ban sơ
Bỏ lại em bỏ lại bờ
Biển mênh mông đợi xương mờ chân mây
Ta bỏ đêm, bỏ luôn ngày
Bỏ mùa thu lại lá bay chiều vàng
Cành vươn bóng mát hai hàng
Dáng em mê lộ, dịu dàng đi qua
Ta bỏ em lại chốn xa
Biển xanh mầu nhớ, biển ca điệu buồn
Ta bỏ ta, bỏ cội nguồn
Đêm về ta hát điên cuồng biển say ./.
Đêm về ta hát điên cuồng, điều này chứng tỏ ta không thể nào bỏ được em, làm sao ta có thể sống mà không có hình bóng của em, ta vẫn cần có em. Nếu không có em thì đời sống sẽ trở nên cô quạnh, như thiếu đi cái hồn của tình người. Vì lẽ đó ta vẫn phải tìm về bên em.
Phố xưa ta về
Ta về tìm lại phố xưa
Dưới hiên chiều vắng, cơn mưa kéo dài
Hạt mưa thấm ướt áo dài
Thân em kiều diễm lộ vài đường cong
Ta về nối lại hoài mong
Của bao năm tháng, long đong phận người
Bên em ta tìm lại đời
Dường như đã mất từ thời hoang sơ ./.
Cho đến khi ta gặp lại em, ta mới chợt nhận ra rằng, ta vừa mới tìm lại cuộc sống thật của mình, một đời sống mà dường như ta đã làm mất nó từ cái thời hoang sơ nào đó, hay mới chỉ là hôm qua, nó cũng vừa mới mất trong thời gian gần đây thôi, nhưng sao ta cảm thấy xa xôi ngàn dặm, có lẽ đây chỉ là một cảm giác bị hụt hẫng. Điều này chứng tỏ ta vẫn cần có em, nếu không có em thì đời sống trở nên cô quạng, buồn thảm, như thiếu đi cái hồn của tình người. Do đó ta vẫn phải tìm về bên em.
Ta về dẫu có muộn màng
Ta về dẫu có muộn màng
Để bao sầu muộn nhuộm vàng lá rơi
Bước chân em lá nằm phơi
Gió bay tà áo đùa chơi gót hài
Mảnh trăng soi bóng đêm dài
Phòng the khép kín không cài then trong
Tiếng em, sóng vỗ trong lòng
Hồn ta động vỡ cả vòng trầm luân
Ta về mở hội hoa xuân
Em dang tay đón, tình xuân mặn nồng
Dấu chân quen vó ngựa hồng
Bên em dừng bước phiêu bồng ngủ say ./.
Ta đã trở về, không cần biết ta trở về bên ai. Ai sẽ là chủ thể của điều ta muốn tìm, ta chỉ biết rằng ta đã trở về, trở về với tình yêu thật sự, về với những gì mà ta đã lãng quên, về với những gì mà ta đã bị mất nó, ta đã bị mất hay bị cướp mất trong một nghịch cảnh của thời thế, của một sự tranh chấp vô cùng tồi tệ, mà chiến tranh đã để lại. Dù sao đi nữa thì cuối cùng ta vẫn trở về bên em.
Đời từ hỗn độn trăm bề
Đời từ hỗn độn trăm bề
Dòng sông ký ức chảy về bến xưa
Trăm năm thân phận cũng vừa
Đứng trong trời đất còn thừa mai sau
Nhân sinh bầy cuộc bể dâu
Càn khôn thế loạn, ôm nhau khóc cười
Buồn vui cũng tại ý trời
Phù vân bóng xế một đời tài hoa
Giữa đường hứng trận phong ba
Lưu đầy biệt xứ trời xa đất buồn
Cuộc đời gió bụi mưa tuôn
Ta về viết lại cội nguồn trước sau.
Ta đã về từ nơi hỗn độn trăm bề của đời sống. Ta về từ những năm tháng đọa đầy nơi hoang phế, sơ khai. Ta về từ những quãng thời gian, phải sống ở những nơi, mà tình người được đối xử với nhau, một cách rừng rú và man rợ. Để rồi Thượng Đế đã nhìn lại và ban cho ta ngày trở về. Ta đã trở về bên em, nơi mà tình thương và lòng nhân ái được ví như những chiếc lá dâu non, để cho con tầm vẫn tiếp tục buông nhả những vần thơ chữ tình. Ta về bên em để tìm lại sự bình yên cho tâm hồn, tìm lại giấc ngủ không mộng mị. Hơn thế nữa vào một buổi trưa hè nơi thôn dã yên bình, ta được ngắm nhìn em qua giấc ngủ bình yên.
Bình yên em ngủ
Bình yên em ngủ thật ngon
Cho con chim hót nỉ non trong chiều
Lưng thon da trắng mỹ miều
Em nằm yên ngủ dáng kiều kiêu xa
Bình yên em ngủ trong ta
Cho bao nỗi nhớ chảy ra sông buồn
Thuyền xa bến gió căng buồm
Trôi về bến đợi chở nguồn yêu thương
Bình yên em ngủ dễ thương
Áo em lụa mỏng thoảng hương mùi trầm
Tiếng đêm dạo khúc mưa dầm
Ta hồn phách lạc mơ thầm bên em ./.
Một ngày nào đó thật tình cờ. Khi ta trở về nơi thôn dã, dưới mái hiên căn nhà cổ kính, mái ngói đỏ liêu xiêu như gợi nhớ đầy kỷ niệm. Ta chợt nhận ra em, cô thôn nữ đang chìm trong giấc ngủ thật bình yên. Nét đẹp nơi em tỏa sáng trông thật diụ hiền, vóc dáng em ẩn hiện dưới vạt áo lụa mong manh và mềm mại, chợt lay động khi ngọn gió đồng nội, nhè nhẹ thổi lướt qua, thật là một tác phẩm tuyệt vời của tạo hoá đã ban tặng cho đời sống. Hình ảnh tuyệt vời này đã làm cho hồn phách ta, như đang lạc lẫm vào một nơi thần tiên nào đó trong cõi thiên thai. Và ta đã mơ thầm, đưọc ở gần bên em.
Bên em
Bêm em khoảng khắc ngọt ngào
Đê mê thân xác tan vào trong nhau
Đôi môi mò dấu tìm nhau
Ngập sâu thế tục, cơn đau điạ đàng
Chia đôi chân ngọc hai hàng
Tìm trong bóng tối hoa vàng động tiên
Nằm im trên đỉnh núi tiên
Hồn rơi vào chốn bình yên tuyệt vời
Đừng nói dù chỉ một lời
Để cho im lặng trả lời tình ơi
Lắng nghe cảm giác nhẹ rơi
Vào trong hố thẳm, chơi vơi mộng tình
Thế gian chỉ một chúng mình
Đưa nhau vào mộng mê tình ngủ say ./.
Hình như cả hai chúng ta đã tan vào trong nhau, đã hòa trộn cùng nhau, như hai dòng nước suối ngọt ngào, được rót chung vào một cái bình chứa bằng pha lê thật đẹp, để rồi dòng nước lại được rót đầy vào hai ly nước, và chúng ta cùng uống cạn dòng nước mát tinh khiết này. Chúng ta chính là cái nửa kia đã mất của nhau, cái nửa của đới sống, cái nửa của tình người, mà ta đã bỏ bao công sức để đi tìm, và ta đã tìm thấy nó. Chính vì ta đã tìm thấy cái nửa đã mất của mình, do đó em đã trở thành một phần thân thể của ta. Em chính là tình yêu, một tình yêu vĩ đại, mà Thượng Đế đã ban tặng cho loài người. Và bây giời ta sẽ cùng em, đi hết con đường của đời sống, mặc dù đời sống không phải là con đường của nhung lụa, êm ái, bằng phẳng, đôi lúc nó sẽ nổi cơn thịnh nộ, đầy phong ba, bão táp, những ngọn sóng thần sẽ đổ ập vào bờ vai gầy yếu của chúng ta. Nhưng em đừng sợ, vì chúng ta còn có nhau. Khi xưa thánh gía nặng chỉ một mình Thiên Chúa gánh vác. Nhưng hôm nay thánh gía nhọc nhằn cuả đời sống này, sẽ có anh vác và em nâng. Chúng ta cùng tiến bước, chúng ta cùng đi bên nhau, cho đến ngày bóng dáng của gìa nua tìm đến, hai mái đầu xanh đã nhuộm trắng nét phong sương, tuổi gìa nua thay thế nét xuân thì. Chúng ta vẫn còn có nhau, trong khối tình gìa bất diệt.
Khối tình gìa
Nhìn em anh thấy vết nhăn
Hai bên đuôi mắt lăn tăn vệt dài
Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Nửa đen nửa bạc chen hoài bên nhau
Vòng xoay tạo hóa qua mau
Tuổi xuân vừa dứt theo sau tuổi gìa
Anh say trong khối tình gìa
Vì xưa anh đã mặn mà yêu em
Khối tình ấp ủ thành men
Để cho mùi rượu đượm men vị nồng
Uống đi cho má thêm hồng
Cho môi thêm thắm vị nồng ta say
Cuộc đời nào có ai hay
Niềm vui cũng đủ đắng cay cũng nhiều
Tàn phai nắng đã xế chiều
Nghiêng nghiêng bóng đổ xiêu xiêu ánh tà
Gừng cay ở độ gừng gìa
Yêu nhau ở tuổi về gìa càng yêu ./
Tình yêu trong thi ca là sự dung hòa, chen lẫn những vần thơ thật lãng mạng, với những đoạn văn ngắn, được ghi lại bằng những cảm xúc, những rung động của tâm hồn. Nó được viết ra để tôn vinh tình yêu, để làm bừng sáng lên, nét nhiệm mầu mà tình yêu đã ban tặng cho loài người. Tình yêu chính là sức mạnh, là năng lượng mạnh mẽ nhất để thúc đẩy sự sống, để đươm hoa kết trái, làm cho đời sống phong phú hơn. Tình yêu chính là kho báu của nhiệm mầu.
Trời và đất cùng nhau lập lại
Đêm và ngày cùng lập lại bên nhau
Ta yêu nhau cũng đủ cả một đời
Xoay hạnh phúc theo bốn mùa vô tận ./.
Bốn câu thơ này cũng để thay thế cho lời kết, về bài viết mà tôi đã thực hiện, nhầm mục đích ca tụng tình yêu, và hy vọng rằng sau khi các bạn đọc qua, sẽ tìm lại được sự rung động, mà tâm hồn ta đã bị chai đá, cằn cỗi vì cuộc đời, đầy những dan nan vất vả. Tôi cũng hy vọng nó như dòng suối mát, tưới lên mảnh tâm hồn gìa nua cằn cỗi, sẽ làm cho tâm hồn chúng ta, chợt bừng sáng lên một niềm tin vào tình yêu bất diệt.
Xin trân trọng chào các bạn.
Viết xong ngày 10 tháng 11 năm 2011.
Lê Tuấn .
Lê Tuấn (Self portrait)