Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2020

Một Sánh Thu Về và Từ Em Sơ Ngộ

Một sáng thu về trên Thung Lũng Hoa Vàng.
Miền bắc California. Cảm hứng tràn ngập tâm hồn, để lang thang vào tâm tưởng. Viết một bài tình thơ, gửi đến cho những ai còn vấn vương về mùa thu hoài niệm
Lê Tuấn



Một Sáng Thu Về

Sáng nay phảng phất khói sương mờ
Không hiểu vì sao buồn vu vơ
Lỗi tại thiếu em, trời bắt tội
Để ngôn từ ướt át trong thơ.

Thu về nhuộm tím mối duyên tơ

Cây lá vườn hoa cỏ che bờ
Em đứng chờ ai, buồn tựa cửa
Lặng lẽ nhìn theo hút dặm mờ.

Thu về tôi lại nhớ đến người

Tuổi xuân theo dấu chiều nhạt phai
Đừng hối tiếc tuổi già gõ cửa
Để những buồn vui, nhớ mong hoài.

Thu lại buồn như buổi chia tay

Biết tìm ai uống cạn cơn say
Nhớ môi em nụ hôn nồng cháy
Mùi hương yêu đọng lại nơi này.

Ai bảo thu về thêm nhớ thương

Lá vẫn còn rơi nối cung đường
Để tôi nhớ mãi cô thôn nữ
Đã chạm môi tình lòng vấn vương.

Lê Tuấn






Tôi thích nhất là thể thơ lục bát, bởi vì trong làn điệu dân ca thuần chất của dân tộc Việt Nam đều mở đầu bằng vần thơ lục bát. Có lẽ duy nhất trên thế giới không có một nền văn hoá nào có thể thơ 6/8 như Việt Nam. Đây chính là nét đặc trưng của văn hoá Việt, khi chúng ta đọc lên một bài thơ lục bát, chúng ta sẽ cảm nhận được âm điệu trầm bổng của vần thơ và ý thơ sẽ lan tỏa như làn điệu dân ca.
Tôi thích thơ và thích sáng tạo một bài thơ, bởi vì ngôn ngữ của thơ là sự cô đọng một ý tưởng triều tượng để diễn tả một điều gì đó thật bao la, tuy nhiên muốn đạt đến trình độ cao thâm này, thì người làm thơ phải biết vui đùa cùng ngôn từ và phải biết sáng tạo.
Chính những điểm này đã lôi cuốn tôi vào với nàng thơ, tôi vẫn thích làm thơ.
Hôm nay trong lúc ngồi buồn ngắm nhìn lá rơi, nghe một điệu nhạc mùa thu và xem một vài bức ảnh đẹp trên internet, những bức ảnh về suối tóc về những cố gái tuổi xuân thì thật đẹp.
Từ đó tôi đã viết thành bài thơ lục bát
“Từ em sơ ngộ vô thường. Gặp em nơí chốn dặm trường lá bay”
Xin gửi tặng các bạn
Lê Tuấn






Từ em sơ ngộ

Tóc em vừa gội nắng hong
Gió bay bay nhẹ phiêu bồng như mơ
Cho ta bối rối câu thơ
Lòng tơ vương mãi, cõi bờ tương tư.

Bên trong thân phận còn dư

Bóng em vừa chạm cõi hư vô buồn
Ngực khơi hé mở gió luồn
Mầu son mội đỏ tràn nguồn yêu thương.

Từ em sơ ngộ vô thường

Gặp em nơi chốn dặm trường lá bay.

Múa thu tháng 10 năm 2014

Lê Tuấn.

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2020

Hương Quê Hoài Niệm + Quê Hương Nỗi Nhớ


Hương Quê Hoài Niệm là chủ đề của một tác phẩm (Văn Thơ). Xin chia sẻ cùng quý vị 2 bài thơ (Hương Quê Hoài Niệm) và (Quê Hương Nỗi Nhớ)

Chúc quý vị bình an trong mọi ngày.

Lê Tuấn





Hương Quê Hoài Niệm

1

Em đi vạt áo gió bay

Cho bao hoài niệm nhớ ngày xa quê

Lắng nghe gió thổi hồn về

Cuốn theo nỗi nhớ, lời thề gió bay.

2

Hoa vàng mấy độ vơi đầy

Dùng dằng chia lối, đổi thay ý trời

Quê hương nay đã đổi dời

Còn đâu tà áo, bước rời cố hương.

3

Cho dòng lệ ngấn hạt sương

Ngày dài hiu quạnh, đoạn trường thế thôi

Bóng em đầy ắp hồn tôi

Quê hương ở lại, nhớ người phương xa.

4

Em đi khép nép đôi tà

Lòng tôi chết dại, mưa sa tần ngần

Thôi thì tình ấy phù vân

Gánh theo nỗi nhớ, bước chân người tình.

5

Tạ ơn em một bóng hình

Tung bay ta áo xuân tình mộng mơ

Thương em cái thuở bao giờ

Ngây ngô trong sáng tuổi thơ dạt dào.

6

Hương quê tình tự xôn xao

Vọng đưa câu hát ngọt ngào lời ru

Tiếng ngân não nuột trầm tư

Vang xa ngàn dặm bay vù cánh chim.

7

Hôm nay tôi vội đi tìm

Tìm trong tà áo trái tim bồi hồi.

Quê hương khế ngọt trên đồi

Đường quê in bóng, Mẹ tôi đợi chờ.

8

Xa người tôi lại làm thơ

Trang thư ráo mực nửa tờ đánh rơi

Đôi hạc trắng bay mất rồi

Tiếng kêu thảm thiết bên trời tha phương.

9

Dẫu rằng trời đất vô thường

Mà sao lòng vẫn còn vương nhớ hoài

Đêm về sương đẫm trên vai

Đèn khuya một bóng soi dài tiếng đêm.

10

Sương thu ngấn lệ bên thềm

Nhớ thương ở lại nỗi niềm gió bay

Vướng em vạt áo nơi này

Hương quê hoài niệm tràn đầy hồn tôi.



Lê Tuấn

Vấn vương theo tà áo dài, như gợi nhớ cho tôi trở về với tình tự quê hương

Ở một nơi phương trời xa, hình dáng thiếu nữ trong tà áo dài,

đã trở nên một hoài niệm của thời xa xưa.








Quê Hương Nỗi Nhớ

1
Say vời ngắm lá thu bay
Dòng thương khơi dậy những ngày sống quê
Đìu hiu khoảng nhớ đi về
Xót xa số phận trăng thề lung lay
2
Tình xa tình vẫn chứa đầy
Đời buồn rẽ lối buốt thay bên trời
Dòng sinh biến đổi chuyển dời
Vẫn mang kỷ niệm dẫu rời quê hương
3
Nhớ từng buổi sớm mù sương
Nhớ con đường rộng đến trường thì thôi
Từng tà áo trắng say ôi
Ra đi in đậm bóng người phương xa
4
Nắng rơi hôn nhẹ đôi tà
Nghiêng vành quai nón kiêu sa đẹp ngần
Đi sau hồi hộp phân vân
Âm thầm vẫn bước đôi chân lụy tình
5
Ngẩn ngơ khắc mãi dáng hình
Bao đêm thao thức một mình thầm mơ
Đồng hồ gõ nhẹ điểm giờ
Tìm trang giấy bút khỏa thơ dâng trào
6
Bên ngoài tiếng gió lao xao
Vần buông ý thả nghẹn ngào tình ru
Mắt nhìn tường vách ưu tư
Mai này đời lính bay vù tựa chim
7
Thế rồi phận nước nổi chìm
Đời anh lưu lạc buốt tim lắm hồi
Nhớ màu khói nhạt trên đồi
Nhớ đường hoa nở mà tôi hằng chờ
8
Trời tây lại tắm suối thơ
Chữ yêu in đậm lắm tờ rớt rơi
Xa em thật sự xa rồi
Đôi bờ cách biệt dưới trời viễn phương
9
Nơi đây ấp ủ mộng thường
Hương xưa lối cũ sao vương vấn hoài
Non sông nặng trĩu đôi vai
Buồn đau lạc lõng thở dài trong đêm
10
Nguyệt lan chênh chếch trước thềm
Hồn thu lãng đãng êm đềm gió lay
Hương quê hoài niệm chốn này
Tình sâu nghĩa nặng bóng đầy theo tôi.

Minh Thuý Thành Nội
Tháng 10/15/2020





HƯƠNG QUÊ HOÀI NIỆM
Thơ Phương Hoa

1.
HƯƠNG QUÊ từ thuở xa bay
Đeo mang HOÀI NIỆM lòng này tái tê
Ước mong một buổi quay về
Bốn lăm năm để câu thề lắt lay
2.
Tình yêu đất nước tràn đầy
Ai gây chi cảnh khổ thay hỡ trời!
Chốn xưa lúc bước chân dời
Cơn sầu dã dượi rã rời sắc hương
3.
Trông vời thăm thẳm màng sương
Lòng đau tim nhói can trường quặn thôi
Tháng ngày gặm nhắm hồn tôi
Thu sang đông tới tình người xót xa
4.
Sáng tinh sương đến chiều tà
Tâm tư chất nhất lệ sa ngấn ngần
Trăng thề mây chuyển cẩu vân
Cách xa ai biết tình chân vẹn tình
5.
Phương trời ôm bóng nhớ hình
Khắc sâu tâm khảm chuyện tình như mơ
Nhớ thương từng phút từng giờ
Dấu xưa kỷ niệm ngày thơ ngọt ngào
6.
Tình quê muôn thuở chẳng xao
Mang theo âm hưởng ngạt ngào điệu ru
Sầu đeo man mác tâm tư
Mùa thu nao đã tạ từ dấu chim
7.
Tìm đâu ra nữa mà tìm
Nghĩ về chốn ấy nhịp tim liên hồi
Giờ xa sông biển núi đồi
Quanh năm chỉ tội mình tôi ngồi chờ
8.
Bây chừ đã cạn nguồn thơ
Bút run run vẩy bao tờ mực rơi
Yến oanh nay lạc hướng rồi
Tìm nhau ngơ ngác mây trời bốn phương
9.
Vô tư trái đất xoay thường
Riêng ta một nỗi vấn vương ai hoài
Đêm tàn sương lạnh bờ vai
Trăng non soi dấu bước dài trong đêm
10.
Rưng rưng lệ rớt trên thềm
Lòng đau đành gửi muôn niềm gió bay
Lời thơ trải cạn ý này
Nguồn thơ chất ngất ngập đầy trong tôi...


Phương Hoa - 10/ 25 2020




Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2020

Tôi Và Cái Bóng - Sợi Tơ Vàng + Bóng Hình

Bài thơ tôi viết như lời tâm sự với cái bóng của chính tôi. Mỗi người trong chúng ta đều có một cái bóng, khi cảm thấy cô đơn, hãy thử nói chuyện với nó, bởi vì chính cái bóng là chiều sâu thẩm nhất của tâm hồn. 

Trân trọng
Lê Tuấn




Tôi Và Cái Bóng

1

Tôi nhìn cái bóng của tôi

Tôi đi bóng cũng nổi trôi theo cùng

Dù cho mưa gió bão bùng

Đi đâu bóng cũng tháp tùng theo sau.

2

Tôi và bóng sống cùng nhau

Lên voi xuống chó, buồn đau không màng

Đèn khuya nến hắt hiu vàng

Tôi ngồi bóng cũng một hàng cạnh bên.

3

Đến khi bóng tối chùm lên

Tôi và cái bóng mang tên phận người

Nhìn trời nhìn đất khóc cười

Dựa vào nhau đứng một đời trần ai.

4

Khi vui dạo bước đường dài

Khi buồn đứng dậy vươn vai quên buồn

Mặc cho bão nổi mưa tuôn

Mặc cho thế sự điên cuồng đổi thay.

5

Bóng và tôi mộng nơi này

Cái duyên kỳ ngộ chứa đầy hồn tôi

Tôi và bóng một dòng thôi

Bên cầu sông thẫm nước xuôi bến chờ.

6

Giữa trời đất bụi mịt mờ

Tôi và bóng chạy bơ phờ thế gian

Từ khi thế sự đứt ngang

Tình đời xung xát bạo tàn thấm đau.

7

Quê hương chìm đáy bể dâu

Bóng cùng tôi cắn miếng sầu chia đôi

Cái răng cái tóc phai phôi

Thân tôi cùng bóng, nước trôi qua cầu.

8

Ngày xưa ngần ngại mưa ngâu

Bây giờ đã bắc nhịp cầu đến thăm

Duyên em vương vấn trăm năm

Trao nhau khăn lụa tơ tằm gấm hoa.

9

Áo bay quấn quýt đôi tà

Ngày xuân chải chuốt mượt mà hương say

Nương theo bóng đổ chiều tây

Hạ qua, Xuân đến, thấm đầy ước mơ

10

Giữa trời gió bụi mịt mờ

Bóng tôi nghiêng xuống đón chờ bóng em

Thẹn thùng tay vén buông rèm

Cửa xuân hé mở vội đem nhau về.

11

Tài hoa chìm lắng đam mê

Hồn thơ gửi gắm câu thề đó đây

Thương nhau tay nắm trong tay

Theo chiều bóng đổ bước dài gót mơ.

12

Viết trang tình sử bài thơ

Chữ duyên tiền định bây giờ mới hay

Bóng tôi nghiêng đổ chiều tây

Bóng em nghiêng đổ trên tay người tình.

13

Tôi cùng em một hành trình

Một chiều bóng đổ chúng mình có nhau

Đến khi tóc bạc mái đầu

Tuyết rơi gió lạnh đêm thâu phận người.

 

Lê Tuấn

“Cảm nhận về cái bóng của chính tôi. Có đôi lúc thật cô đơn nhưng khi nhìn lại, 

tôi vẫn nhận ra cái bóng của chính tôi đang ở bên cạnh.

Viết để đâm thủng những suy tư, viết cho dòng chảy của suy niệm không bị ngưng đọng, sẽ trở nên tắc nghẽn. Viết cho dòng suối của tâm linh tuôn chảy mãi.

Cái bóng của tôi cũng là cái bóng của người bạn đời luôn tận tụy bên cạnh.




SỢI TƠ VÀNG
(Kính họa bài Tôi Và Cái Bóng của thầy Lê Tuấn)

1.

Tơ vàng cột mảnh đời tôi
Nửa kia cùng nước quyện trôi chung cùng
Tình thơ ngày ấy cháy bùng
Mấy mươi năm vẫn bóng tùng nương sau

2.
Tơ vàng đan quyện đời nhau
Buồn vui cộng hưởng khổ đau nào màng
Dẫu đem gác tía lầu vàng
Cũng không khiến được thay hàng chuyển bên
3.
Tơ vàng Nguyệt Lão dệt lên
Bao phen chìm nổi mang tên một người
Bên nhau giữ vẹn môi cười
Trái tim đã chọn trọn đời vì ai
4.
Tơ vàng một sợi nối dài
Xuân sang hạ trưởng sánh vai vui buồn
Cho dù mưa đổ triều tuôn
Cho dù sấm sét nộ cuồng chẳng thay
5.
Tơ vàng luồn mỗi sợi này
Là duyên tiền kiếp đong đầy trao tôi
Xuân sang hạ trưởng khôn thôi
Bao nhiêu trắc trở ngược xuôi thuyền chờ
6.
Tơ vàng từ chốn xa mờ
Giăng chi gút thắt phạc phờ trần gian
Thử lòng sợi dọc sợi ngang
Tình son giữ vững mới tàn cơn đau
7.
Tơ vàng buồn biển hoá dâu
Gió đong đưa kéo nhịp sầu nhân đôi
Tình luôn như thuở thai phôi
Nhìn trăng lòng sợ bóng trôi chân cầu
8.
Tơ vàng trải chặn cơn ngâu
Yến xa oanh vẫn bắc cầu cho thăm
Lìa bao năm khổ bấy năm
Ngàn dâu rồi cũng vì tằm đơm hoa
9.
Tơ vàng nhuộm ánh chiều tà
Sáng câu hạnh phúc mặn mà đắm say
Niềm vui chất ngất thềm tây
Tao phùng đà trọn đong đầy giấc mơ
10.
Tơ vàng đã vẹt sương mờ
Chim hồng ghé bến đậu chờ thuyền em
Bóng ai ẩn hiện sau rèm
Vui câu hiệp phố bướm đem hoa về
11.
Tơ vàng trải thảm cung mê
Bao năm xa cách hương thề còn đây
Bồi hồi tay lại cầm tay
Chuyền nhau hơi ấm cho dài cơn mơ
12.
Tơ vàng nhả sợi thành thơ
Nên câu Lục Bát bây giờ thấy hay
Sông Tương cầu nối Đông Tây
Tình xưa nồng ấm vòng tay ân tình
13.
Tơ vàng dõi bước đăng trình
Từ đây hai bóng đôi mình chung nhau
Trao yêu thương đến bạc đầu
Sớm hôm thi phú gồm thâu tình người.

Phương Hoa - OCT 13th 2020



Bóng Hình 
1

Âm thầm bóng vẫn theo tôi
Buồn vui kề tựa dạt trôi sát cùng 
Ấm hơ ánh lửa bập bùng 
Bên đời vẫn mãi phục tùng trước sau 
2
Bóng luôn quyến luyến vì nhau 
Một thời rũ rượi tình đau mơ màng 
Những chiều có nắng hanh vàng 
Bóng cây rậm mát bước hàng liễu bên 
3
Chim ca hát nhảy bay lên 
Bóng khe khẻ gọi thầm tên yêu người 
Nhiều khi đánh mất nụ cười 
Ta im lặng bạn khóc đời vì ai 
4
Trăng lên soi bóng đêm dài 
Giọt sương nhỏ xuống đôi vai lạnh buồn 
Trầm u mấy giọt lệ tuôn 
Vỗ về an ủi lo cuồng lắm thay 
5
Bóng theo tôi đến nơi này 
Mùa thương nụ ước ấm đầy lòng tôi 
Tuy hai giống một mà thôi 
Dẫu cho nước cuộn chảy xuôi dòng chờ 
6
Có khi lại gối nguyệt mờ 
Bóng đêm sâu thẳm xoay phờ trần gian
Chồn chân mõi gối dọc ngang 
Lượm từng mảnh vỡ hoang tàn nhuộm đau
7
Nổi chìm lắm chuyện biển dâu 
Bóng hình chịu đựng trái sầu hứng đôi
Hoài đeo nào nói chia phôi 
Lặng lờ nhìn nước thầm trôi dưới cầu 
8
Có thời chờ mãi giọt ngâu
Ơn trời giúp đỡ chuyến tàu đến thăm
Hẹn hò duyên hợp ngàn năm
Tơ vương quấn quýt nhả tằm dệt hoa
9
Ngày Xuân dạo ngắm khỏe tà 
Tươi xinh vạn vật mặn mà đắm say 
Nắng hồng rực rỡ trời tây
Hương tình nhạc ái đong đầy giấc mơ 
10
Mùa thương bóng hạ bước hờ 
Chân theo chân vẫn đợi chờ bóng em
Rồi khi dao mọc bên rèm 
Chung trà sen ướp lùa đem mộng về 
11
Tình thu diễm ảo đắm mê
Mơ vời tiếng nhẹ trăng thề tỏa đây 
Yêu thương nhẹ siết đôi tay 
Nụ hường ẻo lã nở đài ngẩn ngơ 
12
Ta say dệt trải lên thơ 
Từng chiều mưa đổ hằng giờ họa hay
Đìu hiu bão gió mù lay
Cũng đàn êm dịu nói thay chuyện tình.
13
Bốn mùa chuyển tiếp chương trình 
Đường hoa nở rộ hai mình kề nhau
Dầu mái tóc bạc nhuộm đầu 
Bóng hình gắn bó bền lâu kiếp người.


  Minh Thúy Thành Nội 
Tháng 10/13/2020





Thứ Tư, 7 tháng 10, 2020

Lãng Đãng Chiều Thu

Trở về vùng trời mùa thu trên Thung Hoa Vàng, miền Bắc California. Tôi vẫn lang thang trong tâm tưởng và còn tiếp nối những vần thơ viết cho tình yêu và mùa thu. Thêm một chút hương tình, lãng mạn xin gửi cho đời thêm hương vị của thi ca. Xin gửi tặng ACE bài thơ Lãng Đãng Chiều Thu. Chúc vui và bình an trong mọi ngày. 
Lê Tuấn 


Lãng Đãng Chiều Thu

Lãng đãng mặt hồ phủ khói sương
Nghe mùa thu đến khắp phố phường
Vàng thu lá cuốn bay theo gió
Để nhớ mong về thêm vấn vương.

Tà áo dài bay dưới nắng thu
Em đến xóa tan bóng sương mù
Ửng hồng mây tím niềm thương nhớ
Duyên dáng làm sao, ngày lãng du.

Em đứng chờ ai! Tiếng thở dài
Để lá vàng rơi điểm trên vai
Nắng rọi xuyên ngang tà áo mỏng
Dáng đẹp gây mê, chiều nắng phai. 

Tôi vẫn chờ em những tháng ngày
Như mùa thu đến sáng hôm nay
Trên con đường lá vàng trải thảm
Lặng lẽ buồn xa cuối chân mây.

Tại sao em không đến bên nhau
Để bóng tàn phai phủ thêm sầu
Cài trâm nỗi nhớ vào trong tóc
Sợi nhớ sợi thương rụng trắng đầu.

Tóc liễu trải dài nỗi nhớ mong
Biết mối nào đau ở trong lòng
Mấy thu mưa gió buồn thân phận
Cuốn hút vào nhau xoáy theo vòng.

Lê Tuấn
Cảm tác về mùa thu, thả hồn theo vần thơ
Viết mãi cho tình yêu thăng hoa.
Thung Lũng Hoa Vàng, San Jose Tháng 10 năm 2020